Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Thiết Chủy đứng dậy, nhìn tôi từ trên xuống dưới với ánh mắt rất kỳ lạ, đột nhiên cau mày, mặt lập tức đỏ bừng: "Tên tiểu tử này! Ngươi chính là tên khốn kiếp đã giết ta trên núi Trường Bạch!"

Bây giờ kẻ thù gặp nhau trong mắt toàn là thù hận, trong lòng tôi thầm nghĩ teo rồi, ông nội kéo cho tôi một đám thù hận thật lớn, lần này tôi phải nằm ra khỏi đây rồi. Dù sao nghĩ lại thì tôi cũng đã giả làm con trai của lão rồi nên bây giờ chỉ có thể tiếp tục đóng giả. Tôi cắn răng nói: "Bát gia, thế là không đúng rồi. Rõ ràng là ngài giết tôi trước, sao lại biến thành tôi giết ngài rồi? Ngài đánh chết tôi, ném tôi vào băng cốc, núi Trường Bạch đêm tối lạnh lẽo, ta ở dưới đó với đám thi thể đóng băng, tưởng ngươi còn canh giữ Trương Khởi Linh trên vách núi, chờ đợi bí mật chung cực, thân là con trai, sao có thể nhẫn tâm để cho người chịu lạnh? Vì vậy tôi đã phải trải qua rất nhiều khó khăn để cải thi hoàn hồn thay ngài thực hiện chuyến hành trình như vậy. Ngài không hiểu cho tâm ý của con trai thì thôi lại còn mắng tôi là tên khốn, đây chẳng phải ngài tự mắng chính mình sao? "

Đây đều là những điều vô nghĩa, đúng sai lẫn lộn, nếu Tề Thiết Thụy muốn phản bác, nhất định sẽ liên quan đến nguyên nhân cái chết của con trai lão. Nếu hắn vừa mới đổ cái chết của Tề Vũ cho Giải Liên Hoàn thì chắc chắn hắn đã giấu chuyện này với mọi người, nên tôi cá rằng lão không dám nói gì, nếu thực sự không thể, tôi sẽ cá chết lưới rách với lão.

Tề Thiết Chủy bị tôi nói đến sắc mặt chuyển từ trắng sang xanh, khóe môi không ngừng giật nhưng không nói ra được câu gì. Đang lúc tôi hoài nghi mình đã đi sai nước cờ thì những người khác bắt đầu náo động.

"Trương Khởi Linh tới núi Trường Bạch?"

"Bát gia, ngài tới núi Trường Bạch làm gì?"

Tất cả mọi người đều nhìn về Tề Thiết Chủy với ánh mắt phòng bị, tức giận, các loại thanh âm hỗn tạp trộn lẫn vào nhau khiến tôi không khỏi kinh ngạc.

Tôi vốn tưởng rằng cái chết của Tề Vũ mới là mấu chốt của câu nói này, nhưng không ngờ "Trương Khởi Linh" lại có uy lực đến thế, phá vỡ hoàn toàn kế hoạch ban đầu của tôi.

Tề Thiết Chủy hừ lạnh, nhìn lên trần nhà bất động, giả vờ điếc. Nhìn thấy hắn như vậy, trong đám người càng thêm náo loạn, có người đứng ở hàng sau vừa chen lên vừa nói, cả căn phòng nhất thời trở nên hỗn loạn. Lúc này, ông nội giơ tay nói: "Được rồi."

Hai chữ đơn giản tuy thanh âm không lớn nhưng mọi người lập tức lắng xuống. Lúc này tôi mới nhận ra uy tín của ông nội cao bao nhiêu, nhắc đến tôi và chú ba, có thể nói đời sau không bằng đời trước.

Khi mọi người đã trở lại bình tĩnh, ông tôi ngồi thẳng dậy. Ông nghiêng người về phía trước, một tay đỡ đầu gối, nói từng chữ: "Quy tắc thứ tư của bang: mọi thành viên phải chia sẻ mọi thông tin, không báo cáo sai sự thật hoặc che giấu báo cáo, không được tự mình hành động. Bát gia, quy định này còn do chính ông đặt ra, tôi nghĩ ông sẽ không tự mình phá vỡ quy tắc đâu nhỉ."

Tề Thiết Chủy lại cười khẩy, "Quy tắc? Không phải tất cả các quy tắc đều thành trang trí rồi sao? Hoắc gia đã lâu không đến họp tạm thời không nhắc tới. Cô ta định ra điều gì? 'Những chuyện lớn nhỏ liên quan đến người bất tử không được tiết lộ ra ngoài, không được làm liên lụy đến gia tộc', kết quả chẳng phải cũng đã để tên khốn Giải Liên Hoàn lẻn vào sao? Lúc đó ta đã phản đối nó nhập hội, nó không phải là người bất tử dựa vào cái gì kế thừa quyền nghị sự của Giải cửu?"

Ông tôi hai tay đan vào nhau đáp: "Chuyện này đã được điều tra rõ ràng, xác thực không bị lộ ra ngoài. Hắn tự mình điều tra tới đây cũng là do trời định, hơn nữa hắn có ý kế thừa di nguyện của Giải cửu. Lúc đó đã thông qua toàn viên đồng ý để nhập hội, bây giờ tại sao lại nhắc lại chuyện cũ? Hay là nói ông muốn khôi phục ngũ nguyên nghị sự, cái này tôi không có ý kiến."

Tề Thiết Chủy hồi lâu không nói gì, nhìn chung quanh những người có mặt, cuối cùng ngồi xuống nói: "Ngũ nguyên nghị sự đã từng nghị ra được việc gì chưa? Giải cửu trước khi rời đi có nói chúng ta phải dân chủ, dân chủ thì dân chủ thôi, kết quả quyết định đầu tiên của dân chủ là đưa con của hắn lên. Hiện tại Ngũ nguyên chỉ còn lại Tam nguyên, Hoắc gia bên kia lại cùng ông có một đoạn quan hệ, đến lúc đó ba nhà Ngô Giải Hoắc các người đối phố một mình Tề gia, ông đương nhiên không để ý rồi."

"Nếu vậy thì chúng ta quay lại chuyện chính thôi." Ông nội tôi mỉm cười, chuyển thẳng sang chủ đề tiếp theo mà không tranh cãi với ông ta, "Tại sao Bát gia lại đến núi Trường Bạch?"

Tề Thiết Chủy nhìn chằm chằm vào ông nội tôi và im lặng một lúc trước khi thở dài nói: "Được rồi, ta sẽ nói, dù sao ta cũng không làm gì đáng xấu hổ. Phải bắt đầu nói từ kế hoạch thâm nhập vào viện điều dưỡng của chúng ta."

Tiếp theo, ông ta kể chi tiết những gì đã xảy ra cách đây hai năm, bao gồm việc sắp xếp nhân sự, kế hoạch, cách bố trí,... Bởi vì phần lớn đều đã được ông nội kể lại và không liên quan gì đến manh mối chính nên tôi sẽ lưu lại ngắn gọn và chỉ ghi lại những điều quan trọng.

Hai năm trước, khi Muộn Du Bình còn ở viện điều dưỡng, đám người Giải Liên Hoàn về cơ bản đã kiểm soát được đại cục, tuy nhiên có vài gia tộc vốn không tin tưởng lẫn nhau, sợ bên kia biết chuyện mà không báo nên đều phái người trà trộn vào ấn nấp theo dõi. Người của Tề Thiết Chủy tuy không tiến vào quá sâu nhưng cũng không phải không quan trọng, là người phụ trách ăn uống, thường xuyên mang đồ ăn tới phòng Muộn Du Bình thuận tiện quan sát tình huống của hắn.

Theo quy định, họ không được phép tùy tiện nói chuyện với Muộn Du Bình, đồng thời có thiết bị giám sát cũng không thể trốn vào góc mù mà làm vài chuyện nhỏ, nên dù có thể gặp hàng ngày nhưng chưa hề làm gì cả. Cứ như vậy cho đến mùa hè năm 1983, trong sân xảy ra một chuyện, gây ra một chấn động nho nhỏ.

Việc này nói ra cũng đơn giản, chính là Muộn Du Bình chạy trốn rồi.

Viện điều dưỡng vốn là nơi được mọi thế lực thèm muốn, phòng thủ bất khả xâm phạm, tuy nhiên Muộn Du Bình đã bị quản thúc tại viện nhiều năm nhưng chưa bao giờ thực hiện bất kỳ động thái lớn nào. Vì vậy, hắn bỏ trốn gây ra náo động không nhỏ.

Tôi cau mày khi nghe điều này, bởi vì tôi biết kết quả của việc này chỉ có thể là Muộn Du Bình bị bắt lại, nếu không hắn đã không xuất hiện ở Tây Sa cùng với đội khảo cổ chính thức. Tuy nhiên, khi ở Tây Sa, hắn không hề bị giám sát chặt chẽ, dường như cũng không muốn trốn thoát, chuyện gì đã xảy ra trong một năm đó?

Những người ở đây hiển nhiên có suy nghĩ ​​khác, lập tức có người giơ tay nói khi đó cấp trên đang lên kế hoạch khảo cổ Tây Sa, Trương Khởi Linh lại chọn lúc đó để chạy trốn là vì hắn thực sự không muốn đi sao? Và tại sao sự việc đó lại không làm lớn, người ở đây chưa từng nghe nói tới?

Đối với vấn đề này, Tề Thiết Chủy chỉ nhếch khóe miệng cười khẩy: "Bọn họ đương nhiên sẽ không làm ầm ĩ lên. Bởi vì đợi bọn họ phí hết tâm sức mệt sống mệt chết cũng không bắt được tên tiểu tử đó, cuối cùng tinh bì lực tẫn quay về viện điều dưỡng thì thấy tên đó đang nằm ngủ trên giường rồi."

Việc đó sau này trở thành một việc xấu của Trương gia, cấp trên vô cùng tức giận, đã có một cuộc thanh trừng nội bộ. Mà sau đó Trương Khởi Linh cũng không có biểu thị gì, chỉ như cũ ăn rồi ngủ."

Tất nhiên, trái ngược với điều này, bầu không khí của toàn bộ viện đã hoàn toàn khác, bởi vì mọi người đều hiểu rằng lớp phòng vệ ở viện điều dưỡng chẳng có tác dụng gì đối với hắn, hắn có thể tự ý ra vào như một trò chơi giải trí.

Nghe vậy, tôi chợt tỉnh táo lại, chẳng trách trước đó Hoắc Linh đã nói với tôi rằng Muộn Du Bình biết đường trốn thoát của viện điều dưỡng, thì ra còn có chuyện này. Nhưng đã có thể trốn thoát thì tại sao phải quay lại? Hắn không thể buồn chán đến mức coi viện điều dưỡng như trò trốn khỏi mật thất mà chơi chứ. Vậy thì cũng quá hề hước rồi.

Mà sau đó, các bên theo dõi Muộn Du Bình càng chặt chẽ hơn. Người của Tề Thiết Chủy cũng vậy, vòng qua rất thường xuyên, nên một ngày nọ khi anh ta đang đưa đồ ăn đã phát hiện ra một điều đáng ngờ: Muộn Du Bình đang đọc báo một cách nghiêm túc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro