chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau, Vũ Văn Hiên được quân vương triệu kiến, lúc cúi đầu lĩnh chỉ kìm lòng không đậu mà cong lên khóe môi.

Bước ra nhà giam u tối, Vũ Văn Hiên  nhìn lên khoảng trời xanh lam khoáng đãng, con ngươi hơi nheo lại. Tuy trên chân vẫn còn mang nặng xiềng xích, nhưng ánh mắt mang đầy vẻ thoải mái.

Có lẽ đây là lần cuối cùng hắn có thể thưởng thức bầu trời cao rộng sáng ngời.

Yết kiến quân vương tự nhiên không thể tùy tiện, hắn được đưa đi tắm rửa tẩy sạch một thân chật vật, thay xiêm y sạch sẽ xong mới được tiến vào cấm địa của quân vương.

Tiếp nhận quần áo cung nhân đưa lên, Vũ Văn Hiên  kinh ngạc phát hiện đây chính là khôi giáp hắn mặc lúc chinh chiến sa trường.

“Ta mặc cái này?” Hắn hỏi.

“Vâng ạ. Là hoàng thượng phân phó.” Cung nhân cung kính cúi đầu đáp.

Vũ Văn Hiên nhíu mày nghi ngờ, không hiểu sao Vũ Duệ lại đột nhiên khoan dung với hắn. Hắn thân mang tội trong người, sao còn có tư cách mặc bộ khôi giáp chinh chiến do chính quân vương ban cho?

Cung nhân giúp Vũ Văn Hiên  mặc xong quần áo liền có thị vệ dẫn hắn đến chờ ngoài tẩm điện của quân vương.

“Khởi bẩm hoàng thượng, đại hoàng tử đã đến.”

“Để hắn một mình tiến vào.”

Tham âm lạnh lùng đầy uy nghiêm của Vũ Duệ truyền đến, Vũ Văn Hiên  không tự chủ cao hứng hẳn lên, cho dù là chết thì trước đó cũng muốn gặp lại y một lần.

Thị vệ đẩy ra cửa điện hoa lệ, Vũ Văn Hiên nhấc chân mang khóa tiến qua bậc cửa, thanh âm xiềng xích quanh quẩn thật lâu trong tẩm điện to rộng của Vũ Duệ .

Ngồi sau thư án là một người mặc tơ lụa màu vàng thêu hỏa phượng, hồng bào tử tượng trưng cho thân phận tôn quý, bên hông buộc thắt lưng vàng, tôn lên dáng người cao thẳng.

“Tội thần Vũ Văn Hiên khấu kiến hoàng thượng .”  Vũ Văn Hiên  mang tư thế nhận tội quỳ trước mặt Vũ Duệ.

“Ân công công nói ngươi muốn gặp trẫm?” Vũ Duệ  lạnh lùng hỏi.

“Đúng vậy, ta muốn gặp ngài.” Ngẩng đầu lần nữa, vẻ mặt Vũ Văn Hiên đã trở lại trấn định tự nhiên.

Vũ Duệ nhìn thẳng vào mắt hắn khẩu lạnh như băng: “Gặp để làm gì?”

“Ta muốn biết, ngài sẽ giết ta sao?” Vũ Văn Hiên nói thẳng.

“Giao ra binh phù, trẫm không giết ngươi.” Vũ Duệ nói.

Vũ Văn Hiên to gan lớn mật cười rộ lên. “Lý do giết ta là gì?”

Nghe vậy, sắc mặc Vũ Duệ tức khắc trầm xuống.

“Làm càn!” Y trách mắng.

“Ngài giết ta, bởi vì sự tồn tại của ta uy hiếp ngài sao ?” Vũ Văn Hiên bỗng nhiên xuất ra khẩu khí khiến người kinh ngạc.

Một tia sắc bén xẹt qua ánh mắt của Vũ Duệ .

Không hổ là hoàng tử hắn coi trọng nhất, Vũ Văn Hiên thực thông minh, nhưng có đôi khi điểm thông minh ấy lại cố tình hại chính hắn.

" Ta là nhi tử của ngài , ta sao có thể hại ngài được chứ " Đáy mắt của Vũ Văn Hiên hiện lên vẻ đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro