Chương 3: Tin tức tố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tuấn Tiệp ló đầu ra nhìn, thấy hai người bị khiển trách liền kéo tay áo anh: "Quang ca, hai cậu ấy xin lỗi rồi. Đừng phạt hai người họ nhé."

Hạ Chi Quang nhìn xuống, bàn tay trắng trắng hồng hồng níu lấy chiếc áo vest đen khiến anh không khỏi hài lòng: "Được rồi, còn khó chịu không?"

-Hết rồi ạ, mà..vừa nãy là anh thả tin tức tố để giúp em?

-Sao em biết?

-Em chỉ đoán thôi, nhưng em vẫn chưa ngửi ra mùi vị gì nữa?

-Còn hít nữa là em không kiểm soát được đâu, em bé.

Hoàng Tuấn Tiệp bĩu môi, trong lòng muốn gào thét nhưng ngoài mặt lại ngoan ngoãn gật đầu.

Hạ Chi Quang xoa đầu cậu, thì thầm nói: "Bữa trưa đến văn phòng cuối khu B, ăn với anh. Được không?"

Bạn nhỏ Omega ngước mắt nhìn anh, thích thú gật đầu lia lịa: "Được ạ, em sẽ mang bữa trưa đến cho anh luôn nha. Tạm biệt Hạ lão sư nha."

Dứt lời, cậu kéo Vu Tiểu Bân chạy đi mất khiến Nghiêm Tử Hiền nhíu mày: Bồ mình mà nhỉ?

Thấy tên nhóc kia còn chưa đi, Hạ Chi Quang quay đầu nói: "Còn không nhanh vào lớp, sắp muộn học rồi đấy."

Nghiêm Tử Hiền thoái lui, sải bước về phòng luyện tập. Giữa đường, cậu vô tình đụng phải một cô gái, không đúng, là giống cố ý hơn.

Cô gái kia ngã xuống, ngồi im ngước mắt chờ cậu đỡ lên. Nghiêm Tử Hiền đứng trên cao nhìn cô, nhíu mày khó hiểu: "....."-Sao còn chưa đứng lên? Tính ăn vạ hay gì?

Dương Hạ Linh nhìn cậu, chờ mãi liền không có phản ứng liền ấm ức đứng dậy. Cô phủi phủi chiếc váy trắng, tin tức tố hoa hồng nồng nặc phát ra khiến Nghiêm Tử Hiền vội bịt mũi lại.

Hạ Chi Quang vừa hay đi tới, kéo cậu ra sau rồi nói: "Sinh viên năm nhất Dương Hạ Linh, yêu cầu em ngay lập tức thu lại tin tức tố. Mọi hành vi hiện tại của em có thể coi như có ý định dụ dỗ một Alpha ngay tại trường học."

Dương Hạ Linh nhìn thấy anh liền giật mình, ai mà không biết Hạ lão sư của trường Đại học Bắc Ảnh vô cùng nghiêm khắc chứ: "Xi..xin lỗi Hạ lão sư, là em uất ức nên mới vô ý...xin lỗi."

- Được rồi, về lớp đi. Nhớ xịt thuốc khử tin tức tố trước khi vào lớp.

Nghiêm Tử Hiền khó chịu trong người, tạm biệt Hạ Chi Quang rồi đến thẳng lớp của Vu Tiểu Bân.

.

.

.

Hoàng Tuấn Tiệp cùng Vu Tiểu Bân yên vị trong lớp thanh nhạc, cả hai lén lút đưa nhau vài chiếc kẹo dẻo thơm ngon: "Tiểu Bân, nhanh nhanh cho vào miệng. Nếu Tống lão sư vào sẽ bị thu đó."

Vừa dứt lời, cánh cửa phòng học bật mở. Nhưng người xuất hiện lại là đàn anh năm 4 khoa nghệ thuật sân khấu- Nghiêm Tử Hiền: "Bảo bối, lại đây với anh."

Mọi người ngơ ngác nhìn cậu, Vu Tiểu Bân nhanh chóng nhận ra sự bất thường, vội kéo đàn anh Nghiêm trước khi thầy giáo đến.

Nghiêm Tử Hiền nắm lấy tay Tiểu Bân, đôi mắt đỏ ngầu hướng thẳng về phía sân thượng của trường. Hoàng Tuấn Tiệp ngó đầu ra khỏi cửa sổ lớp, nhìn hai người rời đi: "..."- Sao vậy nhỉ?

Tống Á Hiên bước vào lớp, nhìn thấy học trò còn đang thấp thỏm ngó ra ngoài khiến anh nhíu mày. Tiếng đập bàn vang lên, Hoàng Tuấn Tiệp chui ngoài cửa suýt bị kẹt: "Cả lớp ổn định chỗ ngồi. Bắt đầu điểm danh."

Lưu Gia Mẫn, Hà Thiên Trà,.....Hoàng Tuấn Tiệp.

- Có em ạ.- Hoàng Tuấn Tiệp hét thật to, giơ tay cao để anh nhìn thấy mình.

Tống Á Hiên bật cười, ra hiệu cậu bỏ tay xuống.

- Vu Tiểu Bân? Bạn học Vu đâu?

- Dạ thưa thầy...vừa nãy đàn anh Nghiêm bên nghệ thuật sân khấu đã kéo cậu ấy đi rồi ạ.

Nghe đến tên Nghiêm Tử Hiền, Tống lão sư lắc đầu ngao ngán: "Bạn học Hoàng, em ghi chép lại bài giúp bạn Vu nhé. Bắt đầu bài học, lần này là luyện giọng hí..."

Trên sân thượng, Nghiêm Tử Hiền quỳ xuống để Vu Tiểu Bân ngồi trên ghế gỗ dài. Thấy anh mãi chưa có phản ứng, Tiểu Bân lo lắng hỏi: "Tử Hiền, anh ổn không?"

Nghiêm Tử Hiền ngước mắt nhìn cậu, dịu dàng xoa má: "Không sao, phóng thêm chút tin tức tố đi. Anh cần bình tĩnh lại."

- Như thế sẽ rất lâu đó, dù gì anh cũng là Alpha trội. Hay là...hôn hay cắn một chút nhé?

Vu Tiểu Bân xót xa nhìn anh cắn môi, cậu biết cảm giác này bức bối cỡ nào.

- Thỏ, cúi xuống.- Đàn anh Nghiêm mỗi lần gọi cậu là "thỏ" liền khiến dây thần kinh của cậu rung rẩy, tin tức tố quế hoa hoa cùng gỗ cay nồng thoang thoảng trong gió.

Vu Tiểu Bân ngoan ngoãn cúi đầu, đôi môi nhỏ bị xâm chiếm tức khắc. Chiếc răng thỏ của cậu bị liếm đến tê dại, toàn thân cậu chuyển sang màu đỏ nóng rực.

Vài phút sau, Nghiêm Tử Hiền từ từ thả cậu ra, không quên gửi tặng bạn nhỏ một nụ hôn an ủi. Vu Tiểu Bân bật mood đanh đá, đôi mắt thỏ ửng hồng nhìn anh: "Hừ tên ngốc nhà anh. Mới rời xa một chút mà anh đã thế này rồi à?"

- Anh cũng có muốn đâu, là tại đàn em nào đấy....ờm..hình như là Dương Hạ Linh thì phải. Đột nhiên tông trúng anh rồi thả ra tin tức tố nồng nặc, khó ngửi thật sự.

Nghiêm Tử Hiền xoa tay cậu, ngoan ngoãn khai báo mọi hoạt động đã xảy ra.

-----------------------------------------------------------

Oa:). Nay chap dài hơn một xíuuu rồi đó mn.

Với lại trong chap này có vài chỗ từ xưng hô ko đc giống với truyện gốc cho lắm. Nguyên nhân là do một vài chỗ mình cần phải thay đổi từ xưng hô cho phù hợp với nhân vật và thuận miệng hơn và mn đừng lo chỉ một vài chỗ bị đổi từ xưng hô cho phù hợp thui còn lại vẫn sẽ giống với truyện gốc. Nay mình chỉ lưu ý cái này thui:)

Vậy nha, tạm biệt mn hẹn gặp lại vào thứ 3 tuần sau.

Yêu mọi người lắm❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro