Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng Tuấn Tiệp cũng chẳng trả lời hắn, chỉ coi như hắn đang khiêu khích mình, quả nhiên tên đại gia kia thấy cậu không phản ứng hắn lại tiến sát lại gần cậu, dùng vai huých mạnh cậu một phát:

"Nói đi chứ, bình thường không phải nói năng thẳng thắn lắm à?"

Hoàng Tuấn Tiệp bị huých một cái đâm luôn sang bên, suýt nữa thì nhào vào tường, Hạ Chi Quang sửng sốt, thấy cậu gầm ghè nhìn mình, ánh mắt hung dữ, thế là cười lúng túng.

Người này cũng nhẹ cân quá đi, hắn chẳng dùng sức mấy, sao bị huých có cái đã bay cả người luôn rồi?

Hoàng Tuấn Tiệp cau mặt trở về chỗ cũ, tiếp tục giặt chăn, Hạ Chi Quang thì vẫn hỏi tiếp không tha: "Nói cho tôi biết đi, vì sao lại ghét tôi? Hả?"

Hoàng Tuấn Tiệp bị hắn làm phát phiền, thế là biết nếu mình không cho hắn một câu trả lời thì hắn sẽ không bỏ qua, giờ mới bực mình nói: "Tôi không thích những người tiêu linh tinh tiền của bố mẹ."

Hạ Chi Quang hiểu ra: "Ghét giàu à?"

Hoàng Tuấn Tiệp không vui phản bác: "Không, chỉ nhằm vào đám phú nhị đại như cậu thôi, không phải bỏ ra chút gì mà cứ tiêu tiền phung phí, tôi rất ghét!"

Dừng lại một chút, nỗi hận và không cam lòng bốc lên, bèn bổ sung: "Tôi cũng không thù cậu thành tích cao hơn tôi, mà là không cam lòng vì mình cố gắng học hành lại toàn bị cậu chơi bời vượt qua! Còn không thích cậu vừa vào học đã được chọn làm lớp trưởng, ghét cậu chỉ dựa vào xuất thân đã được con gái thích, tất cả tất cả những chuyện này tôi đều ghét hết!"

Hoàng Tuấn Tiệp càng nói càng kích động, không nhịn được mà ngẩng đầu lên áp sát Hạ Chi Quang, đứng ở khoảng cách gần mà gầm lên với hắn: "Cậu dựa vào cái gì mà có được tất cả những thứ này chứ! Cậu rõ ràng chưa từng cố gắng bao giờ!"

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy Hạ Chi Quang liền cảm thấy mình thật đáng buồn, thành tích của cậu được đổi lấy bằng sự học hành gian khổ, tiền sinh hoạt của cậu là do cậu đi chợ bán rau cho bố kiếm được, cậu không có bạn bè, cậu cũng chưa từng cố gắng vì chuyện này, vì thế cậu chấp nhận, nhưng Hạ Chi Quang thì dựa vào cái gì? Sự tồn tại của hắn mỗi phút mỗi giây đều nói với cậu rằng:

Mày có cố gắng mấy thì cũng không sánh bằng tao đâu, tao là thiên chi kiêu tử, sau lưng tao là ông trời nâng đỡ, nhân định thắng thiên cái gì đó chỉ là chuyện đùa mà thôi, mày cố gắng cả đời cũng chẳng thể trèo được đến nơi tao đang đứng đâu.

Hoàng Tuấn Tiệp nén giận cúi đầu, siết chặt nắm đấm: "Loại người như cậu... sống trong phim là được rồi, chạy ra ngoài đời làm gì vậy?"

Cậu lại giặt chăn, lầm bầm trong miệng: "Lại chẳng cho người ta ghét nữa? Cả thế giới đều phải thích cậu chắc? Thần kinh."

Hạ Chi Quang nghe cậu hầm hừ ca thán một hồi, đờ cả người, một lúc lâu sau mới định thần lại được, sau đó lại nhìn chằm chằm vào mặt Hoàng Tuấn Tiệp bằng ánh mắt vừa quái dị vừa phức tạp, nói:

"Lòng đố kị của anh.... khó mà tin nổi..."

Hoàng Tuấn Tiệp cáu, một đấm vung về phía... cái chăn của Hạ Chi Quang, cậu muốn cãi lại nhưng nhìn chằm chằm vào cái chăn xa hoa trong xô một hồi lại ủ rũ, chấp nhận số mệnh mà mở vòi nước bắt đầu gột bọt.

Hạ Chi Quang cũng không nói gì, phòng vệ sinh lại chìm trong tĩnh lặng, Hoàng Tuấn Tiệp giặt chăn ba lần cho Hạ Chi Quang đúng như lời hứa, sau đó xách xô nước về phòng, Hạ Chi Quang bám theo sau, dáng vẻ trùng trùng tâm sự.

Lúc này điện thoại trong túi quần hắn vang chuông, Hạ Chi Quang lấy ra nhìn, sau đó nghe máy:

"Mẹ.... mẹ đến đón con rồi à?"

Hạ Chi Quang nhìn từ trên ban công xuống, quả nhiên thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng dưới lầu ký túc, thế là cau mày: "Con đã mười tám tuổi rồi, không biết tự về nhà sao chứ? Đến đón làm gì..."

Hắn nói đến đây thì bị Hoàng Tuấn Tiệp đang phơi chăn bên cạnh đạp cho cái, Hoàng Tuấn Tiệp ngơ ngác nhìn sang, thấy người đẹp kia đang cầm cái mắc áo nhựa rẻ tiền của cậu đứng đó, đôi con ngươi đen thẫm lạnh lùng nhìn hắn:

"Bố mẹ đến đón thì phải biết ơn chứ!"

"..." Hạ Chi Quang dịu giọng ngay: "Ừ, biết rồi."

Câu này cũng chẳng biết là đang trả lời Hoàng Tuấn Tiệp hay là nói với mẹ hắn, chỉ nghe thấy Hạ Chi Quang nói vào điện thoại: "Con xuống ngay đây."

Nói xong bèn cúp máy.

Trừ lúc tân sinh viên đến nhập học là người ngoài có thể vào khu ký túc của sinh viên ra, bình thường đều không cho vào, cho dù giờ đã nghỉ hè rồi, thế nên người nhà Hạ Chi Quang chỉ có thể đứng chờ dưới lầu, Hoàng Tuấn Tiệp vừa phơi vỏ chăn dài thật dài vừa nhìn xuống, cách bảy tầng lầu chỉ có thể nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xinh đẹp vóc dáng thướt tha đang đứng dựa vào chiếc xe con màu đen chờ, trên người mặc bộ trang phục công sở màu đen chín chắn, mặt đeo đôi kính râm to che mất nửa mặt, rất có phong độ.

Người nhà này đều từ trong phim ra hết hả? Hoàng Tuấn Tiệp buồn bực, ngoài đời rất hiếm thấy người có phong độ như vậy, cho dù là những cô gái rất chăm chút ăn mặc trang điểm cũng không tạo được cảm giác không thể lại gần mạnh mẽ như thế.

Có điều nếu nói đến "cảm giác không thể lại gần", cả trường ba chục nghìn con người không ai bì nổi Hoàng Tuấn Tiệp.

Cái danh "hoa trên non cao" không phải tự nhiên mà có được, các cô gái đều vừa yêu vừa hận Hoàng Tuấn Tiệp.

Thấy Hoàng Tuấn Tiệp nhìn mẹ mình, Hạ Chi Quang không khỏi cười, dùng cùi chỏ huých cậu: "Mẹ tôi đẹp chứ?"

Hoàng Tuấn Tiệp thu tầm mắt lại, bực mình nhìn sang hắn, sau đó cẩn thận mắc hai cái mắc áo đang treo cái vỏ chăn lên dây phơi, làm xong quay đầu nhìn mới phát hiện Hạ Chi Quang vẫn đứng yên ở đó, dáng vẻ thảnh thơi làm cậu không khỏi nổi đóa:

"Mẹ cậu đang chờ kia kìa? Không nhìn thấy à! Còn không mau đi dọn đồ đi?"

Hạ Chi Quang bị cậu quát mới tỉnh người lại, sau đó ngoan ngoãn vào phòng dọn đồ, Hoàng Tuấn Tiệp iếc nhìn, dọn cũng nhanh đấy, thế là yên tâm bò lên giường trên.

Học kỳ tới nhất định phải đoạt được hạng nhất.

Nhân định thắng thiên.

Hoàng Tuấn Tiệp rút một cuốn bài tập tiếng Anh cấp sáu từ đống sách đầu giường ra.

Làm được nửa đề thì đùi bị đụng một cái, Hoàng Tuấn Tiệp quay đầu lại, hóa ra là Hạ Chi Quang đang thò tay qua thanh chắn giường đẩy cậu.

Làm gì vậy? Hoàng Tuấn Tiệp bực mình dùng ánh mắt hỏi hắn, chỉ thấy đôi mắt sâu màu nâu của Hạ Chi Quang mang cảm xúc không rõ, nhìn chăm chăm vào cậu một hồi mới cất chất giọng trầm êm tai lên nói:

"Tuy anh ghét tôi nhưng tôi vẫn rất thích anh. Học kỳ sau gặp."

Nói xong bèn mỉm cười với Hoàng Tuấn Tiệp, lại vẫy vẫy tay rồi mới đeo cái cặp hàng hiệu của hắn lên một bên vai, xoay người đi khỏi.

Hả?

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn chằm chằm theo bóng lưng hắn, bị lời hắn nói làm nổi hết da gà.

Ai cần cậu thích chứ.

Thần kinh.

Dưới lầu ký túc, Hạ Chi Quang ngồi vào chiếc xe hơi cao cấp đáng giá bạc triệu trước ánh mắt ước ao ghen tị của cả đám người, Tiêu Tuệ ngồi ở ghế lái phụ không khỏi thấy lạ: "Hôm nay sao nhanh thế?"

Từ lúc bà gọi điện cho con trai đến khi hắn đi xuống mới có nửa tiếng đồng hồ.

"Bị cậu bạn học giục ấy mà." Hạ Chi Quang cười nói, tiện tay thắt dây an toàn, sau đó nhấn chân ga, lái xe chầm chậm đi về phía cổng trường.

Tiêu Tuệ nghe xong cũng không để ý, cúi đầu nghịch điện thoại, Hạ Chi Quang vừa cẩn thận quan sát người đi bộ trong trường vừa lái xe, đến khi xe đã ra khỏi cổng trường lên đường lớn, hắn mới nói với Tiêu Tuệ bên cạnh: "Mẹ, thương lượng một chuyện với mẹ này."

"Ừm hứm." Tiêu Tuệ cũng không ngẩng lên, tiếp tục nghịch điện thoại.

"Học kỳ sau mẹ không cần bắn tiền cho con nữa, tiền học với tiền sinh hoạt... con tự kiếm." Hạ Chi Quang nói.

Tiêu Tuệ cuối cùng cũng ngẩng lên, bà nhìn con trai nhà mình một hồi lâu rồi mới chọc đúng chỗ hiểm: "Bị ai kích thích rồi à?"

Tiêu Tuệ rất hiểu, con trai nhà mình tuy có nửa dòng máu nước Mỹ nhưng vì từ nhỏ được mình nuôi ở Trung Quốc, thành ra quan điểm tư tưởng có 70% thiên về phía Trung, mà ở Trung Quốc trẻ con đủ mười tám tuổi muốn tự lập không nhiều chút nào, đặc biệt là đám trẻ nhà giàu, mọi người đều rất bình thường mà nuôi con đến khi tốt nghiệp đại học, Hạ Chi Quang ngày trước cũng rất thản nhiên mà tiêu tiền của bà.

Hạ Chi Quang cũng không giấu: "Chính là cậu bạn ban nãy giục con đấy."

"Ồ..." Tiêu Tuệ hiểu ra, đúng lúc đó thì điện thoại có thông báo, Tiêu Tuệ cúi đầu, màn hình hiện lên:

Ông xã Tiểu An An: Chơm chơm bà xã (づ ̄ 3 ̄)づ cơm nước đã chuẩn bị xong, bao giờ thì về thế?

Tiêu Tuệ mím môi cười nhẹ, ngón tay nhẹ chạm vào màn hình điện thoại: Nửa tiếng nữa là đến nơi, chuẩn bị tiếp giá đi.

Tiêu Tuệ lại ngẩng lên, giờ mới nói với Hạ Chi Quang: "Sang nhà chú An con ăn cơm."

"Con biết ngay mà, đang đi về bên đó này." Hạ Chi Quang trêu mẹ một câu: "Yêu đến ngốc luôn rồi hả?"

Tiêu Tuệ nhìn đường mới phát hiện sắp đến nhà Tiểu An An rồi, bèn vội vàng lấy túi trang điểm ra dặm lại, còn Hạ Chi Quang nhân lúc chờ đèn đỏ mà hỏi bà: "Câu trả lời đâu?"

"Biết rồi, con muốn tự kiếm tiền chẳng lẽ mẹ lại cản?" Tiêu Tuệ tô son, nghĩ một hồi rồi lại thêm một câu: "Phải đối xử tốt với cậu bạn kia của con đấy."

Có thể thúc được con trai nhà mình lại còn có thể kích thích nó theo hướng tích cực, là nhân tài, nhất định phải kéo về Hạ thị gia cư làm thư ký cho con trai.

Hạ Chi Quang nghe vậy bèn cong khóe miệng:

"Đương nhiên."

Đầu bên kia, cậu béo hôm sau cũng ngồi xe về nhà luôn, trong ký túc chỉ còn lại một mình Hoàng Tuấn Tiệp, khu ký túc rộng lớn cũng trở nên trống hoác, buổi tối ngủ một mình, Hoàng Tuấn Tiệp khá là sợ.

Có điều dù gì cũng là đàn ông con trai, ở một mình mấy hôm là quen ngay, sống cũng thoải mái hẳn, sáng bảy giờ dậy, đọc sách một tiếng, tám giờ hai mươi ra ngoài đi tàu điện ngầm, chín giờ đến nhà hàng tây đang làm thêm.

Thành phố X phồn hoa, người đến du lịch trong thời gian nghỉ hè cũng nhiều, vì thế các cửa hàng đa phần đều sẽ tuyển một hai người làm thêm mùa hè, nhà hàng tây này cũng thế, hơn nữa yêu cầu đối với nhân viên làm thêm hè khá cao, phải biết tiếng Anh, Hoàng Tuấn Tiệp nghe tốt, khẩu ngữ thì hơi kém hơn, có điều vẫn có thể giao tiếp bình thường với người nước ngoài, thế là được chọn, hàng ngày đặt món bưng đồ cho khách trong nhà hàng đẹp đẽ an nhàn này, tiền lương cao không nói, thỉnh thoảng có tiền tip cũng được cầm luôn.

Tiền lương thêm tiền tip, một tháng được 7000 tệ rồi, làm hai tháng thì đừng nói chuyện tiền học phí kỳ sau nhà không cần phải gửi tiền nữa, tiết kiệm chút thì có thể sống được cả năm hai.

Thảo nào thanh niên trong thôn đều thích chui về thành phố lớn, quả thực là dễ kiếm tiền hơn ở quê nhiều. Hoàng Tuấn Tiệp kiên định sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại tìm việc trong thành phố, nhà vẫn còn nợ một khoản to, bố cũng có tuổi rồi, nợ nần tốt nhất là để mình gánh càng sớm càng tốt.

Nghĩ vậy, khóe mắt để ý thấy một đồng nghiệp dẫn hai người mặc âu phục đi đến, một người trong đó đặc biệt cao, như người mẫu nam chụp quảng cáo vest, thế là Hoàng Tuấn Tiệp ôm hai tập menu dày bự sang, đang định dùng tiếng Anh gọi cậu thanh niên cao to kia một tiếng "Sir", thì thấy đối phương ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt Trung Tây kết hợp quen thuộc.

Hai người đều sững ra, Hoàng Tuấn Tiệp phản ứng rất nhanh, giả vờ không quen mà tiếp tục chào họ, Hạ Chi Quang lại cười: "Hóa ra anh làm thêm ở đây à?"

Nam thanh niên ngồi đối diện Hạ Chi Quang bèn hỏi: "Hai người quen nhau sao?"

"Bạn học tôi." Hạ Chi Quang thoải mái giới thiệu với đối phương.

Nam thanh niên chừng ba mươi tuổi kia hiểu ra, quan sát Hoàng Tuấn Tiệp một hồi rồi trêu: "Đại học A các cậu nhìn mặt tuyển sinh hả?"

"Sao thế được chứ? Người đẹp trai nhất trường chính là hai chúng tôi đó, tôi hiệu thảo, anh ta... hiệu hoa!" Hạ Chi Quang nghĩ đến danh "hoa trên non cao" của Hoàng Tuấn Tiệp, cảm thấy gọi "hiệu hoa" cũng chẳng sai.

(Hiệu thảo: trai đẹp nhất trường, hiệu hoa: gái xinh nhất trường)

Hoàng Tuấn Tiệp siết chặt thực đơn, đầu ngón tay trắng bệch, nổi gân xanh, nếu không phải đang làm việc thì cậu có thể dùng thực đơn trong ngực đánh chết tên trước mặt này luôn!

Nam thanh niên kia bị Hạ Chi Quang chọc cười, Hoàng Tuấn Tiệp thì ngoài cười trong không cười tiếp tục mời hai người gọi món, mãi mới thoát khỏi cái bàn đó xong bèn nhờ một đồng nghiệp khác ra phụ trách hộ, còn mình thì đi chào khách khác.

Hạ Chi Quang và nam thanh niên kia vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn Hoàng Tuấn Tiệp, thấy cậu mặc sơ mi quần âu vừa khít người, chiếc gi lê đen tôn lên vòng eo mảnh, chiếc nơ trên cổ khiến cậu trông vừa đứng đắn vừa có mùi cấm dục, cảm thấy người này thực sự là sự kết hợp hoàn mỹ của đứng đắn và lả lơi, không nhịn được mà cầm điện thoại lên lén chụp một bức.

Hoàng Tuấn Tiệp mỉm cười cúi người chào một vị khách, dáng vẻ bình thản ôn hòa Hạ Chi Quang chưa nhìn thấy bao giờ, Hạ Chi Quang nhìn chăm chú vào người trên màn hình điện thoại một hồi, lòng hơi xúc động.

Làm việc tốt thật đấy, vốn tưởng tính tình cậu như vậy chắc chắn không hợp với ngành phục vụ, có điều... cứ thấy ấm ức thay cho cậu.

Hoàng Tuấn Tiệp đáng lẽ nên cao cao tại thượng cơ.

Hạ Chi Quang định thần lại, để điện thoại lên bàn, lòng cười tự giễu, hắn đúng là bị Hoàng Tuấn Tiệp ngồi giường trên nhìn xuống nhiều quá rồi nên mới có ý nghĩ như thế.

Hắn cũng phải cố lên mới được. Hạ Chi Quang nhìn người thanh niên đối diện, có tinh thần hơn hẳn.

Hoàng Tuấn Tiệp phục vụ xong một bàn có chút thời gian rảnh ngắn ngủi, thế là đứng thẳng người dựa vào tường nghỉ, thuận tiện quan sát bàn Hạ Chi Quang.

Trước đấy không nhận ra là Hạ Chi Quang vì hắn mặc vest, mái tóc ngắn đã hơi dài ra xịt keo chải ra sau đầu, trên sống mũi cao đeo một đôi kính gọng tròn viền vàng cổ điển.

Đậm màu công chức quá, chứ Hạ Chi Quang bình thường ở trường luôn rất thoải mái.

Còn đeo kính gì chứ, giả vờ giả vịt. Hoàng Tuấn Tiệp nhớ rõ hồi kiểm tra sức khỏe đầu năm, Hạ Chi Quang làm ầm lên với cô bác sĩ trường, người khác nhiều nhất 5.1 là bác sĩ đã gọi người tiếp theo rồi, một mình hắn lấy hẳn 5.3.

Có lẽ cảm nhận được Hoàng Tuấn Tiệp đang nhìn nên người đeo kính viền vàng ngước lên nhìn về phía cậu, khóe miệng cong lên, cười hơi xấu xa, thế là Hoàng Tuấn Tiệp bực mình cúi mắt xuống, không nhìn hắn nữa.

Hạ Chi Quang không ăn với người thanh niên kia quá lâu, bốn mươi phút sau đã ngoắc tay với Hoàng Tuấn Tiệp rồi, ra hiệu cho cậu ra tính tiền, Hoàng Tuấn Tiệp bất động, đồng nghiệp đứng cạnh cậu tưởng cậu đang ngẩn ra nên nhắc nhỏ: "Khách đằng kia gọi cậu kìa."

Hoàng Tuấn Tiệp liếc nhìn, phát hiện quản lý đang có mặt nên mới bất đắc dĩ đi sang, Hạ Chi Quang dùng điện thoại thanh toán, Hoàng Tuấn Tiệp giúp hắn trả tiền xong, cầm hóa đơn từ quầy thu ngân ra, lúc đưa hóa đơn cho hắn mới phát hiện đối phương đưa kèm một xấp giấy đỏ gấp đôi lại.

Ý rất rõ, đây là tiền tip của hắn cho Hoàng Tuấn Tiệp, số tiền cũng không ít, năm trăm.

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn chằm chằm vào xấp giấy đỏ kia vài giây rồi đặt tay lên tay đối phương, nhưng không nhận lấy mà lặng lẽ dùng móng tay cấu bốn dấu móng cong cong lên mu bàn tay hắn, sâu đến mức gần chảy máu, sau đó ngước mắt lạnh lùng lườm Hạ Chi Quang, xoay người bỏ đi.

"Ể?" Hạ Chi Quang muốn gọi Hoàng Tuấn Tiệp lại, người kia lại đi rất thản nhiên, giống như nhân vật chính ra vẻ đi không thèm quay đầu lại, sau lưng là cảnh nổ lanh tanh bành, Hạ Chi Quang chẳng hiểu gì.

"Anh ta giận cái gì chứ?" Hạ Chi Quang biết gia cảnh Hoàng Tuấn Tiệp khó khăn, trùng hợp gặp ở nơi làm thêm thế này, dựa vào tiền tip mà gián tiếp giúp đỡ chút ít, kết quả đối phương còn nổi cáu.

Nam thanh niên ngồi đối diện hắn lại hiểu, nói với người mới mười tám tuổi rằng: "Tôi nghĩ, đa phần mọi người đều không thể bình thản nhận tiền tip từ bạn học mình được."

Hơn nữa người kia trông có vẻ là một người đẹp cao ngạo.

Hạ Chi Quang hiểu ra, nhìn theo bóng lưng Hoàng Tuấn Tiệp mấy lần rồi vẫn để lại tiền tip trên bàn, còn lấy giấy ra ghi rõ là cho Hoàng Tuấn Tiệp, sau đó đi về cùng người thanh niên kia.

Hoàng Tuấn Tiệp bất đắc dĩ nhận tiền tip của Hạ Chi Quang từ chỗ đồng nghiệp, nhìn thử, không phải năm trăm, mà biến thành....

250.

250 con mẹ mày ấy!

(250 nghĩa là ngốc)

Nếu không phải nể mặt bác Mao thì Hoàng Tuấn Tiệp sẽ xé ngay 250 tệ đó ra.

Hoàng Tuấn Tiệp muốn báo thù, sau khi về ký túc bèn giẫm chân lên giường Hạ Chi Quang, đến khi Hạ Chi Quang về trường khai giảng, liền trông thấy trên giường mình toàn là vết chân.

Hoàng Tuấn Tiệp ngồi giường trên hơi chột dạ, chỉ thấy Hạ Chi Quang ngẩng lên nhìn cậu, cười, sau đó một lần nữa xách cổ người từ giường trên xuống, chỉ có điều lần này không ném xuống đất mà quăng lên giường mình.

"Lau cho tôi."

Hạ Chi Quang vẫn có thể coi là ôn hòa.

Hoàng Tuấn Tiệp không lau, lại định trèo lên giường trên, sau đó trông thấy Hạ Chi Quang cầm dép lê của hắn lên...

Hoàng Tuấn Tiệp im lặng đi ra nhà vệ sinh giặt giẻ lau.

"Lớp trưởng mày nhịn giỏi ghê, là tao thì đã đánh luôn rồi!" Cậu béo cũng đến rồi, bất bình thay cho Hạ Chi Quang.

Hạ Chi Quang còn làm sao được? Hắn cũng tuyệt vọng lắm!

"Thực ra tôi vẫn thích anh ta lắm." Hạ Chi Quang nói thật với cậu béo: "Nhưng anh ta toàn thích tự tìm đường chết thôi."

"Hoàng Tuấn Tiệp có điểm này là không tốt này." Lê Đông Nguyên cũng tán đồng: "Quá nhỏ nhen, không thì dựa vào cái mặt đó của cậu ta, đi đâu mà chẳng được hoan nghênh."

Cuối cùng lại bồi thêm một câu: "Thực ra tôi cũng thích cậu ta lắm, nhưng tiếc thay 'chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể chạm vào'."

Hạ Chi Quang cảm nhận được tri kỷ: "Hình dung chuẩn lắm! Ôi một đóa bạch liên hoa!"

Lê Đông Nguyên cười hề hề: "Còn giống hoa hồng gai nữa."

"Tường vi dại!"

"Anh túc!"

"..." Nhìn hai người náo nhiệt thảo luận, cậu béo tỏ ra tuyệt vọng với thế giới trọng ngoại hình này.

Hai người kia tốt tính quá, cậu béo cảm giác mình nên làm gì đó cho phòng này, Hoàng Tuấn Tiệp chính là u ác tính của phòng, chính là một "bạn cùng phòng cực phẩm" trên diễn đàn, đối với người thế này thì phải trị cho một trận.

Thế là hôm sau trên group lớp có một video.

Hoàng Tuấn Tiệp bị Hạ Chi Quang đè xuống giường, bị đối phương cầm dép đánh mông, còn khóc nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro