Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô mới kéo cửa ra, một bàn tay to lớn đã vượt qua đè lại, giữ lấy cổ tay cô, đem cô kéo trở lại.

"Anh..." Thư Dực sửng sốt, kinh ngạc nhìn thấy trong mắt anh có sự phẫn nộ. "Làm sao vậy?" Tay cô bị anh hung hăng nắm phát đau, vẻ mặt anh nghiêm nghị, dùng ánh mắt nóng bỏng chưa bao giờ thấy nhìn cô, như muốn nhìn thấu cô, lại vừa như vô cùng tức giận với cô.

Thư Dực sợ đến không dám nói lời nào, cô chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình phẫn hận như vậy trên mặt anh.

Tiếng mưa rơi tí tách, ánh mắt của anh chặt chẽ khóa cô lại, bàn tay nắm chặt không tha.

Anh muốn làm cái gì?

Anh đến gần một bước, cô liền lui về phía sau, anh lại tới gần, cô không còn đường thối lui, lưng đụng vào cánh cửa, khẩn trương thở gấp. Anh lại gần chút nữa, bóng dáng to lớn bao phủ cô, hơi nóng từ thân thể anh vây quanh cô.

Thư Dực cảm thấy một cảm giác lạ lẫm nào đó đang xôn xao trong lòng, cô ý thức được có việc sắp phát sinh, cô cảm thấy nguy hiểm, kỳ quái chính là cô lại không muốn tránh né.

Hàn Chấn Thanh cúi đầu, mặt nhích tới gần cô, hơi thở lướt nhẹ qua mặt cô.

Đầu gối cô mềm nhũn, cả người tựa trên cửa, vô lực chống cự. Cô khẩn trương nhắm mắt lại, cảm giác được môi của anh sắp đụng tới cô, hơi thở nóng hổi của anh đã đi trước một bước hôn lên môi cô.

Thư Dực miệng đắng lưỡi khô, tim đập rất vang, thân thể run rẩy.

Sao... Chuyện gì đang xảy ra? Anh thật sự... muốn hôn cô sao?

Hàn Chấn Thanh dùng ngón tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu muốn hôn lên môi cô, nhưng đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt nụ hôn sắp phát sinh.

Đôi môi đang đến gần trong nháy mắt dời đi, cô bất ngờ đứng thẳng người, anh bực bội đè lấy vai cô, hít sâu một cái, dời khỏi thân thể của cô, chuyển động tay nắm cửa, mở ra cửa chính.

"A, Đinh Thư Dực? Làm sao em lại ở đây?"

Ngoài cửa vang lên tiếng nói trong trẻo của Phương Ngải. Thư Dực cứng đờ, nghe thấy thanh âm của Phương Ngải, cảm giác giống như là từ trên lầu cao nặng nề té xuống, không phải đau đớn, thì cũng là tan xương nát thịt.

Cô thở sâu, xoay người đối mặt Phương Ngải, nhưng lại nói không ra lời.

Hàn Chấn Thanh đẩy cửa sắt ra, Phương Ngải đi vào đồng thời Thư Dực cũng rời đi.

Phương Ngải giữ chặt cô. "Này, làm gì mà đi nhanh vậy?"

"Tôi muốn trở về, tôi chỉ là tới giúp anh ấy sửa sang lại ban công."

"Bên ngoài đang mưa, hết mưa rồi hãy đi!"

"Không sao, hai người trò chuyện đi, tôi muốn -"

"Ăn cơm xong hãy đi." Hàn Chấn Thanh đem Thư Dực kéo về, đóng cửa lại.

Hàn Chấn Thanh ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Phương Ngải kéo Thư Dực đi ra ban công thưởng thức hoa cỏ.

"Không tệ nha, như vậy nhìn cũng rất có cảm giác gia đình."

Thư Dực trầm mặc.

Phương Ngải liếc nhìn cô. "Vừa mới rồi, chị đi quán rượu tìm anh ấy, phát hiện anh ấy không có ở đó liền tới đây, không nghĩ tới em cũng ở đây... Hai người hẹn hò sao?"

"Đúng lúc gặp nhau ở siêu thị, thuận tiện giúp anh ấy chọn lựa bồn hoa thôi."

"Thật là trùng hợp." Phương Ngải cười hì hì nói: "Trước đây, chị có xem qua một quyển tiểu thuyết, nữ chính thầm thích một người đàn ông nào đó, thường vụng trộm theo dõi anh ta, sau đó làm bộ ngâu nhiên gặp, mượn cơ hội cùng anh ta hẹn hò."

Thư Dực khó chịu, làm sao Phương Ngải lại càng ngày càng đáng ghét như vậy? "Tôi trước đây cũng xem qua một bộ phim, bên trong có một con quỷ đáng ghét, yêu đối tượng trong lòng của bạn bè, vì vậy liền trăm phương ngàn kế phá hoại tình yêu của bạn mình."

"Ha ha ha, con quỷ đáng ghét là chị sao!" Phương Ngải cười to, dùng sức vỗ vai Thư Dực một cái, không hề ngại vì bị châm chọc.

Ai, Thư Dực thở dài. Nhận thua thôi, cô thực hâm mộ tính cách hào phóng của Phương Ngải. Ai có thể cùng cô ấy tức giận chứ? Muốn tranh cãi cũng không tranh cãi nổi!

"Cho nên cả buổi chiều hai người đều ở chung một chỗ sao, vậy chẳng phải chị làm hỏng chuyện tốt của em rồi sao?! Chị không phải cố ý đâu, anh ấy không có tới quán rượu, chị nghĩ tìm anh ấy đi ăn cơm thôi."

Bọn họ không có hẹn trước cùng nhau ăn tối sao? Vậy Hàn Chấn Thanh mua những những thứ nguyên liệu nấu ăn kia không phải để nấu cho Phương Ngải ăn sao?... Vậy tại sao anh lại mua nhiều thức ăn như vậy? Thư Dực hoang mang suy nghĩ, Chu Phương Ngải cắt đứt suy nghĩ mơ màng của cô- "Anh ấy có nói cho em biết bọn chị muốn kết hôn hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro