Chương 213: Đúng lúc tặng lễ vật phá vỡ cục diện bế tắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bích Lạc Các

Bỗng nhiên, trong đầu hắn linh quang chợt lóe, Tạ Liên buông Dẫn Ngọc ra, đứng dậy nói: “… Gông nguyền rủa. Hắn mang gông nguyền rủa đi rồi!”

Nếu như vật kia không quan trọng, Quân Ngô đương nhiên sẽ không đặc biệt lấy nó đi, nhưng y vẫn đem gông nguyền rủa đã hút đầy máu kia đi, nói không chừng, vật kia không chỉ hút đi máu của Dẫn Ngọc, còn giam cầm hồn phách của hắn!

Nghĩ vậy, Tạ Liên bỏ lại Quyền Nhất Chân mặt mũi bầm dập chạy về phía sau điện Kỳ Anh. Nhưng mà Quân Ngô đã không còn ở đó, hắn lại xoay người liền xông ra ngoài.

Đường cái Tiên Kinh, không một bóng người, cư nhiên một vùng hoang vắng. Chỉ còn vệ binh mặt không biểu tình đứng phòng thủ trước cửa các thần điện trước đây từng vô cùng náo nhiệt tới lui không ngừng, dường như căn bản không để hắn vào mắt. Tạ Liên cũng không đem bọn họ để vào mắt, đi thẳng đến Võ Thần Điện.

Quả nhiên, Quân Ngô quay lại chỗ này, đang ngồi ở cung điện bên trong, còn đang nhìn gông nguyền rủa kia. Tạ Liên vừa xông vào chợt nghe bên trên truyền đến một trận âm thanh thầm thì chi chít kỳ quái, ngẩng đầu nhìn lên, là thai linh đang dùng bốn chân cào lên nóc thần điện hoa lệ, đang nhanh chóng đổi hướng bò sang, trông như một sinh vật máu lạnh nào đó, khiến kẻ khác buồn nôn sợ hãi.

Thậm chí ngay cả loại tà vật cũng có thể tiến vào Võ Thần Điện, thật không biết các thần quan vùng vẫy suốt mấy trăm năm cũng không có tư cách bước vào nhìn thấy sẽ có cảm tưởng thế nào. Tạ Liên đi đến hướng y xòe tay, Quân Ngô nói: “Ngươi định làm gì?”

Tạ Liên không nói hai lời, liền bắt lấy muốn đoạt gông nguyền rủa kia, Quân Ngô đương nhiên sẽ không để cho y được như ý nguyện. Tạ Liên hơn nửa ngày đều không đoạt được, cả giận nói: “Ngươi muốn vật này có ích lợi gì? Dẫn Ngọc căn bản sẽ không tạo thành uy hiếp với ngươi, hắn đối với ngươi mà nói không quan trọng gì, ngươi làm sao lại nói với hắn những chuyện đó? Ngươi còn giữ thứ này làm gì?!”

Quân Ngô lại nói: “Ai nói không cần dùng? Nhìn ngươi vì vật này tức giận đến vậy, chẳng phải đã thấy rõ nó phi thường hữu dụng sao?”

Y giống như đại nhân quẳng trái cây lên mặt bàn khiến nhi tử mình với không đến, ở bên cạnh cười híp mắt nhìn tiểu hài tử muốn ăn, khập khiễng muốn lấy, nhưng thế nào cũng không lấy được, vừa tức vừa vội, oa oa khóc lớn, sau đó hắn liền cao hứng. Tạ Liên quả thực muốn giận điên lên: “Ngươi có bệnh sao?!”

Quân Ngô nói: “Tiên Nhạc, ngươi đối với ta nói như vậy, thật có chút bất kính.”

Tạ Liên nghẹn nửa ngày, nhịn không nổi, mắng: “Ta kính ngươi…”

Phỏng chừng tất cả thô tục trong đời này của hắn, đều hướng về người này mà mắng. Ai ngờ, một câu này còn chưa mắng xong, nơi cổ họng hắn đột nhiên siết chặt lại, hít thở không thông!

Tạ Liên trước mắt bỗng tối đen, hai tai bưng chặt cổ, đầu gôi mềm nhũn, quỳ xuống. Quân Ngô ngồi trước mặt hắn, dáng vẻ nhàn nhã mà vuốt ve bộ lông thưa thớt của thai linh kia, cái đầu tròn nhẵn bóng, lòng bàn tay tản ra hắc khí, thai linh kia hình như rất thích thú, cười vui vẻ đến cổ quái.

Nghe Tạ Liên phát ra tiếng ho không ngừng kịch liệt, sắc mặt cũng đỏ lên, Quân Ngô nói: “Tiên Nhạc, ta kiến nghị ngươi hãy cứ như trước vậy, nghe lời một chút, tôn kính một chút, như vậy mới không chọc ta tức giận. Chớ quên, trên người ngươi cũng mang vật này. Hơn nữa, người còn mang hai cái.”

“Khụ khụ khụ…khụ khụ…ngươi…!”

Tạ Liên mạnh liệt nâng ngươi lên, hai mắt nổi máu trừng hắn. Quân Ngô nói: “Ta làm sao? Ta đê tiện? Tiên Nhạc, đừng quên, là chính ngươi yêu cầu đeo vào.”

Nói đùa à, khi đó hắn làm sao biết đây là cái thứ quỷ gì!

Khó trách, khi đó quốc sư vừa nhìn thấy thì sắc mặt lại đại biến chạy đến nắm cổ hắn, không phải là muốn giết hắn, mà là muốn tháo vật này xuống?

Qua một trận, gông nguyền rủa trên cổ Tạ Liên dần dần nới lỏng, rốt cuộc cũng có thể thông thuận hô hấp. Hắn đưa lưng về phía Quân Ngô thở dốc, vô thức hắn chạm vào cổ mình, sờ gông nguyền rủa kia. Mới vừa sờ, ngoại trừ gông nguyền rủa, còn sờ đến một thứ khác.

Đó là một sợi xích bạc tinh tế. Vốn lạnh như băng, bởi vì đeo trên người lâu như vậy, bị nhiệt độ của hắn chườm nóng lên. Sợi xích bạc này, rủ xuống một chiếc nhẫn trong suốt lóng lánh.

Sau khi đụng phải nó, vai Tạ Liên thoáng cứng đờ, nắm chặt chiếc nhẫn kia. Chẳng biết tại sao, tim đột nhiên bang bang đập nhanh, dường như nắm được một bí mật không ổn. Chính vào lúc này, Quân Ngô phía sau nói: “Là ta, chuyện gì?”

Là y? Nói gì vậy? Có ý gì?

Tạ Liên cất vòng bạc vào trong, nhíu mày xoay người. Vừa xoay sang mới phát hiện, một câu mới vừa rồi của Quân Ngô, cũng không phải nói với hắn.

Quân Ngô đã giơ hai ngón tay lên, chống ở huyệt Thái Dương. Cái tư thế này, y đang cùng người khác thông linh!

Tuy rằng y không cho phép các thần quan khác thông linh trên tiên kinh, nhưng bản thân muốn làm gì cũng không bị hạn chế. Dừng một chút, Quân Ngô lại nói: “Không có gì. Bởi vì trước đó vài ngày tra ra Địa Sư Minh Nghi là thế thân giả mạo, cũng liền sau đó tra ra hắn che lắp rất nhiều cơ sở ngầm cùng thân phận giả trên Tiên Kinh, mấy ngày gần đây lại thời buổi rối loạn, không thể có sơ suất, do đó hiện giờ ta đang đích thân kiểm tra toàn thể thần quan, toàn bộ Tiên Kinh đều bị giới nghiêm, không thể mở ra ngoại giới, cũng không thể cùng ngoại giới thông linh, ngươi tất nhiên không tìm được những người khác.”

Tạ Liên nhẹ nhàng thở hổn hển mấy hơi, ngừng hô hấp.

Nghe ra, cái vị đang thông linh cùng Quân Ngô kia, cũng không biết tình hình hiện hại của Tiên Kinh ra sao, Quân Ngô đang như không có chuyện gì mà lừa dối đối phương. Hơn nữa, y tìm được một cái cớ rất tinh vi thỏa đáng, chuyện Hắc Thủy mạo danh thế thân vừa rồi, ảnh hướng ác liệt, đáng coi trọng, toàn bộ thiên đình giới nghiêm rất hợp tình hợp lý.

Mặc dù Tạ Liên có hô to, người bên kia cũng không nghe được tiếng của hắn, cho nên hắn vẫn quyết định trước hết yên lặng theo dõi biến chuyển. Một lúc lâu sau, trên mặt Quân Ngô đột nhiên xuất hiện một tia khác thường nhỏ.

Y ấm giọng nói: “Hử? Ngươi muốn đến Tiên Kinh sao? Đương nhiên có thể, sự việc lần này quả thực không phải chuyện đùa, ngươi lại có lòng muốn đến giúp, đương nhiên hoan nghênh.”

Đối phương cư nhiên lại chủ động muốn lên Tiên Kinh hỗ trợ!

Nếu là trước đó mấy canh giờ, đương nhiên cầu còn không được, lúc ấy đang thiếu nhân thủ mà. Nhưng còn lúc này? Toàn bộ Tiên Kinh đều biến thành hang ma rồi, đây không phải là tự nhảy vào hố lửa sao!

Bên kia Quân Ngô qua loa nói vài câu, kết thúc thông linh, Tạ Liên lập tức nói: “Ai muốn đến?”

Thai linh kia dường như biết mình không thể để bị bắt gặp gì đó, lặng lẽ bò vào chỗ tối, ẩn mình. Quân Ngô lại mỉm cười, nói: “Gấp cái gì? Đợi một tí ngươi liền biết thôi.”

Cái này nhưng lại nằm ngoài dự liệu của hắn. Tạ Liên nói: “Ngươi sẽ cho ta nhìn sao? Ngươi không phải nói với đối phương, toàn bộ Tiên Kinh đang giới nghiêm, đang kiểm tra các đại thần quan sao?”

Quân Ngô nói: “Đương nhiên. Ta chung quy cũng phải có một trợ thủ đắc lực đáng giá để tín nhiệm chứ.”

Đối với người ngoài Linh Văn là đang trong quá trình chạy trốn, đương nhiên không thể sắm vai trợ thủ đắc lực của Quân Ngô, cho nên cái xui này mới rơi xuống đầu Tạ Liên. Hắn đang nghĩ ngợi, Quân Ngô nhưng lại quan sát hắn trong chốc lát, ấm giọng nói: “Tiên Nhạc, ngươi trái lại phối hợp cho tốt, không nên cử động gì hay có tâm tư không đứng đắn. Nếu như ngươi để lộ, ngươi biết sẽ phát sinh cái gì.”

“…”

“Cho nên, đừng để lộ tẩy. Chỉnh đốn lại bản thân đi, sắp đến rồi.”

Tạ Liên không nói chuyện, nhưng từ mặt đất bò dậy, vỗ vỗ bụi trên người, quả thực sửa sang lại chính mình, đứng vào vị trí cạnh Quân Ngô hắn thường lui đến.

Quân Ngô khen ngợi nói: “Chính là như vậy.”

Tuy rằng uy hiếp của Quân Ngô rất hữu hiệu, nhưng Tạ Liên cũng phát hiện một việc — y hình như không hề muốn người kia cảm thấy được Tiên Kinh đã bị chiếm đóng. Vậy càng khiến hắn muốn biết, người đến tột cùng là người nào!

Sau hai nén nhang, trước Võ Thần Điện, cuối cùng cũng hiện ra một bóng người. Chỉ thấy một nữ nhân mặc áo xanh cưỡi Hắc Ngưu cao to, lưng đeo bội kiếm, ung dung đi đến, đi theo phía sau còn có mấy người nông dân, cao thấp mập ốm không đồng nhất.

Người đến đương nhiên là Vũ Sư!

Tạ Liên cảm thấy kinh ngạc. Chiếu theo tác phong làm việc của Quân Ngô — sau khi bị bại lộ, thần cản giết thần, phật cản giết phật, ai đến thì sẽ giam cần người đó, vì sao lại sẽ kiêng kỵ Vũ Sư?

Hiện tại đương nhiên không thể biết được. Vừa vào Võ Thần Điện, Vũ Sư liền hướng hai người hơi gật đầu: “Thái tử điện hạ, Đế Quân, biệt lai vô dạng*.”

*Biệt lai vô dạng: đã lâu không gặp mong người vẫn khỏe.

Tạ Liên ra vẻ không có chuyện gì, cũng đáp lễ nói: “Vũ Sư đại nhân.”

Hắn nét mặt khách khí, gặp sóng lớn cũng không sợ hãi, nhưng trong lòng lại đang suy tư, làm sao để có thể nói cho Vũ Sư biết tình trạng thực sự của Tiên Kinh lúc này đây?
Quân Ngô nói: “Vũ Sư đã lâu rồi không đến Tiên Kinh.”

Vũ Sư nhưng đáp một nẻo, nói: “Giới nghiêm trên Tiên Kinh thật lợi hại.”

Một câu này tựa hồ đang cảm thấy kỳ lạ, Quân Ngô nói: “Cũng không thể tránh được. Chuyện Hắc Thủy phát sinh đến nay, Trung Thiên Đình bắt được hơn năm mươi thần quan giả danh, khiến người khác lo nghĩ, Thượng Thiên Đình còn có quân cờ mai phục của hắn hay không.”

Vũ Sư nói: “Thì ra là thế.”

Hai người nói vài câu đơn giản một hồi. Tạ Liên giờ mới phát hiện ra, Quân Ngô nói chuyện, vô luận thật hay giả, tất cả đều cẩn thận, không hề có kẽ hở, lợi hại đến cực điểm.

Hắn có lòng muốn nhắc nhở, nhưng thứ nhất sợ bị Quân Ngô cảm thấy, lấy các thần quan khác ra khai đao, thứ hai cũng sợ liên lụy đến Vũ Sư vốn không biết chuyện gì, đành khoanh tay bó gối. Vũ Sư cũng dường như căn bản không phát giác ra dị thường, chỉ hỏi có gì cần nàng hỗ trợ không. Quân Ngô nói: “Tạm thời không có. Có điều, đợi đến khi sắp xếp ổn thỏa, chỉ sợ có không ít việc cần làm.”

Vũ Sư nói: “Như vậy, ta trước tiên tạm lưu lại Tiên Kinh, đợi được gọi.”

Quân Ngô duy trì mỉm cười, nhìn không ra nội tâm đang suy nghĩ gì, nhưng đi đến bước này, vẫn còn nể mặt nhau, nói: “Tốt. Ngươi rời kinh lâu như vậy, nhân cơ hội này, tìm hiểu đàng hoàng một phen cũng tốt. Phủ Vũ Sư của ngươi cũng để trống nhiều năm rồi.”

Vũ Sư gật đầu, chậm rãi lui ra. Trong lòng Tạ Liên biết nàng vừa lui ra phỏng chừng sẽ bị giám thị, trong nội tâm cảm thấy sốt ruột, bỗng nhiên, Vũ Sư lại quay ngược trở lại, nói: “Thái tử điện hạ.”

Tạ Liên trong lòng khẽ động, nói: “Vũ Sư đại nhân có gì chỉ giáo?” Lẽ nào cuối cùng nàng cũng phát hiện ra sao?

Vũ Sư lại nói: “Cũng không phải chỉ giáo. Rời kinh nhiều năm, có đem theo một ít lễ vật tự tay làm, tặng cho ngươi vài món, có bằng lòng nhận không?”

Tạ Liên cũng không nghĩ đến lại là chuyện này, dở khóc dở cười, nói: “Hả? A… Cảm tạ.”

Quân Ngô đương nhiên sẽ không nhận lễ, cười để tùy tùng của Vũ Sư tiến vào Võ Thần Điện, nói: “Tiên Nhạc, Vũ Sư đại nhân muốn tặng lễ cho ngươi, sao không nhanh nhận đi?”

“…”

Y nói như vậy, lộ vẻ như Tạ Liên là một tiểu hài tử ấu trĩ cần dạy dỗ, người khác đến thăm nhà, mang theo lễ vật cho con nhỏ, trưởng bối liền bảo con nhỏ đi đến tiếp nhận sau đó nói tạ ơn. Tạ Liên không biết phải làm sao, một gã nông dân đi đến, hai tay cầm cái bao vô cùng kín đáo không biết là gì đưa cho hắn, Tạ Liên lại thuận miệng nói vài câu tạ ơn, không yên lòng tiếp nhận, bỗng nhiên biến sắc, tựa như cảm thấy gì đó khác thường.

Hắn đưa lưng về phía Quân Ngô, nên Quân Ngô không nhìn thấy ánh mắt của hắn, nhưng cũng nói: “Là lễ vật gì vậy?”

Vũ Sư nhìn hắn nhận lễ vật, chắp tay mỉm cười nói: “Cũng không phải vật gì đáng quý, một ít thổ sản trồng được mà thôi. Nếu như không có việc gì, ta xin được cáo lui trước.”

Quân Ngô nói: “Lui đi.”

Vì vậy, Vũ Sư nắm Hắc Ngưu, dẫn theo tùy tùng, chậm rãi hướng về phủ Vũ Sư đã bỏ trống nhiều năm trên Tiên Kinh. Tạ Liên đem lễ vật kia cất vào ngực, chuẩn bị rời đi, Quân Ngô lại nói: “Đứng lại.”

Tạ Liên quả nhiên đứng lại, dưới chân tựa như bị giữ trụ, Quân Ngô lại nói: “Quay lại đây.”

Tạ Liên lui vào trong Võ Thần Điện, xoay người nhìn y. Quân Ngô bước xuống bảo tọa, đem thứ hắn đang nắm chặt trong tay tháo xuống, lúc này mới nói: “Trở về đi.”

Y quả thực đa nghi, trực tiếp đem lễ vật Vũ Sư tặng cầm đi. Tạ Liên liếc y một cái, không nói lời nào, trở về Tiên Nhạc Cung.

Trở về Tiên Nhạc Cung, Tạ Liên đứng ngồi không yên, lại ở trong cung đi tới đi lui. Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên, nghe được giọng nói trong trẻo của một người: “Thái tử điện hạ?”

Tạ Liên mãnh liệt quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên quần áo tả tơi, quấn khăn đội đầu chẳng biết lúc nào đã mở cửa sổ ra, đang ngồi trên đó, vẻ mặt hoạt bát hướng hắn cười!

Tạ Liên đại hỉ, xông lên phía trước hai bước, nhưng chợt nhớ đến thiếu niên này mới vừa rồi gọi chính là “Thái tử điện hạ”, lại dừng cước bộ, không xác định được mà nói: “Ngươi là…Tam Lang?”

Thiếu niên kia ha ha cười, nhảy khỏi cửa số, giật khăn đội đầu xuống. Tóc đen tản mát, lại bị hắn thong dong buộc lên, lộ ra dưới mái tóc đen một gương mặt tuấn mỹ tái nhợt, tuyệt nhiên khác biệt, chờ Tạ Liên chớp mắt lần nữa, thiếu niên kia lại khôi phục dáng vẻ rụt rè ngây ngô, cúi đầu xuống. Lúc này nếu như Hoa Thành đã tìm đến Tiên Nhạc Cung, vậy đương nhiên đã giải quyết hết mấy con mắt giám thị xung quanh nơi này. Vừa nhìn thấy hắn, Tạ Liên nhất thời liền cảm thấy vô cùng tín nhiệm, cái gì cũng không cần phiền não nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei