Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiệu Quần, cậu không cần như vậy, tôi cũng không có bệnh nghiêm trọng như vậy. . ." Lý Trình Tú bất đắc dĩ nhìn bộ dáng trước mắt, thậm chí giống như muốn đem cả xe đồ ăn đến, còn có vài người ở bên cạnh cúi đầu như hầu hạ, vừa rồi anh còn muốn giữ Tần Ngôn ở lại ăn cơm, vậy mà làm cho người ta khẩn trương tới mức tìm lý do bỏ chạy rồi. Thiệu Quần ngược lại không chút nào để ý, hắn cầu còn không được một mình ở cùng thỏ nhỏ, vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu nói, "Không được, phải để cho anh có điều kiện dưỡng bệnh tốt nhất." Hắn múc một muỗng thổi thổi rồi đưa tới bên miệng người kia, "Cái này không nóng, uống một chút làm ấm dạ dày đi."

"Cám ơn. . ." Lý Trình Tú cũng không nghĩ muốn ở trước mặt nhiều người như vậy làm Thiệu Quần mất mặt, đành phải ngoan ngoãn há miệng, thật sự là bị hương vị làm cho kinh diễm, "Ngon quá!" "Thích là tốt rồi, ngày mai em sẽ bảo họ làm loại khác, bằng không ăn nhiều sẽ ngán ." "Thật ra, tôi ăn đồ ăn bệnh viện là được rồi, như vậy rất phiền toái cậu." Lý Trình Tú ngượng ngùng nhỏ giọng nói, "Còn có phòng bệnh, tôi chỉ có một mình, ở như vậy quá xa xỉ . . ."

Thiệu Quần cũng nhìn ra thỏ nhỏ không được tự nhiên, thuận ý liền bảo những người khác đi ra ngoài, vẻ mặt cũng không lo lắng như vậy nữa, "Hiện tại chỉ còn hai người chúng ta?" Nhìn người đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn liền tiếp tục thuyết phục, "Thỏ nhỏ, anh cứ coi như em tùy hứng, em ở không quen mấy chỗ nhỏ, chỗ này còn không rộng bằng nửa phòng khách nhà em." Nói xong liền đem quả vải đã bóc sạch sẽ đưa đến bên miệng người kia, "Há miệng ra nào." Lý Trình Tú không tự nhiên khép hờ môi, "Tôi tự ăn được rồi." "Nghe lời." "Cậu... em không phải, đang theo đuổi anh sao, nếu cứ như vậy, anh liền. . . anh sẽ không vui vẻ!"

"Vậy không được!" Thiệu Quần thấy thỏ nhỏ đều đã nói đến nước này rồi đành phải thỏa hiệp, "Vậy được, cơm anh tự ăn, nhưng phải ăn đồ em mang tới, cái khác không được." Nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu, "Còn có chuyện em ở đây cùng anh cũng không được thương lượng nữa! Hơn nữa giường, bàn công tác, sô pha, còn có tủ quần áo của em đều đưa đến", biết người này dễ mềm lòng liền đánh bài tình cảm, "Huống hồ em cũng không thể phiền toái bọn họ như vậy a, mất đến nửa ngày chuyển vào giờ lại chuyển ra, người ta cũng mệt mỏi chứ."

Lý Trình Tú quả thực không tiện tiếp tục phản bác, thở dài liền lại hỏi dò, nghĩ nên thuận thế chuyển sang chủ đề khác, "Anh, có phải không được quấy rầy công việc của em không?" Nào nghĩ Thiệu Quần lập tức liền nhìn thấy tâm tư của mình, "Em sẽ không đồng ý anh ở đây làm việc đâu. Không được thương lượng nữa!" Lập tức lại quan tâm dịch dịch góc chăn, "Em cơ bản vẫn luôn ở đây cùng anh, lúc nào không ở đây bên ngoài sẽ có người trông, kêu một tiếng họ sẽ vào, muốn cái gì liền nói cho bọn họ, nhớ kỹ không?"

"Anh lúc sau. . ." "Không được nhắc đến tiền!" Lý Trình Tú lần này hoàn toàn không có cách, Thiệu Quần giống như là có thể đọc hiểu tâm trí anh, căn bản không để cho anh cơ hội phản kháng, anh biết Thiệu Quần là thật tâm đối với chính mình, nhưng là sự ngang bướng trong xương tuỷ vẫn không cho phép hắn thoả hiệp điều gì đó dễ dàng. Có qua nên có lại. Cũng không biết nên dùng phương pháp gì mới có thể báo đáp Thiệu Quần, theo bản năng nghĩ muốn đi chỗ nào yên tĩnh suy nghĩ chút, nào nghĩ vừa bật người dậy muốn đi người đã phóng tới, "Đi đâu vậy?"

". . . đi WC." Thiệu Quần lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, "Em giúp anh." Lý Trình Tú nhìn động tác thân mật của hắn liền nghĩ hắn muốn giúp mình đến bước cuối cùng, nháy mắt liền xấu hổ ngồi trở lại trên giường, "Không cần không cần, anh có thể tự mình đi, không có việc gì!" "Nghĩ cái gì đó. . ." Thiệu Quần sửng sốt cười, nhìn dáng vẻ thỏ nhỏ khẩn trương liền hiểu được, cái tật xấu thích nghĩ lung tung này vẫn là không sửa đổi được, "Em nói đỡ anh đi đến WC, anh còn muốn em cùng anh làm gì?"

Lý Trình Tú nghe thấy câu này liền lại càng xấu hổ không dám đối mặt Thiệu Quần, "Không có gì. . . Thật sự, anh tự mình đi là được rồi." "Được rồi, anh cái người này mơ mơ màng màng chút nữa đụng vào cửa thì sao." Thiệu Quần một tay đem người kéo đến ôm vào trong lòng ngực, "Đến, dựa vào em." Nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của thỏ nhỏ không biết đặt chỗ nào thật sự là cảm thấy đáng yêu không chịu được, thật sự là đều lớn như vậy rồi nhưng bộ dáng khiến người ta yêu thích vẫn luôn như hồi còn học sinh, liền cố ý thả chậm cước bộ, khoảng cách có vài bước chân vậy mà bị kéo dài tới vài phút đi bộ, cuối cùng vẫn là nhìn bộ dạng sốt ruột của thỏ nhỏ mới gác lại ý nghĩ chiếm tiện nghi.

"Thỏ nhỏ, em còn có chút văn kiện phải xử lý, có thể sẽ có chút tiếng ồn, buồn ngủ chưa? Nếu muốn ngủ, em sẽ chờ một chút rồi sang phòng bên cạnh làm." "Bên cạnh? Bên cạnh không có người bệnh khác ư?" "Anh cho là bệnh viện khi nào cũng đều kín phòng? Hơn nữa cách vách là phòng nghỉ." Thiệu Quần buồn cười xoa xoa đầu anh, "Hơn nữa, bệnh viện này là của nhà em, em muốn đi đâu cũng không có ai cản."

Lý Trình Tú lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, trách không được ở đây có thể cho phép hắn tùy ý bê ra bê vào đồ đạc như vậy, từ từ, bệnh viện nhà Thiệu Quần? Theo bản năng nhìn sang giường bên cạnh, vừa rồi đồ vật này nọ nhiều nên không chú ý, giường này thiết kế vẫn còn có thể nhìn ra là giường bệnh, như thế nào có thể là giường của hắn?"Giường này. . . Cũng là từ phòng bên cạnh?" "Đương nhiên. . ." Thiệu Quần lúc này mới ý thức được mình lỡ mồm, hắn như thế nào đã quên mất thỏ nhỏ rất thông minh! Liền vội vàng xấu hổ giải thích với người ta, "Cái này không phải, giường của em quá to khó vận chuyển, nhưng mấy thứ khác đều là mang từ nhà đến! Thật đó!"

Không đợi người kia phản ứng liền nói sang chuyện khác, "Thỏ nhỏ, muốn chơi cái gì? Chỗ này có máy tính, có máy chơi game, còn có TV, có cảm thấy hứng thú với gì không?" Lý Trình Tú vốn không hứng thú với mấy sản phẩm điện tử, hơn nữa cũng không muốn quấy rầy hắn, "Anh xem sách là tốt rồi, vừa rồi anh nhìn thấy trên giá sách có tập thơ, có thể lấy xuống đọc không?" "Này a, em cũng rất thích đọc. Đều là cái gì mà tình yêu vĩnh cửu không thay đổi. . ." "Đừng nháo. . ."

Lý Trình Tú luôn cảm giác được có một ánh mắt mãnh liệt đang dán lên người mình, không cần nghĩ đều biết là ai, liền bất đắc dĩ nhắc nhở người ngồi trước máy tính, "Chuyên tâm làm việc đi a, đừng nhìn anh. . ." Thiệu Quần mặc kệ, thỏ nhỏ ngồi ngay bên người đợi, cho dù hắn có sức chịu đựng thế nào cũng không ngừng được ánh mắt không thành thật hướng về người kia, liền chống cằm hướng người kia nhíu mày, "Cũng không phải lần đầu tiên, lúc ấy anh giảng đề cho em em cũng nhìn lén anh." Lý Trình Tú cũng không chịu thua, vỗ nhẹ chăn phản bác, "Đúng là không phải lần đầu tiên, lần đó em không nghiêm túc, bây giờ lại vẫn không chuyên chú." Thiệu Quần bị cái khí thế hung dữ như mèo này chọc cho nở nụ cười, "Còn học được cách châm chọc em rồi. Kia còn không phải bởi vì anh ư thỏ nhỏ, bộ dáng nghiêm túc của anh thật sự rất dễ nhìn." Lý Trình Tú ngoài miệng có cố gắng như thế nào cũng không lại được da mặt dày của hắn, vẫn là không cam lòng dùng sách che mặt lại, "Nói thế nào cũng không lại em. . . Mau tiếp tục xem văn kiện đi!"

Thiệu Quần bị người thúc giục cũng đẩy nhanh công việc hiệu suất, hắn cũng không muốn để thỏ nhỏ thức quá muộn, mấy việc liên quan tới thân thể không thể nói giỡn, sau khi kết thúc không để ý phản đối liền đem người dỗ đến trên giường, chính mình kéo ghế ngồi ở trước mặt, "Đừng lo lắng, chờ anh ngủ em liền đi ngủ." "Không cần, em cũng mệt mỏi vài ngày rồi, mau ngủ đi." "Không cần, em muốn nhìn anh ngủ trước." Lý Trình Tú vốn quen ngủ một mình, thật sự là không thích ứng được bị người nhìn chằm chằm như vậy, theo bản năng đã muốn chui đầu vào trong chăn, động tác còn chưa có bắt đầu đã bị người ngăn cản, "Không được chùm chăn, rất khó chịu." Thiệu Quần tựa như có thể đoán trước bước tiếp theo anh sẽ làm gì, "Che nửa mặt cũng không được, sẽ rất khó thở."

(Xin đey nhìn chằm chằm ngta ngủ thế đel nào đc hả Quần què =)))

"Vậy em, không được nhìn. . . Như vậy anh ngủ không được." "Nhắm mắt lại sẽ không cảm giác được, cho dù em có quay về giường đi nữa, anh cũng không biết em ở đâu phải không?" Nói xong liền nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm hơi nhíu của người kia, "Không được nhíu mày, cáu kỉnh cũng không được, buổi tối sẽ nằm mơ." Lý Trình Tú lần này hoàn toàn không còn cách nào, đành phải bất mãn nhỏ giọng than thở, "Đều tại em. . ." "Được được được, đều trách em trách em, em kể chuyện cho anh nghe nhé, có thể ngủ mau chút." "Anh cũng không phải tiểu hài tử . . ." "Nghe đi, không có ai ngoài anh có thể làm cho bổn thiếu gia làm ra mấy chuyện thế này đâu."

"Ngày trước có một con thỏ rất đáng yêu, mỗi ngày chỉ biết tìm nơi ăn vụng cà rốt, nào nghĩ có một ngày đụng phải một con sói xám đến hóng gió, sói xám cho tới bây giờ không ăn cà rốt, luôn là ăn thịt do thuộc hạ chuẩn bị, lần này đã bị thứ mới lạ hấp dẫn lực chú ý, buộc thỏ nhỏ về sau mỗi ngày đều mang một phần đồ ăn cho hắn. Sói xám dần dần yêu hương vị này, cũng nảy sinh hứng thú với thỏ nhỏ đơn thuần, đã muốn đem thỏ nhỏ về nhà đi sủng ái thật tốt, không nghĩ tới một ngày phát hiện bí mật của thỏ nhỏ, không để ý thế tục muốn cùng thỏ nhỏ ở một chỗ. Sói xám lớn đều đã suy nghĩ đến chuyện kết hôn cũng thỏ nhỏ, ai ngờ, bởi vì chút hiểu lầm không tất yếu mà xa cách mười năm, có thể là duyên phận chưa hết đi, thỏ nhỏ thế mà lại làm việc ở bên cạnh mình, sói xám đã nghĩ, lần này nhất định phải bắt lấy cơ hội, nói cho thỏ nhỏ câu nói vẫn muốn nói mười năm trước, em yêu anh."

Thiệu Quần lòng tràn đầy chờ mong muốn nhìn một chút phản ứng của thỏ nhỏ, nào nghĩ người kia vậy mà đã thoải mái ngủ truyền ra tiếng ngáy nhỏ đều đều, chỉ phải bất đắc dĩ xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, "Lúc này ngủ lại nhanh vậy." Lập tức lại dùng ngón tay sờ sờ môi, thừa dịp lưu lại chút ấm áp lên khuôn miệng nhỏ nhắn, "Ngủ ngon, thỏ nhỏ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro