Chương 17: Bồ Tề Quan gặp quỷ nói chuyện Bán Nguyệt Quan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tôn Huyền

Các thôn dân tuy rằng cơ bản cũng không biết trong quan này thờ cúng thần tiên phương nào, nhưng lại mãnh liệt sôi nổi yêu cầu tại đây thắp một nén nhang, mặc kệ tiên nào tiên gì, hết thảy đều là tiên, chung quy lạy một lạy sẽ không có chỗ sai sót nào. Tạ Liên ban đầu đã đoán trước cảnh tượng rằng chỉ có thể trông ra cửa giăng lưới bắt chim, quanh năm suốt tháng cũng chưa tới vài người đến viếng, cho nên hắn chỉ chuẩn bị mấy bó nhan nhỏ để làm màu, ai ngờ bởi vì vậy, trong tích tắc mấy bó nhan đều được chia sẻ xong xuôi, một cái lư hương ( bát nhan ) nho nhỏ cắm rậm rạp đến lung tung rối loạn, hương khí tràn ngập, do đã lâu không ngửi được mùi vị này, Tạ Liên liền bị sặc vài cái, vừa sặc vừa nói: "Các vị các hương thân, thật không thể phù hộ tiền vô như nước, sự thật, thỉnh ngàn vạn đừng tại đây cầu tài! Hậu quả vô pháp đoán trước......" "Thực xin lỗi, cũng không thể se duyên......" "Không không không, cũng không thể phù hộ có dâu sinh con ."......

Tam Lang mặc kệ tóc y đã cột xong, an vị ở bên công đức rương, một tay thì chống nạnh, một tay chậm rì rì thảy bồ tề lên ăn. Rất nhiều thôn nữ vừa thấy thiếu niên này, trên mặt thấp thoáng đỏ rựng, đối Tạ Liên hỏi: "Vậy kia, ngươi có hay không......"

Tuy rằng không biết các nàng muốn nói gì, nhưng Tạ Liên liền phản xạ có điều kiện, lập tức nói: "Không có!"

Khó khăn lắm mọi người mới tản ra, trên bàn thờ đã đầy đủ nào rau, dưa , trái cây, thậm chí có cả cơm tẻ, mì sợi các thứ. Nói thế nào đi chăng nữa, đây vẫn là một đợt cúng dường, Tạ Liên đem tạp vật các thôn dân bỏ lại trên mặt đất quét ra sân. Tam Lang cũng theo hắn ra bên ngoài, nói: "Hương khói không tồi."

Tạ Liên vừa quét vừa lắc đầu nói: "Tình huống bất ngờ, ngoài dự định. Bình thường hẳn là dăm bữa nửa tháng đều không người thăm hỏi."

Tam Lang hỏi: "Sao lại như thế ?"

Tạ Liên đưa mắt nhìn y một cái, cười nói: "Chắc là, may mắn hưởng sái vận khí của Tam Lang đi."

Chuyện, hắn nhớ tới muốn thay cái rèm cửa, liền lấy ra từ trong tay áo một mảnh vải mới, treo lên. Lùi về hai bước, chăm chú một lúc, Tạ Liên bỗng chú ý tới Tam Lang đang dừng chân, quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Chỉ thấy Tam Lang nhìn chằm chằm cái rèm cửa này, bộ dáng như suy tư gì. Theo ánh mắt y nhìn lại, Tạ Liên phát hiện, y là đang xem phù chù được vẽ trên rèm kia.

Đạo phù chú này là do lúc trước hắn thuận tay vẽ, trên phù chú này chu sa tầng tầng lớp lớp, khí thế nghiêm ngặt, vốn là dùng để trừ tà, cón có thể đuổi lui tà vật bên ngoài xâm lấn. Nhưng bởi vì là tự tay Tạ Liên vẽ, có công hiệu triệu tới vận đen hay không, cũng chưa biết được. Bất quá, nếu đã không có cửa, thì vẽ đè một đống phù chú lên nhau như vậy, tương đối an toàn.

Mắt thấy thiếu niên này bất động trước đạo phù chú trên rèm, Tạ Liên trong lòng khẽ rục rịch, gọi: "Tam Lang?"

Hay là do y đã bị phù chú ngăn ở ngoài cửa, không thể tiến vào ?

Tam Lang khẽ nhìn hắn một cái, cười một chút, bảo: "Ta ra ngoài một chút."

Y nhẹ nhàng ném xuống một câu, liền xoay người rời đi. Theo lý thuyết, Tạ Liên nên đuổi theo hỏi han các thứ, nhưng hắn lại có loại cảm giác kì lạ, cảm thấy thiếu niên này nếu đã nói là ra ngoài một chút, vậy hẳn là sẽ không rời đi lâu lắm, tất nhiên sẽ còn trở về, trước thử chờ xem sao.

Tối hôm qua Tạ Liên đi khắp hang cùng ngõ hẻm chạy đông chạy tây thu vật. ( Hiện tại ) Tay trái lôi ra một cái nồi sắt, tay phải lấy ra một con dao phay, nhìn rau dưa trái cây trên bàn thờ kia, đứng dậy.

Qua một nén nhang sau, Bồ Tề Quan ngoại quả nhiên vang lên một trận tiếng chân. Tiếng bước chân này không nhanh không chậm, vừa nghe liền có thể tưởng tượng ra kia bộ dáng bình tĩnh của thiếu niên khi đi đường.

Lúc này, đồ vật trong tay Tạ Liên đã biến thành hai cái mâm, hắn đối mâm đồ ngó trái ngó phải, thở dài một tiếng, không nghĩ kĩ, vì thế ra cửa trông thấy, quả nhiên là Tam Lang.

Thiếu niên kia đứng ở ngoài quan, có lẽ là bởi vì cả ngày phơi nắng, y đem hồng y (áo ngoài ) kia cởi ra, tùy ý mà cột vào bên hông, thân trên chỉ mặc một kiện áo màu trắng nhẹ, tay áo xắn lên, cả người có vẻ rất sạch sẽ lưu loát. Chân phải y đạp lên một tấm ván gỗ hình chữ nhật, tay trái vung một phen rìu. Rìu kia đại khái là mượn từ trong nhà thôn dân, thoạt nhìn vừa cùn vừa nặng, ở trong tay y lại biến thành nhẹ nhàng, phảng phất cực kỳ sắc bén, thường trên tấm ván gỗ tước hai đao, giống như tước da. Y mắt thoáng nhìn , thấy Tạ Liên ra tới, nói: "Làm đồ ."

Tạ Liên đi qua liền thấy, y là đang làm cửa. Hơn nữa lại là lớn nhỏ vừa vặn, mỹ quan chỉnh tề, thập phần bóng loáng, tay nghề cực hảo. Bởi vì thiếu niên này tựa hồ lai lịch không nhỏ, Tạ Liên cảm thấy y nên là ngũ cốc chẳng phân biệt tứ chi phát triển, ai ngờ y làm việc lại thật sự nhanh nhẹn, nói: "Vất vả ngươi, Tam Lang."

Tam Lang chỉ cười không nói. Tùy tay quẳng rìu sang một bên, dựng cửa cho hắn nhìn, gõ gõ cái cửa kia, đối hắn nói: "Đã muốn vẽ bùa, vẽ ở trên cửa, chẳng phải càng tốt sao ?"

Nói xong, liền xem như không có việc gì mà xốc lên rèm cửa, đi vào.

Xem ra, phù chú nghiêm ngặt trên rèm cửa kia quả nhiên đối với y vốn không có bất luận lực uy hiếp nào, Tam Lang căn bản cũng không để ý.

Tạ Liên đóng lại cái cửa mới này, nhịn không được lại mở ra, tiếp tục đóng lại, lại mở ra, tiếp tục đóng lại, thầm nói cửa này làm thật tốt. Cứ thế chốt mở vài lần, chợt thức tỉnh, cảm thấy bản thân thật là nhàm chán. Đầu bên kia Tam Lang đã ngồi xuống ở trong nhà. Tạ Liên bỏ xuống cái cửa kia, đem tới một mâm màn thầu cống phẩm buổi sáng thôn dân mang lên đặt ở trên bàn thờ.

( bé Liên chỉ đang test thử cái cửa thôi nha bà con. Chưa gắn vô đâu. Trẫm đọc đi đọc lại 2 lần rưỡi mới nghiệm ra em nó đang làm gì. 😤😥😩😑)

Tam Lang thoáng nhìn màn thầu, cũng hoàn toàn cạn ngôn, chỉ lại đành thấp thấp bật cười, phảng phất như nhìn thấu cái gì. Tạ Liên coi như không có việc gì rót đầy hai chén nước, đang định cũng ngồi xuống, chợt thấy một hàng nhỏ hình xăm trên tay chỗ Tam Lang xắn tay áo, là một dọc văn tự thập phần kỳ dị. Tam Lang chú ý tới ánh mắt hắn, đem tay áo thả xuống, cười nói: "Chuyện khi còn nhỏ ."

Đã là thả tay áo, tất không muốn nhiều lời. Tạ Liên hiểu rõ. Hắn ngồi, ngẩng đầu lại đưa mắt nhìn thoáng qua bức họa kia, hỏi: "Tam Lang, ngươi vẽ tranh thật tốt, trong nhà có người dạy dỗ phỏng ?"

Tam Lang dùng chiếc đũa chọc vài cái màn thầu, đáp: "Không ai dạy. Ta tự vẽ liền khiến bản thân cảm thấy cao hứng."

Tạ Liên hỏi: "Ngươi sao lại biết Tiên Nhạc Thái Tử duyệt thần vẽ như thế nào ?"

Tam Lang cười đáp: "Ngươi chẳng phải bảo ta cái gì cũng biết hử ? Đương nhiên cũng biết vẽ như thế nào rồi."

Cách đáp này tuy là thập phần vô lại, nhưng thái độ y lại bình thản, hệt như căn bản không lo lắng Tạ Liên sinh nghi, cũng chẳng sợ hắn chất vấn. Tạ Liên liền cũng mỉm cười không đề cập tới. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng động ồn ào. Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, liếc nhìn nhau.

Chỉ nghe bên ngoài có người đột nhiên gõ cửa, hối: "Đại tiên ơi! Không được rồi, đại tiên cứu mạng với !"

Tạ Liên mở cửa thì thấy, một đoàn người đứng ở cửa, vây thành một vòng. Thôn trưởng thấy hắn mở cửa, mừng rỡ nói: "Đại tiên à ! Người này giống như sắp chết rồi! Ngươi mau cứu hắn đi !"

Tạ Liên vừa nghe nói đến người sắp chết, vội vàng tiến lên xem kỹ. Chỉ thấy người bị thôn dân vây quanh chính là một đạo nhân, đầu bù tóc rối, một thân áo màu cát vàng, quần áo cùng giày ở chân rách tung toé, tựa hồ là đã bôn ba nhiều ngày, rốt cuộc tại dưới thôn chống đỡ không nổi té xỉu nên mới bị nâng tới đây. Tạ Liên nói: "Đừng hoảng hốt, không phải chết." Cúi người xuống điểm vài cái huyệt trên mình đạo nhân. Trong quá trình này, hắn phát hiện đạo nhân kia trên người quải một ít đồ vật, nào là bát quái, kiếm sắt, pháp khí bốn phương, xem ra không phải là giang hồ đạo nhân bình thường , trong lòng ngăn không được trầm xuống. Ít lâu, tên đạo nhân này quả nhiên từ từ tỉnh lại, khàn khàn giọng hỏi: "...... Nơi đây là nơi nào?"

Thôn trưởng đáp: "Nơi đây là Bồ Tề Thôn!"

Đạo nhân kia lẩm bẩm : "...... thoát rồi , ta thoát rồi, rốt cuộc chạy thoát rồi......"

Hắn ta nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên trợn mắt hai mắt, hoảng sợ gào la: "Cứu, cứu mạng, cứu mạng với !"

Đối với loại phản ứng này, Tạ Liên sớm đã đoán trước. Hắn nói: "Vị đạo hữu này, rốt cuộc sao lại như vậy, cứu mạng ai, chuyện là thế nào, ngươi không cần gấp, chậm rãi nói rõ ràng."

Chúng thôn dân cũng hùa theo : "Đúng vậy, ngươi không cần sợ, chỗ này của chúng ta có đại tiên, hắn nhất định vạn sự đều sẽ cho ngươi bãi bình* !"

[ Bãi bình* ( tạm dịch ): Công đạo , công bằng ]

Tạ Liên: "???"

Các thôn dân kỳ thật cũng chưa thấy hắn triển lộ thần uy gì, thế mà lại đem hắn trở thành Thần Tiên Sống, Tạ Liên cũng không biết nên nói cái gì cho phải, nghĩ thầm: "Vạn sự đều bãi bình, đây đúng thật là trăm triệu lần không dám bảo đảm." Hướng đạo nhân kia hỏi: "Ngươi là từ đâu tới đây?"

Đạo nhân kia đáp: "Ta...... Ta từ Bán Nguyệt Quan tới!"

Nghe vậy, mọi người đối mặt nhìn nhau: "Bán Nguyệt Quan là nơi nào?" "Chưa từng nghe qua nha !"

Tạ Liên nói: "Bán Nguyệt Quan ở vùng Tây Bắc, khoảng cách thập phần xa xôi. Ngươi là như thế nào đến được nơi đây?"

Đạo nhân kia nói: "Ta...... Ta rất vất vả chạy trốn tới đây."

Hắn nói năng lung tung lộn xộn, cảm xúc cực không ổn định. Kiểu tình hình này vừa phát sinh, người từ bốn phía xôn xao bàn tán, mồm năm miệng mười, nói không rõ cũng nghe không rõ, Tạ Liên bảo : "Đi vào lại nó tiếp."

Hắn đem đạo nhân kia nhẹ nhàng nâng lên, đỡ vào quan, xoay người đối chúng thôn dân nói: "Thỉnh tất cả mọi người trở về hết đi, đừng vây xem nữa."

Chúng thôn dân lại thập phần nhiệt tâm: "Đại tiên, hắn rốt cuộc làm sao vậy !" "Đúng vậy, rốt cuộc sao lại thế này ?" "Có khó khăn nói ta giúp đỡ một tay nha !"

Bọn họ càng nhiệt tâm, sợ là càng giúp không được gì. Tạ Liên vô pháp, đành phải hạ giọng, nghiêm nghị nói: "Đây...... Khả năng là trúng tà."

Các thôn dân nghe vậy kinh hãi. Trúng tà kìa ! Tốt nhất đừng nhìn, nhanh chân chạy toán loạn. Tạ Liên không biết nên khóc hay cười, đóng cửa lại, Tam Lang còn ngồi ở cạnh bàn thờ, tay xoay chiếc đũa.Liếc mắt nhìn đạo nhân, trong ánh mắt pha chút ý vị soi mói, Tạ Liên đối y nói: "Không có việc gì, ngươi ăn tiếp đi."

Hắn bảo đạo nhân kia ngồi xuống, bản thân thì đứng, nói: "Vị đạo hữu này, ta là quan chủ nơi đây, cũng coi như là người tu hành. Ngươi không cần khẩn trương, nếu có chuyện gì có thể nói rõ. Nếu giúp được gì đó, ta có thể dốc hết sức lực non nớt này. Ngươi vừa nói qua, Bán Nguyệt Quan rốt cuộc là chuyện thế nào ?"

Đạo nhân thở hổn hển mấy hơi, có vẻ như đã đến địa phương ít người, lại nghe mấy lời trấn của hắn, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói: "Ngươi chưa từng nghe qua nơi đó sao ?"

Tạ Liên lại nói: "Đã nghe. Bán Nguyệt Quan ở trong một ốc đảo được bao quanh bởi sa mạc. Bán Nguyệt trời đêm cảnh sắc cực mỹ, có thể nói là danh lam thắng cảnh, này là danh xưa lưu truyền ."

Đạo nhân kia trào phúng: "Ốc đảo? Cảnh đẹp? Đó đã là chuyện của một hai trăm năm trước, hiện tại, kêu nó Bán Mệnh Quan còn không kém bao nhiêu !"

Tạ Liên hơi giật mình, hỏi: "Sao lại nói vậy ?"

Đạo nhân kia xanh cả mặt, giọng nói đáng sợ đáp: "Bởi vì mặc kệ ngươi là ai hễ đi ngang qua nơi đó, ít nhất sẽ có một nửa người biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, chẳng lẽ không phải Bán Mệnh Quan?"

Đây quảthật là chưa từng nghe qua. Tạ Liên hỏi: "Việc này là nghe ai nói?"

Đạo nhân đáp : "Không nghe ai nói, là ta tận mắt nhìn thấy!" Hắn ta ngồi dậy, nói tiếp, "Có một đám thương buôn muốn đi ngang qua nơi đó, biết đó là địa phương tà môn, thỉnh toàn bộ sư môn chúng ta đến hộ tống một chuyến, kết quả......" Hắn ta bi phẫn nói: "Kết quả đi xuống một chuyến này, cũng chỉ còn sót mỗi mình ta!"

Tạ Liên nhấc tay, ý bảo hắn ta ngồi bình rĩnh, chớ kích động, lại hỏi: "Một đoàn như vậy có bao nhiêu người?"

Đạo nhân kia nói: "Toàn bộ sư môn ta, cộng thêm đám thương buôn, ước chừng có hơn 60 người !"

Hơn 60 người. Nữ quỷ Tuyên Cơ nọ, cả một trăm năm tác loạn, cuối cùng Linh Văn Điện tính ra số người sống bịc ngộ hại cũng không đến 200. Mà nghe đạo nhân này nói, sự việc như vậy tựa hồ đã giằng co cả một trăm năm trở lên, mỗi lần đều có nhiều người mất tích như vậy, cộng dồn lại con số thật sự không phải là nhỏ. Tạ Liên hỏi: "Bán Nguyệt Quan biến thành Bán Mệnh Quan, là bắt đầu từ khi nào ?"

Đạo nhân kia nói: "Ước chừng, là một trăm năm mươi năm trước, sau này nơi đó đã biến thành một cái yêu đạo địa bàn ."

Tạ Liên còn muốn cẩn thận hỏi từ trong miệng hắn ta việc bọn họ đi chuyến này bị ngộ hại cùng "Yêu đạo" là như thế nào, chính là, từ nãy giờ nói chuyện với nhau, trong lòng hắn vẫn luôn ẩn ẩn cảm thấy có chỗ không thích hợp, nói tới đây, làm sao cũng vô pháp che dấu cái loại cảm giác quái dị này trong lòng, vì thế dừng lại, hơi hơi ngưng tụ mi mắt.

Lúc này, Tam Lang bỗng nhiên hỏi một câu.

Y hỏi: "Ngươi là từ Bán Nguyệt Quan một đường trốn tới đây ?"

Đạo nhân kia đáp: "Đúng vậy, ai! Cửu tử nhất sinh."

Tam Lang "Nga" một tiếng, không nói chuyện nữa. Nhưng mà, chỉ cần một câu này, Tạ Liên liền đã hiểu ra là không đúng chỗ nào.

Hắn xoay người lại, ôn thanh nói: "Vậy ngươi một đường trốn tới, nhất định rất khát nước rồi."

Đạo nhân kia đang ngẩn ra. Tạ Liên đã đem một chén nước đặt ở trước mặt hắn ta, nói: "Nơi này có nước, vị đạo hữu này, tới uống một ngụm đi."

Đối với chén nước này, tên đạo nhân kia trên mặt trong nháy mắt có dự sắc* chợt lóe . Mà Tạ Liên đứng ở một bên, đôi tay giấu ở trong tay áo, lẳng lặng chờ đợi.

[ Dự sắc*( tạm dịch ) : sắc thái buồn phiền ]

Tên đạo nhân này nếu đã là từ Tây Bắc mà đến, lại một đường hốt hoảng đào vong, tất nhiên bụng đói lưỡi khát, nhìn dáng vẻ của hắn ta, không giống trên đường được nhàn hạ ăn cơm uống nước qua.

Nhưng mà, từ lúc hắn ta tỉnh lại, trong lúc nói nhiều lời như vậy cũng không có đưa ra yêu cầu cơm nước gì. Sau khi hắn ta vào nhà, đối đồ ăn nước uống trên bàn thờ, một chút dục vọng đều không có, thậm chí liếc còn không thèm liếc mắt một cái.

Đây thật sự là, không giống phản ứng của người sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei