"Những câu chuyện thú vị" tuổi thơ của Trần Tiểu Bảo (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Công việc hàng ngày của cặp vợ chồng ngốc nghếch nuôi con nhỏ

Trần tiểu bảo cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới!

Dù mẹ và mommy thường xuyên vắng nhà nhưng bọn họ sẽ mang đồ ăn ngon về cho mình!

Ba tuổi tiểu hài tử luôn thật thích đồ ăn vặt.

Tiểu bảo từ nhỏ lớn lên trong nhà hát kịch, có thể lẩm bẩm vài câu trong các vở diễn Việt Kịch khác nhau nhưng dù sao cũng là đứa trẻ ba tuổi, còn quá nhỏ để hiểu được ý nghĩa sâu xa của các vở kịch nhưng mà không sao cả mỗi ngày trước khi ngủ cô bé đều được mommy dỗ bằng vở

" Thập bát lương tống".

Khi tiểu bảo được 5 tuổi, các dì trong đoàn Chiết Bách đưa cô bé đi xem các vở diễn của mẹ và mommy, sau đó còn biết rằng bọn họ còn tham gia Xuân Vãn, tiểu bảo càng thêm tự hào hơn a~

Mỗi ngày, cô bé đều phải ôm mẹ và mommy trước khi đi nhà trẻ:

"Mẹ và mommy của con là người tuyệt vời nhất trên đời!"

Ba tuổi tiểu hài tử luôn thật thích đồ ăn vặt.

Tiểu bảo từ nhỏ lớn lên trong nhà hát kịch, có thể lẩm bẩm vài câu trong các vở diễn Việt Kịch khác nhau, nhưng dù sao cũng là đứa trẻ ba tuổi, còn quá nhỏ để hiểu được ý nghĩa sâu xa của các vở kịch nhưng không sao cả mỗi ngày trước khi ngủ cô bé đều được mommy dỗ bằng vở " Thập bát lương tống".

Khi tiểu bảo được 5 tuổi, các dì trong đoàn Chiết Bách đưa cô bé đi xem các vở diễn của mẹ và mommy, sau đó còn biết rằng bọn họ còn tham gia Xuân Vãn, tiểu bảo càng thêm tự hào hơn a~

Mỗi ngày, cô bé đều phải ôm mẹ và mommy trước khi đi nhà trẻ:

"Mẹ và mommy của con là người tuyệt vời nhất trên đời!"

"Còn từng tham gia Xuân Vãn nữa chứ!"

......Được rồi, mặc dù là dì Thanh Thanh có ở đó.

Hôm nay tan học ở nhà trẻ, Tiểu Bảo bước ra khỏi cổng thì nhìn thấy bóng dáng của Trần Lệ Quân, cô bé liền chạy đến vọt vào lòng của mẹ:

"Mẹ, tại sao hôm nay mommy không đến?"

Trần Lệ Quân bế tiểu bảo lên hôn vào hai má bánh bao của cô bé:

"Mommy hôm nay có buổi biểu diễn rồi a, chúng ta mau về nhà ăn cơm sau đó xem mommy diễn được không?"

"Được ạ~" âm cuối vang lên giống y chang như của Lý Vân Tiêu

Sau khi về nhà, Tiểu Bảo chán nản ngồi trên sô pha chờ Trần Lệ Quân nấu ăn, bật TV muốn tìm Lý Vân Tiêu, đứa nhỏ cầm điều khiển từ xa bấm một vòng nhưng không thấy. Cô bé bực bội bước vào bếp:

"Mẹ ơi, trên TV không có mommy, mẹ đang nói dối con phải không?"

Trần Lệ Quân mỉm cười cúi người nhìn cô bé:

"Con phải ăn cơm trước đã. Nếu con không ăn, mommy sẽ không xuất hiện đâu."

" Được rồi" tiểu bảo bĩu môi

Từ khi tiểu bảo được sinh ra, Trần Lệ Quân đã thay đổi hình ảnh trong quá khứ của mình và trở thành thê nô, con gái nô kiêm đầu bếp gia đình.

Chỉ là việc chấn phu cương vẫn không thể thay đổi một chút nào.

Chờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, Trần Lệ Quân gọi Tiểu Bảo tới bàn ăn cơm sau khi Tiểu Bảo ăn thì cô bưng bát ngồi trước TV.

Tiểu Bảo cắn đũa hỏi:

"Mẹ, mẹ không ăn ở bàn à?"

Trần Lệ Quân nhìn chằm chằm vào TV: "Không được tiểu bảo, con ăn trước đi. Mẹ phải đợi mommy."

"Ồ..." Tiểu Bảo lại dùng đũa chọc chọc cơm ở trong bát.

Còn chưa kịp cắn mấy cái đã nghe thấy Trần Lệ Quân hét lên: "Tiểu bảo mau tới! Mommy xuất hiện rồi này!"

Nghe thế, tiểu bảo lập tức ném đôi đũa xuống bàn, xoay người tuột xuống ghế chạy đến kế bên Trần Lệ Quân.

Lý Vân Tiêu được đài truyền hình Lâm Hải mời trình diễn "Giang Nam Lâm Hải" trong một chương trình nào đó.

Tiểu Bảo biết bài hát này, dù sao nhạc chuông điện thoại của mẹ vẫn luôn là bài này.

Lý Vân Tiêu trên TV mặc một chiếc sườn xám màu trắng sữa và cầm một chiếc quạt tròn trên tay.

Trần Lệ Quân nhìn chằm chằm đến mức cô thậm chí còn không nghe thấy tiếng gọi của con gái.

"Mẹ ơi, khi nào mommy mới về?"

"Mẹ! Mẹ phớt lờ con! Con sẽ méc mommy!"

Cuối cùng tiểu bảo cũng từ bỏ vùng vẫy, tức giận ngồi bên cạnh mẹ, trong lòng thầm nghĩ.

"Mẹ hư! Tiểu bảo sẽ không bao giờ để ý đến mẹ nữa!"

Bên này, Lý Vân Tiêu vừa xuống sân khấu, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà, đạo diễn định giữ cô lại dự tiệc sau buổi diễn nhưng Lý Vân Tiêu từ chối với vẻ xa cách.

" Cảm ơn đạo diễn nhưng tối nay tôi còn có việc phải làm, qua vài ngày nữa có thời gian tôi mời mọi người ăn cơm nhé"

Đạo diễn rời đi, Lý Vân Tiêu đang chuẩn bị đi ra cổng chính thì nhận được cuộc gọi từ Phương Viên:

"Lý Vân Tiêu, đi ra bằng cửa sau mình đợi cậu, phía trước đều là Paparazi"

Cô bất đắc dĩ thở dài rồi đi ra bằng cửa sau.

Trên xe, cô gửi tin nhắn cho Trần Lệ Quân rằng cô sắp về nhà.

Trần Lệ Quân ở nhà lập tức chạy đi hâm nóng cơm nhờ tiểu bảo bưng lên trên bàn.

Về đến nhà, vừa mở cửa ra, cô đã nghe thấy giọng của hai người trong nhà:

"Mommy~"

"Lão bà!"

Trần tiểu bảo chạy đến ôm Lý Vân Tiêu một cái đầy cõi lòng, Lý Vân Tiêu liền bế cô bé lên.

"Tiểu bảo, hôm nay có nhớ mommy không đó?"

"Nhớ ạ"

"Mommy cũng nhớ chúng ta tiểu bảo a~"

Trần Lệ Quân lúc này đang ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, nàng vẫn mặc bộ sườn xám mà cô đã tự tay chọn cho mình, đó là phong cách cô yêu thích, Lý Vân Tiêu bế tiểu bảo lên và vòng eo thấp thoáng của nàng lộ ra phía trước mắt của Trần Lệ Quân.

Cô cảm thấy hơi nóng, cổ họng khô khan làm cô nuốt nước bọt.

Lý Vân Tiêu ngước lên nhìn thấy Trần Lệ Quân đang nhìn tiểu bảo với ánh mắt oán giận, nàng cười khẽ một tiếng và đặt tiểu bảo xuống:

"Bảo bối, đi tắm rửa trước được không? Đã muộn rồi, nên đi ngủ thôi."

Tiểu Bảo gật đầu ngoan ngoãn đi tắm.

Lúc này, Lý Vân Tiêu mới chậm rãi đi về phía Trần Lệ Quân ở bên nhau nhiều năm như vậy, chỉ cần nhìn một cái là biết cô đang nghĩ gì.

Nàng bước đến ngồi cạnh Trần Lệ Quân, giọng nhẹ nhàng thổi vào tai cô:

"Quân, đợi tiểu bảo đi ngủ được không?"

Trần Lệ Quân không nói gì, cô chỉ kéo Lý Vân Tiêu lại, ôm eo nàng khiến khoảng cách giữa hai người không còn nữa:

"Vậy nương tử đừng làm tiểu sinh phải đợi lâu"

"Đương nhiên rồi, quan nhân"

Sau khi Lý Vân Tiêu tắm rửa cho Tiểu Bảo xong và đưa bé đi ngủ, đêm giành cho người trưởng thành bắt đầu rồi.​

Trần Lệ Quân chịu đựng đủ rồi, khi nhìn thấy Lý Vân Tiêu mở cửa, cô trực tiếp ép nàng vào cửa và hôn nàng.

Một lúc sau, Lý Vân Tiêu đẩy vai Trần Lệ Quân ra và thở hổn hển:

"Quân... đi ngủ đi..."

"Tốt. . . . . ."

"Đừng ồn ào quá, tiểu bảo còn ở đây."

"Tiêu Tiêu, em chỉ cần nhỏ giọng thôi."

Giọng nói của Lý Vân Tiêu đã .

/

Trần Tiểu Bảo đang ngủ thì nửa đêm hình như nghe thấy tiếng động từ phòng của mẹ, cô bé xỏ dép vào rón rén đi ra cửa, nơi cô bé nghe thấy tiếng khóc của Lý Vân Tiêu.

Tiểu Bảo trong nháy mắt liền tỉnh táo:

"Mommy bị đánh!"

Cô bé sợ đến mức vội vàng quay lại giường của mình, lại muốn ra khỏi giường và gọi cho mẹ nuôi Thái Thái nhưng cô bé thấy trời đã khuya mẹ nuôi chắc chắn đã ngủ rồi.

Tiểu Bảo một mình nằm trên giường, cảm thấy mẹ không còn là mẹ mình nữa, từ khi xem TV cô bé đã nghi ngờ điều đó! Mẹ sẽ không bao giờ phớt lờ cô bé! Mẹ hiện tại chắc chắn là người xẩu rồi! Cô bé nghĩ nghĩ rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ. .

Sáng sớm hôm sau, Trần Lệ Quân đến kêu Tiểu Bảo dậy ăn sáng, nhưng Tiểu Bảo vẫn chậm chạp không chịu dậy, Trần Lệ Quân rõ ràng thấy cô bé đã tỉnh rồi nên đi tới ôm lên.

Tiểu Bảo chợt bật khóc:

"Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu

"Ngươi là người xấu! không phải là mẹ của con! Thả con xuống! Con muốn đi tìm mommy! Ô ô ô...."

Trần Lệ Quân sửng sốt, đứa nhỏ này ngủ xong choáng váng bị nhầm lẫn gì hay sao?

"Mẹ là mẹ a. Nếu không phải làm mẹ thì sẽ là ai a?"

Tiểu bảo vừa khóc vừa dùng tay đánh vào người Trần Lệ Quân.

Trần Lệ Quân không còn cách nào khác là phải đặt cô bé xuống.

Lý Vân Tiêu nghe thấy bên ngoài ồn ào xoay người trở mình xuống giường, ôm eo chậm rãi đi ra ngoài, giọng hơi khàn khàn hỏi:

"Làm sao vậy?"

Trần Lệ Quân vẻ mặt vô tội: "Vân Tiêu, chị thề là chị không làm gì cả! Con, con, con..."

Trần tiểu bảo chạy đến chỗ Lý Vân Tiêu, chỉ vào Trần Lệ Quân và nói: "Mommy, cô ấy là người xấu, cô ấy không phải là mẹ."

Trần Lệ Quân lại bối rối.

Sau đó, một nhà ba người ngồi ở phòng khách bắt đầu tiến hành xét xử:

Lý Vân Tiêu và tiểu bảo đang ngồi trên ghế sofa, Trần Lệ Quân cúi đầu đứng trước mặt họ.

"Tiểu Bảo, nói cho mommy biết, tại sao con lại nói mẹ là người xấu? Mẹ sao có thể là người xấu được?"

Trần Tiểu Bảo có chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn Trần Lệ Quân, nhỏ giọng nói:

"Tối hôm qua mẹ đánh mommy... Con nghe thấy tiếng mommy khóc... Mommy, mommy không bị thương chứ?"

Lý Vân Tiêu tai đột nhiên đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Lệ Quân nói:

"Mẹ không đánh mommy là mẹ và mommy đang chơi game."

"Đúng đúng! Chúng ta đang chơi game!" Một bên Trần Lệ Quân nói.

Lý Vân Tiêu ngước nhìn Trần Lệ Quân:

"Câm miệng."

Trần Lệ Quân lại cúi đầu.

Nhưng Tiểu Bảo vẫn không tin

"Tối qua khi con xem TV, mẹ đã đã không để ý đến con rồi..."

Lý Vân Tiêu dùng ánh mắt như dao liếc một cái Trần Lệ Quân.

Trần Lệ Quân luống cuống tay chân, vội vàng xua tay: "Không có a Vân Tiêu! Chị thật sự không nghe thấy Tiểu Bảo gọi chị!"

Lý Vân Tiêu sờ sờ Tiểu Bảo đầu nói: "Con ngoan, đi đọc sách một lát, để mommy cùng mẹ nói chuyện một chút nhé."

Tiểu Bảo vừa rời đi, Lý Vân Tiêu lập tức lạnh lùng:

"Trần Lệ Quân."

Trần Lệ Quân vội vàng quỳ xuống

"Vợ... . . . Chị sai rồi..."

"Chuyện gì vậy?"

"Chị không nên không để ý đến Tiểu Bảo, chị không nên tàn nhẫn như vậy..."

Lý Vân Tiêu lại cười:

"Sầu riêng đâu? Không nên quỳ xuống sao?"

Trần Lệ Quân vẻ mặt có chút lo lắng:

"Vợ a. . . . . Tối nay có buổi biểu diễn. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Chị có thể diễn xong rồi trở về quỳ được không..."

Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày:

"Được rồi, vậy thì đừng nghĩ đến việc chạm vào em trong một tuần tới."

Nói xong, liền đi tắm rửa.

Trần Lệ Quân bị bỏ lại một mình quỳ trong phòng khách.

Tiểu Bảo lén nhìn sau cửa cũng tin rằng đây chính là mẹ mình.

Suy cho cùng, chỉ có mẹ mới sợ mommy như vậy.

-------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro