"Những câu chuyện thú vị" tuổi thơ của Trần Tiểu Bảo (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vở kịch hôm nay là "Lương Chúc", ban đầu Trần Lệ Quân muốn đưa Tiểu bảo về nhà cha mẹ cô để họ chăm sóc nhưng Tiểu bảo cứ ầm ĩ đòi đi xem kịch cùng cô, Trần Lệ Quân không còn cách nào khác đành phải để Tiểu bảo đi theo.

Khi đến rạp, Tiểu Bảo vẫn còn có chút xa lạ rụt rè trốn sau lưng Lý Vân Tiêu, lặng lẽ nhìn xung quanh.

"Yêu, đây chính là bảo bối nhỏ của chúng ta à!" Tạ Thiền đột nhiên từ nơi nào đó xuất hiện.

"Tiểu bảo, chào dì Tạ." Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng chạm xoa đầu cô bé.

"Con chào dì Tạ ạ!" Tiểu Bảo cảm giác không còn sợ người lạ như lúc nảy nữa.

"Thực ngoan! Tiểu Bảo và dì cùng nhau đi chơi cùng nhau được không a?" Tạ Thiền đi tới và nắm tay đưa Tiểu Bảo đi tham quan xung quanh.

Sau khi Tiểu bảo cùng Tạ Thiền rời đi, Trần Lệ Quân và Lý Vân Tiêu ngồi xuống và bắt đầu trang điểm cho buổi diễn.

Lý Vân Tiêu hôm nay phá lệ mở một buổi phát sóng trực tiếp cùng với fan hâm mộ mà trước giờ chưa từng có chưa từng có:

"Đúng vậy a, hôm nay là diễn Lương Chúc"

"Tôi vừa đến rạp hát."

~ [Anh rể của tôi đâu? Tôi muốn gặp anh rể!]

~ [Lầu trên ăn nói cẩn thận! Coi chừng võng tuyến tới đánh ngươi!]

"Trần Lệ Quân ở bên cạnh tôi."

Ở bên cạnh Trần Lệ Quân dường như nghe thấy Lý Vân Tiêu gọi tên cô:

"A? Tiêu Tiêu, em gọi chị?"

"Không, fan hâm mộ nói họ muốn gặp chị."

【Nga】

【Tiêu~Tiêu~】

[Phát cơm chó a, hai người lại phát cơm chó a, Vân Tiêu]

Lý Vân Tiêu cười khẽ một tiếng và tiếp tục trang điểm.

Một lúc sau, giọng nói của Trần Tiểu Bảo từ xa truyền đến:

"Mẹ ơi, mẹ ơi~~"

Toàn bộ tiếng nói của Tiểu Bảo đều được vang vào buổi phát sóng trực tiếp

[A a a, đây là tiểu bảo bối của chúng ta sao?]

[Lại đây nào bảo bối! Để dì hôn con đi 😘]

Lý Vân Tiêu bế Tiểu bảo lên và để cô bé ngồi vào lòng nàng:

"Tiểu bảo đến chào các chị và các dì nào"

"Xin chào các chị và các dì ạ!"

[Oooh, ôi bảo bối của tôi dễ thương quá, để tôi hôn hôn tiểu bảo]

[Tôi muốn cưới Lý Vân Tiêu aaaaaaa, muốn làm mẹ của Tiểu bảo ! 😋😋]

[Lầu trên sao có thể cướp chị dâu đi? Ngươi quá phận rồi aaaaaaaa!]

Tiểu Bảo cẩn thận nhìn thật kỹ làn đạn, cuối cùng cũng tìm ra được mấy chữ mà mình biết nên nhanh chóng trả lời:

"Không được, tỷ tỷ em có mẹ rồi, mẹ tên là Quân Quân á~"

Nói xong, cô bé nghiêng người về phía Trần Lệ Quân và kéo cô lại:

"Đây nè! Đây là mẹ của tiểu bảo!"

Trần Lệ Quân quay lại ôm Tiểu bảo ra khỏi người Lý Vân Tiêu:

"Được rồi, đừng lúc nào cũng ngồi lên người mommy, eo của mommy sẽ khó chịu."

Tiểu Bảo bĩu môi khó chịu: "Ồ . . . . . Mẹ để con ngồi nói chuyện cùng mấy tỷ tỷ một chút được không ạ"

Trần Lập Quân nhướng mày: "Đương nhiên có thể, mẹ cũng tới nói chuyện được không!"

Nói xong, cả gia đình ba người xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp.

【Ah ah ah thật là một gia đình ba người hạnh phúc! 】

[Anh rể, từ khi nào mà chị lại giỏi dỗ dành em bé được như vậy?]

[Anh rể, em làm đứa con thứ hai của chị được không? Woohoo!]

【 Chụp ảnh màn hình nhanh chóng! Chụp ảnh màn hình nhanh chóng! Hình nền mới sắp ra mắt! 】

[A ha ha,lại bị Quân Tiêu tú ân ái lạp~]

"Vân Tiêu, chị trang điểm xong rồi, để chị dẫn Tiểu Bảo đi dạo trước."

"Đừng đưa con đi xa quá." Lý Vân Tiêu nhìn Trần Lệ Quân với nụ cười sủng nịch trên môi.

[A a aaaaaaa, chị dâu cười đẹp quá!]

[Chị dâu, em không thể tin được là chị đã kết hôn rồi, con gái cũng được 5 tuổi rồi...]

[Tôi không thể tin được lão phu thê có thể nị nị oai oai như thế...]

[Ồ, là gia đình Quân Tiêu à? Không sao đâu, chúng tôi quen rồi.]

Lý Vân Tiêu cũng trang điểm xong và chào tạm biệt mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp.

[Tỷ tỷ hẹn gặp lại trên sân khấu!]

Sau khi hai người lên sân khấu, nhiệm vụ quan trọng là trông giữ Tiểu bảo được giao cho lão phu thê Thái Minh và Tạ Thiền.

Hai người bọn họ đang trêu chọc Tiểu Bảo:

"Ta là ai a?"

"Mẹ nuôi Thái Thái!"

"Còn dì thì sao?"

"Dì Hạ ~"

"Còn dì nữa, tiểu bảo"

"Dì là dì Tạ!"

"Được rồi, Tiểu Bảo hiện tại con đang muốn chơi gì nào?"

Tiểu Bảo suy nghĩ hồi lâu: "Con muốn nghe mẹ và mommy hát!"

Vì vậy, bốn người lặng lẽ ngồi trong rạp xem.

"Dì Tạ! Bây giờ bọn họ đang làm gì vậy!"

"Suỵt! Tiểu Bảo, nhỏ giọng chút nào!"

"Ồ ồ ồ," Tiểu Bảo lại hạ thấp giọng của mình: "Vậy bây giờ mẹ và mommy đang làm gì vậy ạ?"

"Bây giờ bọn họ đang thả diều a."

"Lương huynh, huynh thả diều đi~"

Tiểu Bảo vô cùng thích thú nhìn rồi đột nhiên đứng dậy:

"Dì dì~ Tiểu Bảo cũng muốn ~"

Tiểu bảo đáng yêu làm cho mọi người đều bật cười.

"Tiểu bảo thật tuyệt! Vậy, Tiểu bảo của chúng ta sau này có muốn biểu diễn giống vậy không?"

"Con không biết, mẹ không nói..." Tiểu Bảo bối rối lắc đầu mờ mịt, hiển nhiên bị hai từ "biểu diễn" xa lạ này đánh bại a.

Mặc dù ở nhà Tiểu bảo được nghe Việt Kịch hàng ngày và dưới sự hun đúc đó có thể ngân nga vài câu nhưng Trần Lệ Quân và Lý Vân Tiêu thực sự chưa đề cập qua việc này.

Một lúc sau, đợi Tiểu Bảo chơi chán rồi Thái Minh bế cô bé đến giường gấp ở hậu trường ngủ.

Khi màn trình diễn "Lương Chúc" đến màn khóc trước mộ, Tiểu Bảo chợt tỉnh dậy, khi mở mắt ra, cô bé nghe thấy mommy mình hình như đang khóc trên sân khấu, nên bối rối hỏi:

"Mẹ nuôi, sao mommy lại khóc?"

"Bởi vì Lương Sơn Bá đã chết."

"Lương Sơn Bá là ai?"

". . . . . Mẹ con không phải đã kể cho con nghe chuyện Lương Chúc sao?"

Tiểu Bảo lắc đầu.

Đúng rồi a, loại chuyện tình cảm này còn quá phức tạp để Tiểu Bảo năm tuổi có thể hiểu được.

Thái Minh đang suy nghĩ nên giải thích thế nào với Tiểu Bảo thì Tạ Thiền ở một bên thẳng thắn nói:

"Ồ... Lương Sơn Bá là Trần Lệ Quân, nên người chết trên sân khấu là Trần Lệ Quân đi."

Thái Minh không thể tin nhìn Tạ Thiền:

"Tạ Thiền, chị có biết chị đang nói cái gì không?"

Tạ Thiền phản ứng muộn màng, nhìn qua thấy Tiểu Bảo tưởng thật sự đã mất mẹ đã sớm chìm trong nước mắt

Sau khi thay quần áo, Trần Lệ Quân đi vào hậu trường, nhìn thấy con gái mình vẻ mặt buồn bã vội vàng bước tới:

"Con sao vậy, Tiểu Bảo? Thái Minh ức hiếp con à?"

Tiểu Bảo quay lại, giật mình:

"Mẹ? Mẹ chưa chết à?"

Trần Lệ Quân:

"? ? . Ai đã nói thế? . . . ."

"Dì Tạ nói..."

Trần Lệ Quân lập tức nhìn về phía Tạ Thiền, Tạ Thiền lập tức xua tay:

"Không phải chị, chị không có, là Thái Minh"

Hiển nhiên, Trần Lệ Quân tin tưởng lời nói Tạ Thiền:

"Thái Minh! Đừng suốt ngày chọc con gái tớ!!"

----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro