Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Ngải đưa tay phải ra, khoe khoang nhẫn kim cương trên ngón vô danh, vẻ mặt vui sướng không thể che dấu. "Anh ấy cầu hôn với chị. Chị thật sự không nên nói với em những chuyện này, sợ em sẽ khổ sở, nhưng chị với em là chị em tốt nên muốn cùng em chia xẻ niềm vui của chị, em có tin không? Chị - Chu Phương Ngải muốn ổn định, chị muốn kết hôn."

Phương Ngải tâm tình lên cao, Thư Dực lại ưu sầu, nghĩ một đằng nói một nẻo nặn ra được một câu: "Chúc mừng."

Phương Ngải lên kế hoạch: "Kỳ thật cái ban công này có thể không cần trồng hoa, chờ sau khi chị chuyển đến, phải sửa sang lại từ đầu căn nhà này, bỏ cái ban công đi, như vậy bên trong có thể có thêm một cái phòng để quần áo của chị..."

Nghe không nổi, Thư Dực xoay người vào nhà. Phương Ngải nhìn cô, lớn tiếng nói: "Thư Dực, Thư Dực! Lúc kết hôn làm phù dâu cho chị!"

Làm mẹ của chị ấy! Thư Dực thiếu chút nữa thốt ra, sắp tức điên lên.

Phòng bếp cửa khép hờ, dưới ngọn đèn, Hàn Chấn Thanh đang rán bít tết. Anh nghe thấy Phương Ngải hướng Thư Dực lớn tiếng kêu lên - lúc kết hôn làm phù dâu cho chị!

Anh nhấc chảo lên, dùng cái xẻng đẩy rộng cửa, trông thấy Thư Dực đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, rồi nghe thấy bên trong truyền ra tiếng vòi nước mở, tiếng nước chảy ào ào.

Phương Ngải vươn vai một cái, cười tủm tỉm đi về hướng phòng bếp. "Cần hỗ trợ hay không?" Phương Ngải tiến đến cầm lấy chảo, bắt tay vào rán bít tết. "Anh nghe thấy không? Tôi vừa mới nhờ Thư Dực làm phù dâu, anh cảm thấy như thế nào?" Phương Ngải liếc mắt nhìn anh, thấy lông mày anh tối lại, tâm sự nặng nề, như đang trầm tư cái gì. "Làm sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"

Hàn Chấn Thanh nghe thấy tiếng nước chảy không ngừng trong phòng tắm, tiếng nước ào ào như cố ý muốn che dấu cái gì. Cô đang khóc sao?

Phương Ngải nếm một ngụm nước tương. "Uhm, hình như hơi nhạt. Ai, tôi nấu ăn rất tệ, muốn thêm một chút hay không?"

"Cô dường như rất vui vẻ." Hàn Chấn Thanh mở tủ bát, cầm lấy nước tương chuyên dùng cho bít tết.

"Anh mới là người nên vui vẻ chứ?" Phương Ngải nháy mắt mấy cái. "Nghe Thư Dực nói buổi chiều hai người cùng đi mua hoa, thực thỏa mãn đi, hai người tán gẫu cái gì vậy? Thư Dực có nói cái gì với anh không?"

Ầm! Anh dùng lực đóng cửa tủ, đem bình tương bình dùng sức đặt trên bàn.

Cảm nhận được cơn tức giận của anh, Phương Ngải nhún nhún vai, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười. "A, tôi cảm thấy, lửa cháy hơi lớn a ~~"

Anh trừng mắt nhìn Phương Ngải, xoay người đi về hướng phòng tắm gõ cửa. "Đinh Thư Dực? Đi ra ăn cơm." Nghĩ đến cô tránh ở bên trong khóc, anh liền không cách nào khắc chế bực bội.

Khay sắt trên bàn ăn hưng phấn rung động, mùi thơm của thịt bò lan ra tứ phía. Phương Ngải thân thiện lớn tiếng nói chuyện, mặc kệ không khí quỷ dị, Hàn Chấn Thanh cùng Thư Dực sắc mặt đều khó coi, Phương Ngải vẫn tự nhiên nói không ngừng.

"Em thực may mắn, ông xã tương lai biết làm cơm." Phương Ngải cười nhìn Hàn Chấn Thanh. "Thực hạnh phúc khi có người đàn ông tốt như vậy yêu mình..." Giọng điệu Phương Ngải rất khoa trương, nghe vào trong tai Thư Dực, ý đồ khoe khoang quá rõ ràng.

Thư Dực trầm mặc dùng cơm, bất luận Phương Ngải nói cái gì, cô đều chẳng muốn đáp lời.

Hàn Chấn Thanh cắt thịt bò, đối với lời ca ngợi của Phương Ngải thì thờ ơ, trong mắt như có sương mù kết dày đặc.

Phương Ngải đúng lúc hưng trí, tiếp tục nói: "Đúng rồi, Chấn Thanh, hôn lễ mời dàn nhạc đến đệm nhạc cũng tốt. Muốn mời ca sĩ hay không?" Phương Ngải mềm mại đáng yêu nháy mắt mấy cái. "Em cũng có thể lên sân khấu ca hát đó, giọng hát của em không tệ đâu, trước kia còn có người đại diện muốn tìm em ra đĩa nhạc, nhưng em..." Phương Ngải bắt đầu trần thuật quá trình được mấy kẻ truy tìm ngôi sao khai quật.

Đinh Thư Dực lắng nghe, cảm thấy thanh âm của Phương Ngải càng ngày càng chói tai. Phương Ngải càng khoe ưu điểm của mình, Thư Dực lại càng cảm thấy cực kỳ mất hứng, cảm thấy Phương Ngải giống như con khổng tước kiêu ngạo, cố ý ở trước mặt kẻ thất bại là cô mà khoe khoang thắng lợi của mình.

Hàn Chấn Thanh lãnh đạm, chỉ là ngẫu nhiên đáp trả một, hai câu. Đến khi Phương Ngải vì muốn chứng minh giọng hát của mình được tán thưởng, bắt đầu hát lên bài hát tiếng anh "Singing in the rain" thì Thư Dực cảm giác mình đã chịu đủ rồi.

"Em ăn no rồi." Thư Dực hạ dao nĩa.

"A, nhanh như vậy sao?" Phương Ngải nghiêng người nhìn đĩa của cô. "Còn chưa ăn mà, rất không nể mặt đó, em xem chị ăn nhiều như vậy, em chê tài nấu nướng của Chấn Thanh không tốt sao?"

"Mùi vị rất kém, thịt bò rán không đủ mềm." Hàn Chấn Thanh cũng vứt xuống dao nĩa.

"Gì?" Phương Ngải mở to mắt nhìn tảng thịt bò. "Em cảm thấy rất khá mà, đây đúng là bít tết đẳng cấp!"

"Vốn là ăn rất ngon. Nhưng về sau bị em rán hỏng rồi." Hàn Chấn Thanh hớp một ngụm rượu đỏ.

Phương Ngải xùy một hơi. "Anh đối với bạn gái của mình nói chuyện thực ác độc đó, anh Hàn."

"Anh là ăn ngay nói thật." Hàn Chấn Thanh giúp Đinh Thư Dực rót rượu.

"Rất ân cần nha." Phương Ngải mỉm cười. "Ly rượu bạn gái mình trống trơn cũng không phát hiện, ngược lại đi giúp nhân viên làm công rót rượu."

Thư Dực nghe xong nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro