KỲ NGỘ 10: Đàm phán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nước vang lên một hồi rồi biến mất, địa đạo lại an tĩnh chết lặng, một chút âm thanh cũng không thể che giấu được. Tam thúc cầm mồi lửa từ phía cây cầu bước qua, tấm ván gỗ bị ép phát ra âm thanh sắc bén, ở trong không gian an tĩnh vô cùng chói tai. Chú dừng lại một chút trước cửa đá mới tắt mồi lửa bước vào.

Tôi đoán ông ấy đột nhiên phát hiện ra tôi, dập lửa không phải để lừa những người đã đi, mà là cái bẫy ông ấy đặt ra trong khoảnh khắc phát hiện mình bị theo dõi, nếu không thì chú ấy đã không mang theo mồi lửa qua cầu. Cánh cửa chật hẹp này chính là phạm vi đánh lén của chú ấy. Nếu như tôi là một kẻ theo đuôi sắc bén, điều tốt nhất nên làm là trấn áp toàn bộ căn phòng bằng lựu đạn hơi cay hoặc hỏa lực mạnh, trực tiếp giết chết ông ấy, còn lại dù làm bất kỳ hành động nào cũng đều là tự tìm đường chết.

Tôi lặng lẽ hít vào một hơi, đột nhiên phát hiện tất cả đều quá muộn rồi, nhóm người Muộn Du Bình đã đi xuống lầu, đợi bọn họ ở phía trước là bia mộ không chữ có kỳ môn độn giáp, và Giải Liên Hoàn đang giả làm Tam Thúc. Bởi vì nhắc nhở của tôi, hắn ít nhiều sẽ có chút cảnh giác với "Tam thúc", nhưng điều này cũng không đủ để ngăn cản những gì xảy ra tiếp sau đó.

Mà trong quá trình đó, tôi chẳng làm được gì cả, bởi vì tôi chắc chắn không thể cắt đuôi được Tam thúc.

Gặp quỷ, tại sao tôi lại nói "Cẩn thận Ngô Tam Tỉnh"? Tôi nên nói "Đừng đi theo Ngô Tam Tỉnh" mới đúng!

Tôi hận không thể đánh chính mình vài cái, nhưng nghĩ một chút, cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, bởi vì dù Giải Liên Hoàn ở phía trước dẫn đường, Tam thúc khẳng định phải ở trong căn phòng đó bố trí cơ quan, tôi chỉ cần nghĩ cách ngăn chú ấy lại là được.

Huống hồ tôi vẫn còn quân bài chưa lật, thân phận đặc biệt của tôi đã quyết định, họ không thể tùy tiện giết chết tôi.

Nghĩ tới đây, tôi không chút do dự bước về phía trước.

Còn chưa đợi tôi tiến vào, tay của Tam thúc đã bóp lấy cổ tôi. Sức lực của chú ấy rất lớn, tôi lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhưng rất nhanh chú ấy đã buông lỏng tay, đại khái đã biết tôi là ai, chú thì thầm bên tai tôi: "Im miệng, ngoan ngoãn chút".

Tôi vội dơ hai tay lên biểu thị không có ác ý, đợi chú ấy dần dần buông lỏng, tôi mới dùng lực hít một ngụm khí,

"Đừng ra tay, tôi biết mục đích của anh, tôi nguyện ý phối hợp..."

Tam thúc hừ lạnh một tiếng không nói gì, hiển nhiên không tin tưởng tôi.

"Anh không tin? Tôi không thể bảo đảm ở đây không có tai vách mạch rừng"

Ông ấy vẫn không lên tiếng, nhưng khí lực trên tay lại giảm đi một chút.

So với Tam thúc mà tôi biết, Tam thúc lúc trẻ có vẻ ôn hòa hơn một chút, nếu là 20 năm sau, bất kể tôi nói gì, ông ấy cũng sẽ phế đi sức chiến đấu của tôi đầu tiên, tránh để tôi có cơ hội phản kích. Có lẽ là vì hiện tại chú ấy rất tự tin với chính mình, có sự tự tin không phải là chuyện xấu, nhưng những người quá tự tin sẽ luôn thua nhanh hơn những người quá thiếu tự tin.

"Anh muốn lẻn vào viện điều dưỡng để lấy thuốc trường sinh bất lão". Điều này khẳng định cách chân tướng rất xa, nhưng chỉ cần "lẻn vào" là đúng thì cũng đã đủ rồi. Tôi không thể biểu hiện ra mình cái gì cũng biết, sẽ khơi dậy lòng cảnh giác của chú ấy, "Tôi biết anh rất tàn nhẫn, đến Giải Liên Hoàn cũng không đấu lại anh, nhưng không có tôi, đến cánh cửa của tổ chức anh cũng đừng mong sờ vào. Sao phải vậy? Cũng không phải chỉ có một xuất, hai chúng ta hợp tác, bảo đảm tỷ lệ thành công cao hơn so với một mình anh làm loạn."

Vài phút sau Tam thúc vẫn không nói gì, tôi nghĩ chú ấy chắc đang kinh ngạc. Bọn họ luôn coi tôi...không, Tề Vũ thành phế tài nhị thế tổ, nào nghĩ tới tôi đã sớm đoán được mục tiêu của họ rồi.

"Đây là ý của cha cậu?"

"Ý của tôi." Tôi nói, "Cầu chết không bằng cầu sống. Họ xem chúng ta là cái gì, nhìn Văn Cẩm đi."

Những lời này tôi nói rất rõ ràng, coi như tôi đặt tất cả vào " thế hệ trước của cửu môn đều nhiễm chứng thi hóa", nhưng chỉ cần tất cả phù hợp logic có thể dự đoán, tôi vẫn nắm chắc chín phần.

Tam thúc trầm mặc càng lâu, cuối cùng buông tôi ra, hừ lạnh nói: "Nghe nói cậu còn muốn đem cha mình tới viện điều dưỡng. Tề Thiết Chủy nuôi cậu, thật không bằng nuôi chó."

Lòng tôi thầm nghĩ chửi quá hay, tên Tề Vũ kia đúng là một tên bạch nhãn lang, nhưng nghĩ lại thì thấy có chút không thoải mái. Chúng tôi ít nhiều gì thì cũng là quan hệ hợp tác, chú ấy lại giống như đang nhìn một tên bù nhìn, bởi vì sau lưng chú ấy còn có Giải Liên Hoàn sao?

"Nói dễ nghe như vậy, anh thật sự tới đây để khảo cổ sao? Nhiều nhất cũng chỉ giúp cha anh có một cái chết an lành. Ông ta không giết anh, tất nhiên anh bình an vô sự rồi." Nói tới đây, tôi lại nghĩ đến những điều dị thường lúc ông nội mất, "nhiều nhất" hai từ này rất đáng để thảo luận. Như vậy có được gọi là "an lành" không? Cũng chỉ chính ông ấy có thể phán đoán.

Tam thúc không để ý tới tôi, đẩy tôi trở lại hành lang, vòng vèo một hồi liền tiến vào một đường hầm. Tôi không nhớ con đường này, lần trước chúng tôi căn bản không tới nơi này, xem ra bọn họ không chỉ đào một, hai con đường ở dưới đây. Khả năng nghiệp vụ và lá gan của Giải Liên Hoàn cũng coi như hiếm có trong lớp người trẻ hiện tại rồi.

Đạo động thông thẳng tới phòng mô hình của Uông Tàng Hải, kỳ thực nói là đạo động, không bằng nói họ đã đào một lối tắt. Tam thúc ở phía trước dẫn đường, sau cùng mở tấm chắn bên ngoài, tôi chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, giống như đột nhiên trở lại mặt đất, nhất thời không mở nổi mắt.

Lần trước tới, phần lớn ánh sáng từ dạ minh châu đã bị che đi rồi, dù tôi đã nghe Muộn Du Bình miêu tả đại khái quang cảnh của đại điện nhưng cũng không ngờ tới nó đáng kinh ngạc tới vậy, toàn bộ không gian được bao bọc trong ánh sáng vàng ấm áp, nhất là mô hình thiên cung tinh tế ở giữa, bề mặt phản chiếu một quầng sáng mờ giống như được bao bọc bởi một lớp tường vân.

Ai có thể ngờ được thứ này đã phát sáng ở dưới mặt đất vài trăm năm, nhưng lại bởi vì sự phá hoại lỗ mãng của chúng tôi, sau này sẽ chẳng có ai được nhìn thấy nữa.

Tôi nhìn quanh căn phòng, mọi thứ đều giống như trong ký ức của tôi, trong bàng hoàng cảm giác như chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy Bàn Tử và Muộn Du Bình, mà không phải Tam thúc đang mải bày mưu tính kế.

"Đeo lên."

Tam thúc đưa cho tôi một chiếc mặt nạ phòng độc, ám thị tôi đi theo chú ấy. Tôi biết chú ấy muốn đi chuẩn bị mê hương, vội đeo lên, theo chú ấy tiến vào hành lang có cây san hô. Dọc đường tôi còn sợ chú ấy sẽ bất cẩn chạm vào những chiếc chuông thanh đồng, nhưng dường như chú biết những thứ đó lợi hại thế nào, cách vào mét đã dừng lại , cúi người lấy từ trong góc ra một lọ sứ màu trắng xanh.

Nhờ vào ánh sáng đèn pin tôi thấy được, bên trong là than củi và rất nhiều xương màu xám trắng, bên trên còn dính vài sợi tóc, vừa nhìn đã biết là sương cấm bà. Thì ra thứ này thật sự có thể làm thuốc mê, cũng không biết có phải Giải Liên Hoàn đã bắt hay không.

"Đợi ở đây." Tam thúc vừa nói vừa đổ hết mọi thứ ra, thắp lửa ngồi một bên đơi. Tôi nhìn làn khói trắng dày đặc bốc lên, lòng thầm nghĩ bây giờ có phải tôi nên đánh lén Tam thúc không? Sau đó chỉ cần dập lửa, thì có thể đem Muộn Du Bình cao chạy xa bay (chú cháu gì tầm này 🙂 Muộn Du Bình là nhất 😂). Ở đây dù sao cũng chỉ có hai người quen, viện dưỡng lão là hang ổ của tổ chức, ẩn số quá lớn, kết cục bi thảm như thế nào tôi đã biết, bất kể tôi có tò mò về tình huống bên trong đó đến đâu đi nữa, cũng không đáng để lẻn vào trong đó mạo hiểm.

Nhưng tôi lại nghĩ, chúng tôi đều không biết lối ra của nơi này ở đâu, nếu như Giải Liên Hoàn không hợp tác, cho dù học năm đó cho nổ hết mọi thứ để đi ra, cũng không chắc có thể tìm được thuyền, huống hồ còn có một đống phiền phức từ nhà họ Giải cần đối phó, vẫn là đợi lên thuyền rồi mới ra tay sẽ tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro