chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhi tử của ta" Vũ Duệ âm lãnh cười rộ lên, tiếng cười mang theo một loại hận ý lạnh buốt thấu xương.

"Người đã từng tự hỏi vì sao người giống chỉ có vài phần giống ta mà lại giống Vu Văn tương quân như đúc chưa" Vũ Duệ phẫn hận nói.

"Ngươi và tên khốn kia giống nhau y như đúc . Bây giờ ta chỉ hận không chỉ một kiếm chém người ra làm tám mảnh"

Vũ Văn Hiên khiếp sợ nhìn hắn, không thể tin nổi.

"Mẫu phi của ngươi lừa gạt trẫm, khiến trẫm không công nuôi con cho nàng suốt hai mươi năm."

Đúng vậy Ngọc nhi đã kê đơn hắn từ lúc nạp thiếp đến lúc Vũ Văn Hiên được ba tuổi hắn chưa từng đụng đến nàng trừ hôm đó hắn đã say rượu đến không biết trời trăng mây đất là gì làm sao có thể khiến nàng mang thai . Vậy mà hắn cứ nghĩ đây là con của hắn .

Nhưng là, hiện tại Vũ Văn Hiên không phải một hoàng tử tay không thực quyền. Hắn có binh phù thống lĩnh thiên quân vạn mã của Bách Việt quốc, có đủ điều kiện đối kháng triều đình cùng quân vương. Cho dù Vũ Duệ có hận hắn đến tận xương tủy cũng không dễ dàng làm gì được hắn.

"Phụ hoàng, ta không tin lời ngài, một chữ cũng không tin!" Vũ Văn Hiên đau đớn hét to.

Hắn vẫn xem mình là con của Vũ Duệ mà kiêu ngạo. Vũ Văn Hiên ngồi dậy, quỳ gối trước mặt Vũ Duệ , thống khổ thỉnh cầu.

"Xin ngài, phụ hoàng, hãy nói cho ta biết hết thảy đều không phải sự thật. Ta là con ngài, là con của ngài!"

"Câm miệng!" Vũ Duệ giơ tay tát thật mạnh vào mặt Vũ Văn Hiên.

"Không có khả năng, chuyện đó không có khả năng..." Tơ máu chảy tràn trên đôi môi mấp máy của Vũ Văn Hiên , hắn lắc lắc đầu, không tin sự thật tàn khốc này.

Vũ Duệ cười lạnh nói. "Có lẽ ngươi nên xem bức họa của cha ruột ngươi lúc còn trẻ, khuôn mặt này của ngươi chính là bằng chứng tốt nhất chứng minh mẫu phi ngươi phản bội trẫm!"

Vũ Văn nhất thời không thể thừa nhận được đả kích quá lớn, trong lúc hốt hoảng chỉ còn biết liên tục lắc đầu cự tuyệt.

"Trẫm đáp ứng ngươi, giao ra binh phù, trẫm lưu tính mệnh lại cho ngươi." Vũ Duệ nhắc lại, đây là lần cuối cùng hắn ôn hòa nhã nhặn nói chuyện cùng Vũ Văn Hiên .

"Nễu đã vậy nhi thần chi xin ngài một chữ "tử" . Vũ Văn Hiên không khỏi cười khổ, khuôn mặt tuấn lãng chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt.

"Người cho rằng ta không giám giết người" Vũ Duệ lập tức rút kiếm chém tới.

Lúc này Vũ Văn Hiên chậm rãi nhắm mắt lại nhưng lưới kiếm chém tới lại lập tức do dự. Đúng vậy Vũ Duệ hắn luyến tiếc Vũ Văn Hiên bởi vì y từ nhỏ đã đi theo hắn , sau khi Ngọc nhi chết hắn vẫn luôn tự tay chăm sóc nhi tử này.


Chương sau sẽ quay lại lúc Vũ Văn Hiên còn nhỏ , Vũ Duệ chưa lên ngôi hoàng đế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro