Chương 212: Không thể tận lực lương thiện, tự hỏi nuối tiếc hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bích Lạc Các

Trong gương phản chiếu tình hình ở một nơi khác trong điện. Bên kia, Dẫn Ngọc đang không ngừng lay Quyền Nhất Chân, nói: “Tỉnh lại, tỉnh lại đi?”

Quyền Nhất Chân khó khăn lắm mới tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nói: “A, huynh, vừa rồi nai đánh ta? Nà huynh hả?”

…Tội nghiệp Kỳ Anh, đã bị đánh đến phát âm không rõ nữa, Tạ Liên không khỏi sinh lòng thương hại. Dẫn Ngọc nói: “Ta đánh thắng được ngươi sao…”

Quyền Nhất Chân gãi đầu, lúc này mới nhớ ra: “A, nà Đế Quân đánh ta” Như lại đột nhiên nhớ đến cái gì, lại hưng phấn lên: “Hắn noạt cái xẻng đi rồi. Cần ta giúp dướp về không?”

Dẫn Ngọc nói: “Ngươi đánh thắng được hắn à…”

Tạ Liên cuối cùng cũng nhận ra, nơi này là Kỳ Anh điện. Xem ra, Dẫn Ngọc trong lúc đi tìm Quyền Nhất Chân thì bị Quân Ngô bắt được.

Thừa lúc Quân Ngô vòng ra phía sau hắn, Tạ Liên cúi đầu, không gây tiếng động mở khẩu hình miệng phát âm: “Phong Sư Đại nhân, ngươi vẫn còn ở đây chứ?”

Ai ngờ, chưa đợi được Sư Thanh Huyền, nhưng Quân Ngô đã ở phía sau trả lời hắn “Đương nhiên không còn.”

“…”

Quân Ngô nói: “Ta chợt nhớ đến, dường như kết giới ở Tiên Kinh có một lỗ hổng, cho nên, vừa mới cấm luôn cả Di Hồn Đại Pháp rồi.”

“…”

Quân Ngô vỗ vỗ vai Tạ Liên, thân thiết nói: “Nhớ năm đó, chính ta là người đã dạy ngươi thuật Di Hồn Đại Pháp này, Tiên Nhạc học đi đôi với hành, ta thật sự hết sức vui mừng.”

Nói xong, hắn liền đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, thân ảnh Quân Ngô liền xuất hiện trong tấm gương kia. Quyền Nhất Chân là người đầu tiên chú ý đến: “!”

Dẫn Ngọc cũng mãnh liệt xoay người lại, cảnh giác nói: “Đế Quân?!”

Quyền Nhất Chân nhảy dựng lên như đang nóng lòng muốn tỷ thí, Quân Ngô tiện tay chưởng một chưởng khiến hắn bay trở về trường tháp*, cả tòa trường tháp kia liền sụp đổ, Quyền Nhất Chân nằm thẳng băng trên mặt đất, nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh. Dẫn Ngọc vạn phần đề phòng, Quân Ngô lại nói: “Không cần cảnh giác như vậy. Ngươi phải nghĩ thế này, cho dù ngươi có phòng bị đi nữa cũng không có tác

dụng gì, sao không thả lỏng đi?”

*Trường tháp: ghế dài

Những lời này đều đúng sự thật. Dẫn Ngọc không biết nên nói gì, đành theo thói quen xấu hổ cười, sau lại vội vàng dừng lại. Quân Ngô nhưng lại rất nhàn nhã tự nhiên, nói: “Dẫn Ngọc à, từ trước cho đến tận bây giờ, ta hình như chưa cùng ngươi trò chuyện như thế này qua, đúng không?”

Dẫn Ngọc câu nệ nói: “…Hình như vậy.”

Hắn tuy đã từng là Võ Thần trấn thủ phương Tây, nhưng phẩm cấp cũng không đủ, hương khói hay thế lực không lớn, mà địa vị cũng không cao. Mặc dù không đến mức bị xếp vào tầng dưới cùng trên Thượng Thiên Đình, nhưng đại khái cũng chênh về phía hàng trung đẳng, hầu như không có cơ hội được gần kề như vậy với Thần Võ Đại Đế tối cao trên Thượng Thiên Đình. Ngày trước Quân Ngô chỉ đi ngang cửa điện hắn cũng thấy căng thẳng, hiện tại càng hồi hộp, lại nói: “Có điều Thượng Thiên Đình vốn có nhiều thần quan chưa từng nói chuyện qua với ta, cũng không nhận ra ta.”

Quân Ngô lại nói: “Này thì không hẳn. Có rất nhiều người đều biết ngươi. Dù cho không nhất định đã gặp qua ngươi, nhưng cũng biết đến ngươi.”

Dẫn Ngọc giật mình, nói: “Thật sao?”

Quân Ngô nói: “Bởi vì, rất nhiều người đều biết sư đệ của ngươi. Mà nhắc đến sư đệ ngươi, thường thường ngươi cũng sẽ bị nhắc cùng với hắn. Chính là làm nền cho hắn.”

Một câu này quả thực vô cùng mỉa mai người khác. Mặc dù chỉ là một lời tuyên bố không mang cảm xúc gì, nhưng chính ở chỗ người nói lời này dù không có thành kiến gì, chỉ miêu tả lại sự thực, cho nên mới thật sự mỉa mai. Quyền Nhất Chân vẫn đang mê mê mang mang chưa lấy lại được tinh thần, Dẫn Ngọc cúi đầu, tay nắm thành quyền.

Tạ Liên mơ hồ có chút đoán được Quân Ngô đang muốn làm gì.

Một lúc lâu sau, Dẫn Ngọc cố lấy dũng khí, nói: “Đế Quân, rốt cuộc ngài muốn làm gì? Ngài đã là Thần Võ Đại Đế, thượng thiên nhập địa, là Tam giới Võ Thần, không ai có thể sánh được vị trí của ngươi, vì sao vẫn phải làm như vậy? Ngài đến cuối cùng…đang muốn gì?”

Quân Ngô đương nhiên không trả lời hắn, bỗng nhiên nói: “Dẫn Ngọc, ngươi muốn quay về Thượng Thiên Đình à.”

“Cái gì?!”

Tạ Liên cũng bị câu hỏi này làm hoảng sợ. Quân Ngô muốn làm gì? Ngay giờ phút này khuyên Dẫn Ngọc xoay ngược mũi giáo, là có ý gì???

Quân Ngô nói: “Ngươi cũng không thích làm lính cho quỷ giới dưới trần gian mà.”

“…”

Dẫn Ngọc cuối cùng đã kịp phản ứng, nói: “Ngài nghĩ nhiều rồi, vốn không có thứ gọi là thích hay không thích.”

Tạ Liên trong lòng thầm kêu hỏng bét rồi: “Không thể đáp như vậy được. Cái này chỉ sợ đã bị hắn nắm sơ hở!”

Quả nhiên, Quân Ngô mỉm cười, nói: “Ngươi biết không, ngươi trả lời như vậy, ý tứ chẳng khác nào đang nói: ‘Đúng vậy, ta không thích, muốn trốn tránh’.”

“…”


Không sai. Nếu như trong tư tưởng Dẫn Ngọc vô cùng có lòng tin, thực sự yêu thích vị trí bây giờ của bản thân tại quỷ giới, sẽ trực tiếp đáp rõ ràng: “Ta vô cùng thích”. Mà khi hắn đã có ý trốn tránh, đáp án liền rất rõ ràng.

Quân Ngô nói: “Ngươi xuất thân danh môn chính phái, chưa từng lấn sang tà ma ngoại đạo, lại là huynh trưởng trong phái, từ nhỏ đã nghe quen tai nhìn quen mắt, cả đời đều theo đuổi việc đắc đạo phi thăng. Loại truy cầu này rất khó có thể thay đổi. Lưu lạc đến quỷ giới, chỉ là do buộc lòng phải làm vậy, bất đắc dĩ mà sa vào. Ngươi đương nhiên không thể nào nói ngươi đang rất hài lòng với vị trí của mình tại quỷ giới. Bởi vì đây vốn không phải là thứ ngươi muốn.”

Quả thực khí thế của Dẫn Ngọc không đủ, yếu ớt nói: “Thành chủ có ơn với ta, đã cứu ta…”

Quân Ngô nói: “Ta biết. Còn giúp ngươi siêu độ cho oan hồ Giám Ngọc đã chết trên đường bị giáng chức, đúng không.”

Dẫn Ngọc nói: “…Không sai, cho nên mặc dù ta có hài lòng với vị trí hiện tại hay không, cũng…”

Quân Ngô nói: “Đó chính là không hài lòng. Cho nên, ngươi bị ân huệ kia trói buộc, lại cùng đường, nên mới miễn cưỡng bản thân.”

“…”

Dẫn Ngọc cúi đầu không nói gì. Tạ Liên trong lòng đổ mồ hôi.

Hắn đã đại khái đoán ra Quân Ngô định tấn công như thế nào rồi, mà mỗi một sắc mặt, mỗi một động tác của Dẫn Ngọc, từ đầu đến chân, toàn thân đều là kẽ hở!

Quân Ngô nói: “Như vậy, trái lại, ta hỏi lại ngươi một vấn đề: ngươi có ơn với Quyền Nhất Chân không?”

“…”

Quân Ngô nói: “Dựa vào cái gì kẻ khác có ơn với ngươi, ngươi liền đem chính bản thân mình đặt vào một vị trí không vừa ý mà tận tâm báo đáp, còn ngươi có ơn với Quyền Nhất Chân, thế nhưng hắn lại để ngươi lưu lạc đến bước này?”

“Dẫn Ngọc, lúc nào cũng ủy khuất chính mình thành toàn cho người khác, cũng không phải thói quen tốt gì. Phải biết rằng, không ai cảm tạ ngươi cả.”

Hắn quả thực từng bước ép sát, mỗi một bước đều giẫm nát chỗ đau nhất của Dẫn Ngọc!

Quân Ngô nói tiếp: “Ngươi cả đời đều mang khát vọng phi thăng chính đạo. Ngươi tha thiết muốn giành được một vị trí trên Thượng Thiên Đình, được đứng trong Võ Thần Điện. Cho dù sau đó Quyền Nhất Chân khiến ngươi khó chịu như vậy, biến ngươi thành bức nền cho hắn, thành trò cười cho chư vị thần tiên, ngươi vẫn vùng vẫy ẩn nhẫn ở lại Tiên Kinh, lẽ nào không phải vì muốn được ở lại chỗ này?”

“Ngươi vốn thuộc về nơi này. Thế nhưng Quyền Nhất Chân lại làm hỏng hết mọi chuyện, sau đó lại dễ dàng cướp đi mọi thứ vốn thuộc về ngươi.”

“Dựa vào cái gì?”

“Ngươi không nỗ lực bằng hắn sao? Không, ngươi so với hắn càng nỗ lực hơn. Hơn nữa, nếu bàn về tổng thể tài cán, hắn chưa hẳn có thể vượt qua ngươi. Vì sao hôm nay Kỳ Anh ở Thượng Thiên Đình lại một thân một mình? Bởi vì hắn đầu óc ngu si, ngây thơ vô tri, đấu đá lung tung, không thể khiến người khác nể phục. Mà ngươi, tâm trí so với hắn thuần thục hơn, so với hắn hiểu biết đạo lý đối nhân xử thế hơn, so với hắn co được giãn được, so với hắn chịu khổ chịu khó hơn. Nếu như ngươi có được tài năng thiên phú của hắn, pháp lực của hắn, thành tựu của ngươi có thể nhiều hơn hắn bội phần, cũng càng có thể khiến người khác nể phục.”

Dẫn Ngọc có chút không nén được tức giận, nói: “Ngài nói những lời này là có ý gì ta không rõ, “nếu như” đều không có nghĩa lý gì, pháp lực của hắn chính là của hắn…” Đột nhiên, hắn gào to một tiếng, giơ tay mình lên, hoảng sợ nói: “Cái gì?! Đây là cái gì?!”

Một bên tay hắn đột nhiên tuôn ra linh quang sáng đến lóa mắt đến mức không thể nhìn thẳng vào. Quân Ngô nhưng lại thờ ơ nói: “Không cần sợ, một chút pháp lực mà thôi.”
Dẫn Ngọc lúc này mới thoáng bình tĩnh lại, không thể tin được nói: “Pháp lực của ai? …Của ta? Ta không có nhường này…” Hắn không có pháp lực mạnh đến nhường này.

Quân Ngô nói: “Hiện tại vẫn chưa phải của ngươi. Có thể biến thành của ngươi hay không, còn phải xem ngươi lựa chọn ra sao.”

Dẫn Ngọc nói: “Không phải của ta vậy là của ai?! Lẽ nào…”
Hắn bỗng nhiên nhớ đến một người, nhìn sang một bên, đúng lúc này, Quyền Nhất Chân sinh mệnh vô cùng ngoan cường lại một lần nữa tỉnh dậy, vẻ mặt lơ mơ, xem ra lại không hiểu chuyện gì. Quân Ngô nói: “Không sai, đây thực sự là pháp lực của Quyền Nhất Chân.”

Quyền Nhất Chân: “Hả?”

Dẫn Ngọc nói: “Pháp lực của hắn tại sao lại ở chỗ ta? Pháp lực sao lại có thể chuyển đổi được?! Chuyện này sao có thể được?!”

Quân Ngô nói: “Ngay cả mệnh còn có thể đổi, pháp lực thì có gì không được? Có rất nhiều việc ngươi cho rằng vô cùng khó khăn, nhưng đối với thần quan trên cao chỉ là nói mấy câu, quẹt vài nét bút mà thôi.”

Dẫn Ngọc run run nói: “Này…này…!!”

Hắn vung vung tay, tựa như muốn hất văng thứ gì đó nóng bỏng tay, nhưng pháp lực cường thịnh kia đang khoan khoái tuôn ra từ tay hắn, ngón tay khẽ gõ một cái, một loạt bức tường trong Kỳ Anh điện bị hắn làm nổ tung, tượng thần lảo đảo ngã, trần nhà đều như muốn sập xuống. Dẫn Ngọc càng kinh sợ, không dám vung tay bừa bãi, Quân Ngô mỉm cười nói: “Đừng căng thẳng, từ từ thôi, tiếp nhận nó cho tốt là được.”

Dẫn Ngọc dùng một tay nắm lấy tay kia, vẻ mặt kinh hồn chưa ổn định, hai cánh tay đều run rẩy. Quân Ngô nói: “Dẫn Ngọc, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có muốn trở về không?”

Dẫn Ngọc thở hổn hển mấy hơi, hai mắt đầy tơ máu, nhìn về phía Quân Ngô. Quân Ngô nói: “Nếu như ngươi muốn trở về, ta chẳng những có thể giúp ngươi xóa bỏ chú xiềng gông nguyền rủa, còn có thể đem toàn bộ pháp lực của Quyền Nhất Chân chuyển sang người ngươi.”

Quyền Nhất Chân dường như chưa từng nghe qua loại tà pháp này, sợ ngây người. Tạ Liên ngạc nhiên nói: “??? Điên rồi sao?!?!”

Quân Ngô chậm rãi nói: “Từ nay về sau, những kẻ chỉ biết đến Kỳ Anh mà không biết đến Dẫn Ngọc sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Còn ai dám không nhớ đến tên ngươi? Vĩnh viễn sẽ không còn.”

Dẫn Ngọc lui lại vài bước, hỗn loạn mà nói: “Ta…Ta…Ta…”

Tinh thần Tạ Liên bị kéo đến căng cứng, đến cả việc mình bị Nhược Da trói vào ghế cũng không nhớ rõ, hai tay nắm thành ghế, nghiêng mình về phía trước.

Ít nhất có một điểm, Quân Ngô không hề nói sai. hắn cũng nhìn ra được, tận đáy lòng Dẫn Ngọc, đích thật càng hướng về thiên giới. Hắn vốn thuộc về Thượng Thiên Đình, điểm này từ nhỏ đã ăn sâu bén rễ trong người hắn, rất khó thay đổi.

Hơn nữa, Dẫn Ngọc thật sự không có đến nửa điểm oán hận Quyền Nhất Chân sao?

Không nhất định.

Đối với những người đã từng trải qua nhiều chuyện như thế, một câu “Ta hoàn toàn không hận ngươi”, không thể nào dễ dàng nói ra như vậy. Loại “oán hận” này có thể lớn có thể nhỏ, mà bản thân Dẫn Ngọc lại không phải người có tính cách kiên định, hắn nghĩ thế nào làm thế nào, sợ rằng chịu không ít ảnh hưởng bởi người ngoài. Bởi vì cũng không xuất hiện cùng nhau nhiều, Tạ Liên cũng không thể xác định được cuối cùng Dẫn Ngọc sẽ hành xử thế nào, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện từ tận đáy lòng.

Dẫn Ngọc điện hạ…Cẩn thận!

“Ta…Ta…”

Dẫn Ngọc mất hồn mất vía một trận, ngồi xuống hai tay che mặt. Một lát sau, cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, ánh mắt cũng dần dần nguội lạnh đi.

Hắn chăm chú nhìn Quyền Nhất Chân bị đánh thành một đống tả tơi, một lúc sau, thấp giọng nói: “…Đế Quân, ngươi, thực sự…có thể đem tất cả pháp lực hắn sở hữu, chuyển cho ta sao?”

Lòng Tạ Liên trầm xuống, Quyền Nhất Chân lại há hốc miệng, nói: “…Sư huynh?”

Quân Ngô nói: “Không bằng bây giờ liền chuyển sang cho ngươi, tự ngươi thử xem liền biết ta có thể hay không.”

Dẫn Ngọc dường như vẫn chưa yên tâm, lại hỏi: “Vậy…Hắn có thể đoạt lại không? Dù sao cũng là pháp lực của hắn, nếu như hắn muốn cướp trở lại…”

Quân Ngô nói: “Trừ phi chính ngươi nguyện ý trả lại hắn, hoặc ngươi chết, bằng không không thể nào đoạt lại.”

Dẫn Ngọc chần chừ nói: “Như vậy pháp lực bị chuyển hết sang ta, Quyền Nhất Chân…sẽ chết sao? Sẽ ra sao…”

Bất kể nói thế nào, hắn đại khái vẫn không mong Quyền Nhất Chân sẽ chết dưới tay mình. Quân Ngô nói: “Sẽ không như vậy, chỉ là quá trình chuyển đổi sẽ khá thống khổ mà thôi, nhưng trên đời này ai lại không phải chịu thống khổ. Muốn xử trí hắn thế nào, muốn chết muốn sống, đều tùy ngươi.”

Dẫn Ngọc lại nói: “Các thần quan khác thì làm sao bây giờ? Thần quan trên Thượng Thiên Đình đều đã thấy một màn kia trên Võ Thần Điện, ngộ nhỡ truyền ra ngoài…”

Quân Ngô mỉm cười nói: “Biết thì đã sao? Đều là con kiến một tay ta cũng bóp chết được thôi, tiêu diệt toàn bộ, đổi một lớp thần quan mới, ngươi lại thay hình đổi dạnh, đổi tên tạo một xuất thân, ai lại biết được gì.”

Hắn nói những lời này với vẻ mặt hời hợt, cứ như đang bàn chuyện nước trà nguội rồi thì đổi tách mới, qua loa, khinh xa thục lộ*.

*Khinh xa thục lộ: quen việc dễ làm.

Đến cuối cùng, Dẫn Ngọc nói: “Tại Thượng Thiên Đình mới kia, ta…sẽ mang thân phận gì?”

Quân Ngô nói: “Linh Văn là cánh tay trái của ta, ngươi là tay phải. Các ngươi ngoài trừ ta không ở dưới bất kỳ ai.”

Dẫn Ngọc cắn răng, cuối cùng, nói: “…Được!”

Hắn trầm giọng nói: “Xin Đế Quân nhớ kỹ lời đã hứa với ta ngày hôm nay. Như vậy, bây giờ…”

Hắn còn chưa nói xong, đường nhìn liền chuyển sang Quyền Nhất Chân, Quân Ngô nói: “Nếu như ngươi muốn vậy.”

Vừa dứt lời, Quyền Nhất Chân đột nhiên vặn vẹo cả khuôn mặt, quát to một tiếng, thất khiếu chảy máu, ôm đầu lăn qua lăn lại, dường như vô cùng đau đớn, mà trên người Dẫn Ngọc lại phát ra một đợt linh quanh cao ngất.

Cả gương mặt hắn đều được chiếu sáng, giơ một tay đánh lên phía trên, Kỳ Anh điện ầm ầm sụp đổ!

Cung vàng điện ngọc thủng một lỗ lớn, đứng giữa phế tích, Dẫn Ngọc cúi đầu nhìn hai tay mình, chậm rãi nắm chặt tay lại. Vẻ mặt của Quân Ngô tựa như đang nhìn một đứa trẻ đang thử đồ chơi hắn mới mua cho, nói: “Cảm giác thế nào?”

Một lát sau, Dẫn Ngọc mới nói: “…Bản thân ta cho đến bây giờ chưa từng nắm giữ qua sức mạnh cường đại như vậy.”

Hắn nhìn Quyền Nhất Chân đang điên cuồng kêu gào một bên trên mặt đất, ánh mắt phức tạp, nói: “Sư phụ ta trước đây từng nói một câu. Hắn nói, Quyền Nhất Chân là người trời sinh để phi thăng, là bãn lĩnh thiên phú. Đây chính là thần lực trời ban sao?”

Quân Ngô nói: “Từ nay về sau, là của ngươi rồi.”

Dẫn Ngọc chậm rãi gật đầu.

Sau một khắc, nhấc tay bổ tới một chưởng!

Một chưởng này dùng mười phần pháp lực của Quyền Nhất Chân, uy lực tàn bạo, tuôn ra một luồng bạch quang. Ngay lập tức Dẫn Ngọc nhanh chóng dùng tay phải vẽ một vòng tròn lớn trên không trung, sau đó bắt vòng tròn từ không khí đó ném đi, bọc trúng ngay Quân Ngô. Quân Ngô nhìn vòng tròn dưới chân, khẽ nhíu mày, dường như cảm thấy kiêng kỵ, cẩn thận không chạm đến, lại thấy Dẫn Ngọc kéo Quyền Nhất Chân trên mặt đất, bất động thanh sắc, nói: “Dẫn Ngọc, lâm trận đổi ý, ngươi lại không có lời nào muốn giải thích với ta sao?”

“…”

Dẫn Ngọc cõng Quyền Nhất Chân trên lưng, không đáp.

Quân Ngô nói: “Làm vậy đương nhiên cảm động lòng người, tình cảm cao thượng. Có điều, đây mới thật sự là chủ tâm của ngươi à. Ngươi gượng ép bản thân mấy trăm năm, đến bây giờ vẫn muốn tiếp tục miễn cưỡng mình sao?”

“…”

“Ngươi thật sự một chút cũng không hận kẻ ngươi đang muốn cứu sao? Cho dù không hận, lẽ nào cũng không chán ghét?”

“…”

Dẫn Ngọc rốt cuộc không nhịn được.

Hắn nắm chặt tay, khẽ rung, mạnh mẽ xoay người lại, nói: “Ta hận! Ta chán ghét!!! Thế nhưng, vậy thì đã sao?!”

Quyền Nhất Chân không ngừng xúc động, một bên vừa nói một bên máu tươi điên cuồng phun ra từ mũi miệng, nói: “Sư huynh…”

Dẫn Ngọc quát lớn: “Câm miệng!!!”

Hắn lại quay sang Quân Ngô, nói: “Ngài…Ngài…Ngươi! Ngươi vì sao, nhất định phải nhắc nhở ta việc này?! Nói cho cùng các ngươi đều muốn bóc mẻ ta thôi! Đúng, ta chán ghét hắn! Thế nhưng, vậy thì đã sao?! Hắn gây nhiều phiền toái cho ta như vậy, ta không được oán hận hắn sao?!”

“…”

Lòng Tạ Liên đang chìm xuống đáy lại vút lên cao, dở khóc dở cười, suýt nữa ngã quỵ. Đây là ngụy biện kiểu gì đây?!

Kế đến, Dẫn Ngọc lại nói: “…Thế nhưng…Thế nhưng ta vẫn…vẫn chỉ nghĩ ghét thì ghét thôi, ta không nhất định phải hại hắn. Cái gì gọi là ‘Thứ vốn thuộc về ta’? Thứ thiên phú đó, không phải cái gì trời sinh ra đã vốn thuộc về ai. Đồ của người khác, ta không cần!!”

Tạ Liên hai mắt tỏa sáng, hô lên: “Nói rất hay!”

Dẫn Ngọc lại nói: “Ta đúng là muốn quay về Thượng Thiên Đình, ta đúng là muốn đứng vào hàng thập giáp! Thế nhưng! Nếu như không phải do chính ta tự mình tu luyện, vậy căn bản không có ý nghĩa! Bản thân ta xui xẻo, ta nhận! Nếu như ta không lợi hại bằng hắn, ta đây…ít nhất…dám thừa nhận thật sự ta không lợi hại bằng hắn!”

“Thừa nhận ta đúng là không bằng hắn, cũng không khó đến như vậy!”

Ngạo khí!

Giờ khắc này, Tạ Liên cuối cùng lại thấy được từ trên người Dẫn Ngọc vẻ sáng ngời cùng ngạo khí năm xưa khi còn thiếu niên của hắn!

“Oa” một tiếng, Quyền Nhất Chân trên lưng hắn òa khóc, máu tươi cùng nước mắt nước mũi cả thảy đều ào ào phun theo, Dẫn Ngọc bị hắn phun đến mặt đầy máu, suy sụp nói: “Đừng có phun!!!”

Quyền Nhất Chân ô ô gào khóc mà nói: “Sư huynh, xin lỗi!”

Dẫn Ngọc không nhịn được nữa nói: “Ngươi cũng không cần nói xin lỗi ta! Cho dù ngươi có xin lỗi thế nào cũng chả hiểu chuyện được. Ta thật sự chịu đựng ngươi đủ rồi…”

Quân Ngô thở dài, xoa nhẹ huyệt Thái Dương. Dẫn Ngọc lại nói: “Huống chi…Huống chi ta cũng không hề sai tý nào. Ngươi cũng đã nói, luận về toàn bộ tài cán, hắn chưa hẳn đã hơn ta. Ta có chính ta…”

Két!

Quân Ngô xoay người sang chỗ khác, tay thuận đà vung lên, nói: “Đặc sắc. Ta nghĩ, ngươi cùng Tiên Nhạc nhất định chơi rất thân với nhau.”

Làm sao vậy?
Làm sao vậy?!

Tạ Liên bị trói trên ghế, tim kinh hoàng nhảy khỏi lồng ngực. Dẫn Ngọc bị làm sao vậy?!

Hắn không nói câu nào, sắc mặt cũng trở nên rất kỳ quái. Mà Quân Ngô chắp tay, bình tĩnh bước ra khỏi vòng sáng chói mắt kia, căn bản không hề bị lực cản nào tác động, nói: “Ta cũng phần nào đoán được ngươi sẽ trả lời như vậy. Cho nên, trước đó không giải gông chú nguyền rủa của ngươi.”

Gông nguyền rủa?!

Trên tay Dẫn Ngọc, đích thật có một gông chú nguyền rủa! Tạ Liên nhanh chóng nhìn sang, Dẫn Ngọc cũng đang giơ cổ tay lên.

Chỉ thấy gông xiềng xích vốn luôn đeo bên người thắt chặt lại rất nhiều, thắt đến mức như muốn chặt đứt cánh tay của Dẫn Ngọc, mà cánh tay này của Dẫn Ngọc đã biến thành một màu trắng bệch, cùng lúc đó vẻ nhợt nhạt đang không ngừng lan tràn lên phía trên.

Gông nguyền rủa này, cư nhiên đang hút máu hắn!

Tạ Liên mãnh liệt bổ nhào về phía trước, ngay cả ghế buộc trên người cũng bổ nhào xuống đất theo, lúc này, ngay cả gương cũng nhìn không thấy nữa. Hắn điên cuồng vùng vẫy trên mặt đất, nhưng căn bản vô dụng, chỉ có thể nghe được trong gương truyền đến tiếng đánh nhau loạn xạ.

Sau một hồi, một đôi bạch hài xuất hiện trước mắt hắn, là Quân Ngô đã trở về.

Hắn cầm trong tay “Gông nguyền rủa” đã hút đầy máu biến thành một màu đỏ thẫm, hẳn là lấy xuống từ người Dẫn Ngọc, ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Tạ Liên, nói: “Cùng tiểu bằng hữu của ngươi nói lời tạm biệt đi.”

Nút thắt của Nhược Da cuối cùng cũng buông lỏng, Tạ Liên vừa đứng lên liền đánh một quyền vào mặt hắn, đương nhiên không đánh trúng, thiếu chút nữa còn ngã sấp xuống, nhưng hắn vốn cũng không trông mong có thể đánh trúng Quân Ngô, chỉ để cho hả giận, điên cuồng lao vào điện kế bên.

Chỉ thấy Dẫn Ngọc đã khô cằn nằm trên mặt đất, vừa trắng toát vừa mỏng manh, tựa như người giấy, gương mặt cũng teo lại xẹp xuống, linh quang trên người đều tiêu thất, một lần nữa chuyển lại lên người Quyền Nhất Chân mặt mũi đã bầm dập thêm vài phần, không nhận ra được tướng mạo trước đây nữa. Xem ra pháp lực này đã vật về chủ cũ.

Tạ Liên nhào đến: “Dẫn Ngọc điện hạ!!!”

Dẫn Ngọc trợn mắt cao hơn so với bình thường, nhìn thấy hắn, giọng khàn khàn nói: “Thái tử điện hạ…”

Quyền Nhất Chân quỳ rạp trên mặt đất gào to khóc lớn, ngửa mặt lên trời nói: “Xin lỗi sư huynh, ta chỉ biết đánh nhau, thế nhưng ta đánh không lại hắn!”

Máu tươi từ mũi miệng hắn lại phun đầy lên mặt cùng mắt Dẫn Ngọc, cảnh tượng này nhìn vô cùng khó chịu, Dẫn Ngọc trên trán bỗng nổi gân xanh, dường như hồi quang phản chiếu mà quát lớn: “Đã nói ngươi đừng có phun nữa!!! Ai! Quên đi…Ngươi làm tức chết ta mà, quên đi…”

Hắn lại trở nên yếu ớt. Trước tình huống này, Tạ Liên cũng không biết thế nào, hắn càng muốn than thở, lại càng muốn lệ rơi ròng ròng, kỳ thực cũng cảm thấy buồn cười.

Bỗng nhiên trong lúc đó, hốc mắt khô khốc của Dẫn Ngọc tràn đầy nước mắt.

Hắn nhỏ giọng nói: “Ta biết mà.”

Hắn nói: “Nhất Chân là một kỳ nhân, ta là một kẻ tầm thường. Cao nhất cũng chỉ có thể đi đến bước này. Ta biết mà.”

Trong lòng Tạ Liên tràn ngập cảm giác mệt mỏi đau đớn.

Dẫn Ngọc nói: “Tuy rằng ta biết, nhưng vẫn không cam lòng. Kỳ thực, ta cùng Giám Ngọc đều có suy nghĩ giống nhau. Ta so với hắn càng không cam lòng. Ta không phải không hề có oán niệm, không có oán niệm là chuyện không thể nào. Ta về sau cũng không dám nghĩ đến, khi đó vì sao ta biết rõ Nhất Chân mặc Cẩm hắn Tiên trên người, còn kêu hắn đi chết đi. Rốt cuộc là do bị tức dến mất đi lý trí, hay thật sự muốn hắn đi chết?”

Tạ Liên ôm hắn nói: “Không sao đâu không sao đâu. Những việc này chỉ là chuyện nhỏ thôi, thật đó. Dẫn Ngọc điện hạ à, nếu ngươi sống trên đời này mấy trăm năm nữa, ngươi sẽ thấy những chuyện này thực sự không tính là gì. Tức giận đến mất lý trí cũng được, thật sự muốn hắn đi chết cũng được, cứ tùy ý đi. Ai lại không từng nghĩ qua như vậy? Ta còn muốn tàn sát hết những kẻ trong thiên hạ đã phụ lòng ta nữa kìa, thật đó, không nói gạt ngươi, ta còn thiếu chút nữa đã làm vậy, ngươi xem ta không phải cũng da mặt dày sống đến bây giờ sao. Ngươi chung quy vẫn là cái gì cũng chưa làm, đó mới là điều quan trọng nhất.”

Dẫn Ngọc nói: “Thế nhưng…Đến cuối cùng ta…thật sự vẫn cảm thấy…không cam lòng.”

Hắn nức nở nói: “Nếu ta nhất định không thể trở thành người kinh tài tuyệt diễm, vậy ít nhất, ta…muốn trở thành người lương thiện không nhàn hạ. Thế nhưng…ta vẫn làm không được. Thực sự…quá không cam lòng mà. Thật lòng mà nói, dù đã đến thời khắc này, chỉ nghĩ đến chuyện ta bởi vì tiểu tử ngốc Nhất Chân này mà chết, ta vẫn không nuốt trôi được. Ta ngay cả không oán không hối, lòng tràn đầy thoải mái mà chết đi cũng không làm được, này tính thế nào đây.”

Tạ Liên ôn nhu nói: “Điện hạ, ngươi đã rất nỗ lực. Hơn nữa, ngươi đã làm rất tốt rồi. So với phần lớn người khác đã tốt hơn nhiều rồi.”

Dẫn Ngọc cuối cùng gượng gạo cười cười, nói: “So với phần lớn người khác tốt hơn sao?”

Cười xong, hắn thở dài, cuối cùng vang lên một âm điệu thất vọng theo hồn đi mất, lẩm bẩm nói: “Thế nhưng, thứ ta muốn làm, là thần a…”

Tạ Liên cúi đầu thật sâu, nói: “Thế nhưng, Dẫn Ngọc điện hạ, trên đời này, thật ra căn bản không có thần…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei