Chương 8 Nhập mạc chi tân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Quân Phàm nhìn nhìn tốm lấy tiểu nhị nhét vào một thỏi bạc hỏi: "Hôm nay như thế nào lại đông đúc chen lấn như thế."

Tên tiểu nhị cười nhét thỏi bạc vào áo: "Hôm nay ngoài cửa Xuân Hồng Các dán giấy đỏ, nói hôm nay Ảnh Nguyệt cô nương triệu nhập mạc chi tân"

Ảnh Nguyệt cô nương?

Tiểu nhị thấy ta còn đang nghi hoặc, cười cười nói: "Ảnh Nguyệt cô nương là đầu bài của Xuân Hồng Các, ngay cả nha hoàn Xuân Hoa bên người Ảnh Nguyệt cô nương cũng là như vậy tuyệt sắc."

Tiểu nhị càng nói càng hưng phấn, sau đó không để ý đến Hoàng Quân Phàm nữa mà chạy lên. Nhón chân, nhìn lên sân khấu.

Trên sân khấu Tú Bà đang nhiệt tình trấn an đám đông. Nhưng là tình cảnh không thể nào dịu đi được mà càng là mất khống chế.

Không nghĩ đến lần đầu tiên mình đến cổ đại lại có thể diện kiến hoa khôi trong truyền thuyết, còn là tuyển nhập mạc chi tân, thật sự là quá may mắn đi. Xem ra Ảnh Nguyệt cô nương này không phải tầm thường.

Lúc này bỗng nhiên một nữ tử ăn mặc tương đối giản dị bay từ trên cao thả xuống sân khấu, vẻ đẹp của nàng như hoa thủy tiên vậy, dịu dàng , thuần khiết lại ưu nhã, siêu phàm thoát tục, cứ như tiên nữ hạ phàm vào trần gian.

Trong nháy mắt Quân Phàm đem nữ tử mình vừa gặp trong Thính Nguyệt Lâu ra so sánh với nữ tử trước mắt. Mặc dù vẫn chưa nhìn được dung nhan của nử tử đó, những kết quả cuối cùng vẫn là Ảnh Nguyệt cô nương vẫn là ít đi một phần khí chất cao quý , một loại khí tràng cường đại cho nên lần này là nử tử kia thắng.

"Xuân Hoa cô nương".........

"Xuân Hoa cô nương"........

Nghe tiếng reo hò ầm ỉ bên tay. Trong nháy mắt ta minh bạch, nguyên lai là thiếp thân nha hoàn của Ảnh Nguyệt cô nương, Xuân Hoa.

Ngay cả thiếp thân nha hoàn còn như vậy tuyệt sắc, chắc cái này Ảnh Nguyệt cô nương là khuynh quốc khuynh thành. Sắc đẹp như vậy mà còn phải bán mình vào Xuân Hồng Các mà không phải vào cung mê hoặc quân vương như Tô Đắc Kỷ xem ra Ảnh Nguyệt cô nương này không phải vật trong ao.

"Mọi người hãy bình tỉnh một chút đừng nóng vội." Thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng của Xuân Hoa vang lên, toàn bộ như rơi vào nước im lặng đến lạ thường. Tựa như chờ Xuân Hoa nói câu tiếp theo, ta cảm thấy lỗ tai mình cuối cùng cũng được bình an.

"Tiểu thư nhà ta lần này tuyển nhập mạc chi tân, muốn các vị vì Ảnh Nguyệt tiểu thư làm một bài thơ. Nếu tiểu thư hài lòng, như vậy các hạ chính là người sẽ nhập mạc chi tân tối nay."

Lời nói vừa kết thúc, mọi người bắt đầu tranh giành, nhất thời không gian ồn ào hẳn lên. Ngươi một lời ta một lời, căn bản không thể phân biệt rỏ ràng. Tangồi đấy nhìn xem một đám nam nhân đáng khinh.

"Mọi người yên lặng từng người một, ai cũng có thể."

Lại là Xuân Hoa làm cho toàn trường lại lần nữa yên tỉnh. Sau đó mọi người đều trật tự đọc lên bài thơ mình nghĩ ra. Mà ta vốn không lòng dạ để nghe chỉ ngồi ăn và thưởng thức rượu ngon trên tay. Ăn xong ta để tờ ngân phiếu xuống bàn rồi định rời đi, nhưng nhìn tình cảnh trật trội phía trước, ta quyết định từ bỏ.

Hoàng Quân Phàm ta vừa ngồi lại bàn. Xuân Hoa liền nhìn ta, một bằng loại ánh mắt thăm dò, nghi hoặc.

"Không biệt vị công tử này có thể vì tiểu thư nhà ta làm một bài thơ hay không." Trong nháy mắt ta như hoá đá, nhìn trái nhìn phải chỉ thấy đứng sau là Lý Toàn Tử. Vậy là Xuân Hoa là đang nhìn ta, đúng không sai, là chính ta.

"Ta..." Hoàng Quân Phàm vẫn chưa từ bỏ, không ngừng lấy tay chỉ vào mình để xác nhận, chỉ thấy Xuân Hoa gật đầu, sau đó là mĩm cười nhìn ta. Ta nhìn xuống lầu thấy tất cả mọi người đều đang tập trung nhìn mình. Quá bối rối.

Phải đọc cái gì đây ?

Ta làm gì biết thi từ ca phú cổ đại ??

Ta quyết định ngụy biện, cuối đầu khom lưng: "Tại hạ nhà làm buôn bán, ít đọc sách không thể làm ra thơ. Sợ mạo phạm tiểu thư mong cô nương thứ lỗi cho qua."

"Không sao cả, công tử cứ đọc, nếu có mạo phạm ta sẽ chuyển lời với tiểu thư." Xuân Hoa nhìn ta với ánh mắt ngạc nhiên vì không có nam nhân nào vào đây mà ánh mắt lại như thế sạch sẽ, lại đầy tò mò, tán thưởng.

Đầu óc ta trống rỗng, trong nháy mắt trong đầu lóe qua bài thơ:

"Quốc sắc thiên hương há kém lan
Sống nơi lầu các ngại mưa ngàn
Khoe danh tài nữ màu tươi đỏ
Nổi tiếng chúa hoa nhụy sắc vàng
Lệnh đế chẳng tuân vườn thượng uyển
Chồi non trỗi dậy dưới tro than
Danh gia, vọng tộc đều yêu chuộng
Đâu giống phù dung nở để tàn"

Quân Phàm chậm rãi đọc ra còn suy suy nghĩ nghĩ, nói: "Đây là hoa mẫu đơn"

Toàn trường an tĩnh, ta bắt đầu đỗ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ còn có người biết được ta sao chép sao

"Hảo!! Hảo!!"

Ngay sau đó tiếng vỗ tay như bão nỗi lên bốn phía, ta cuối cùng cũng thở ra một hơi, còn tốt ở đây còn chưa ai nghe qua

"Vị công tử này mời theo ta lên lầu." Xuân Hoa khom người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro