chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt đã qua ba năm Vũ Văn Hiên đã đến tuổi phải tới học đường Vũ Duệ quyết định gửi Vũ Văn Hiên vào trong cung học . Ngày Tết vừa qua, Vũ Văn Hiên liền mặc bộ y phục mới được học đường phát, trên lưng mang cái túi nhỏ do người hầu làm cho.

Đến giữa trưa , từ trong tiểu viện truyền ra tiếng đánh nhau.

"Đừng đánh , xin đừng đánh !”

Một đám thái giám người hầu vây xung quanh hai người đứa trẻ ôm nhau thành một đoàn lo lắng mà hô to. Có người tiến lên nghĩ muốn đem hai người tách ra, nhưng khi nhìn đến ánh mắt phẫn nộ của đứa nhỏ, liền sợ tới mức rụt trở về.

"Chuyện này là sao?"

Ngay tại thời điểm hai người con trai đánh nhau túi bụi, có người đột nhiên "A" một tiếng. Nhìn người đang đi tới, những người đang vây quanh vội vàng quý xuống .

"Hoàng Thượng tha mạng …."

Mà hai đứa con trai đang đánh nhau lại giống như không hề nghe thấy, vẫn như trước tiếp tục đánh nhau.

"Còn không mau đem bọn họ tách ra?" Hoàng đế hét lớn.

Ngay tại lúc những người quỳ xung quanh mới dám đứng dậy tách hai đứa trẻ ra. Hai đứa trẻ lúc này bị phát quỳ xuống.

"Nói đi tại sao hoàng tôn của trẫm lại đi đánh nhau với thế tử ? " .

Thái tử và Vũ Duệ lập tức quỳ xuống.

"Là tại con không dạy dỗ tử tế , nhi tử còn nhỏ chưa biết gì , mong phụ thân bớt giận! ".

"Các ngươi ở trong cung gây lộn còn ra thể thống gì nữa? " Thái tử lập tức trách móc.

Hoàng thái tôn quỳ trên mặt đất, phẫn hận mà nhìn người bên cạnh cúi đầu nói.

"Phụ hoàng, nhi thần vừa rồi thấy Văn Hiên ngồi ở chỗ kia, nhi thần liền tiến lên cùng hắn nói chuyện, hắn không chỉ không để ý tới nhi thần, còn đá nhi thần, nhi thần nhất thời tức giận, nên đã cùng hắn đánh nhau."

Hoàng thượng cươi trong không cười.
"Tốt lắm,nói đi, chuyện như thế nào?"

"Bẩm … bẩm hoàng thượng, thái tử điệm hạ … thấy … thấy thế tử ngồi ở chỗ kia …" Một gã thái giám trong ba gã mở miệng nói, rồi chỉ chỉ ghế đá cách đó không xa.

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ …" Thị vệ lập tức tiến đến đem tên thái giám vừa nói kéo lên, một quyền đánh vào bụng gã.

"Nói thật … Trẫm muốn nghe chính là lời nói thật."

"Hoàng. . . Hoàng Thượng tha mạng." Tên nô tài đó vẫn không dám nói, lại trúng một quyền.

"Nói thật, nhanh lên, kiên nhẫn của trẫm có hạn." Lại vung tay một cái, tên nô tài cầu xin tha thứ lại bị đánh bay ra xa, hôn mê bất tỉnh.

"Thực thích bị đánh." Đôi mắt hoàng thượng vừa chuyển, chuyển tới trên người một tên nô tài khác, người nọ sợ tới mức hét lớn lên.

"Hoàng thượng tha mạng!"

"Vậy nói cho trẫm biết – rốt cuộc vì sao hoàng thái tôn cùng thế tử lại đánh nhau, trẫm tò mò." Thị vệ bên người y đã đem tên thái giám kia kéo lại gần ngay trước mặt hoàng thượng.

"Hoàng. . . Hoàng Thượng tha mạng. . ."

"Tốt, trẫm tha cho ngươi, vậy ngươi phải làm cho trẫm cao hứng."

"Bẩm … bẩm hoàng … hoàng thượng … là … là hoàng thái tôn nói … nói thế tử là nghiệt súc , là đồ không cha không mẹ … là ….''

"Đủ rồi."

"Hoàng thượng bớt giận." Thái tử giun lên vì sợ.

" Hừ , ngươi về sau lên dạy dỗ nhi tử của mình cho tốt." Hoàng thượng tức giận phất tay áo hồi cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro