Chiếc gối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Này cầm lấy và đặt nó lên đùi em đi" tôi nói và đưa chiếc gối cho cô ấy. Cô ấy nhận lấy nó với vẻ mặt hơi bối rối, nhưng vẫn làm theo. "Tại sao?" cô hỏi, sự tò mò trong giọng cô dâng lên.Tôi rút một khẩu súng lục và bắn xuyên qua chiếc gối vào đùi cô, lớp vải làm giảm âm thanh tiếng súng khi viên đạn găm vào lòng cô ấy bên dưới. Cô hét lên, mắt mở to vì sốc và đau đớn, nắm chặt lấy chiếc gối.


Tôi bịt miệng cô bằng tay trái của mình. Tay phải của tôi chĩa súng vào đầu cô "Im ngay! Nếu không phát tiếp theo sẽ là bụng rồi đến đầu cô," tôi rít lên. Cô điên cuồng gật đầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, chiếc gối giờ đã nhuốm máu. Mùi thuốc súng vương vấn trong không khí, trái ngược hoàn toàn với mùi nước hoa ngọt ngào của cô.


Tôi ngửi tóc, cổ cô ấy "Anh xin lỗi. Anh phải làm việc này. Em có mùi thơm quá. Hãy để anh hoàn thành công việc của mình và anh sẽ chăm sóc cho em Được chứ?", tôi thì thầm vào tai cô, cố gắng giữ cho sự run rẩy ngoài giọng nói của tôi. Cô lại gật đầu.


"Viết cho tôi mật mã của cái két" tôi hướng dẫn, giữ giọng trầm và ổn định, bất chấp nhịp tim đang đập rộn ràng. Cô gật đầu điên cuồng, mắt không rời khỏi thứ kim loại lạnh lẽo của khẩu súng. Với đôi tay run rẩy, cô ấy, viết nguệch ngoạc một dãy số trên tờ note rồi đưa cho tôi. Tôi lấy nó và đọc các chữ số, ghi nhớ chúng trước khi ném tờ giấy sang một bên.


"Cảm ơn" tôi nói rồi đi về phía két sắt, nhập mật mã rồi lấy gói hàng và tiền vào trong. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của cô ấy luôn nhìn tôi, vừa sợ hãi vừa hoài nghi. Tôi quay lại và bước về phía cô ấy, đặt khẩu súng trở lại cạp quần. Cô vẫn im lặng, chiếc gối ôm chặt vào vết thương, ánh mắt cầu xin sự thương xót.


Quỳ bên cạnh cô ấy, tôi hít một hơi thật sâu rồi cẩn thận kéo chiếc gối ra, để lộ ra mớ hỗn độn. Viên đạn đã xuyên qua chân cô và găm vào tấm đệm ghế, nhưng có vẻ không nguy hiểm đến tính mạng. Vải váy của cô bị xé toạc và đùi cô đầy máu và thịt. Nó khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi lục lọi hộp sơ cứu, tìm thấy một cuộn gạc và một lọ thuốc sát trùng.


"Tôi bảo là phải bắn em trước để em làm theo những gì tôi nói," tôi thì thầm, giọng tôi vỡ ra vì sức nặng của tình huống. Tôi nhẹ nhàng xé miếng gạc và bắt đầu quấn quanh đùi cô ấy, ấn chặt xuống để ngăn máu chảy. Cô nhăn mặt và cắn môi, nhưng vẫn im lặng, gật đầu hiểu ý.


"Họ nói rằng nếu tình huống không đủ nguy hiểm đến tính mạng, em sẽ tìm cách gọi bảo vệ chống cự hoặc viết sai mã, câu giờ. Mọi thứ trong kế hoạch hết rồi, bắn vào đùi nhưng tránh động mạch chủ, không chết được" tôi thì thầm, tay tôi làm việc nhanh nhưng nhẹ nhàng. Cô ấy gật đầu, mắt không rời khỏi tôi, nỗi sợ hãi vẫn hiện diện nhưng một chút tin tưởng đang len lỏi vào.


"Em tên gì?" Tôi nhẹ nhàng hỏi cô ấy, tập trung vào công việc trước mắt. Cô ấy trả lời bằng giọng run run, "A-Aria." Tôi gật đầu, "Sẽ đâu phết đấy." Tôi mở nắp thuốc sát trùng và rửa vết thương. Cô rùng mình và phát ra một tiếng kêu nghèn nghẹt, cơ thể căng cứng vì cơn đau. Tôi đợi cơn sốc ban đầu qua đi trước khi siết chặt miếng băng, cảm nhận hơi ấm nhớp nháp của máu cô ấy trên ngón tay mình.


"Được rồi. Bây giờ... Bạn có phiền không nếu tôi" tôi vừa nói, vừa đưa tay xuống gần âm vật của cô . Cô ấy thở hổn hển và căng thẳng, tôi có thể cảm nhận được sức nóng từ bên trong cô ấy, cô ấy ướt sũng. Cô khẽ gật đầu, nhắm mắt lại.


"Em ướt quá," tôi thì thầm, nhận thấy sự ẩm ướt của chiếc quần lót của cô ấy bên dưới ngón tay của tôi. Cô ấy cứng người, mắt cô ấy mở to nhìn tôi, ánh mắt cô ấy pha trộn giữa sợ hãi và bối rối. Tôi nghiêng người lại gần hơn, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô ấy, "Sự nguy hiểm làm em phấn khích hả, Aria?" Hai má cô đỏ bừng, cô cắn chặt môi hơn, không phủ nhận điều đó.


"Ừ, đây không phải là một phần trong kế hoạch nhưng..." tôi kéo quần xuống, "nhưng tôi không thể kiềm chế được bản thân khi nhìn thấy em như thế này." Tôi thì thầm, cảm thấy sức nóng giữa chúng tôi tăng lên.


Tôi kéo quần lót của cô ấy sang một bên, đưa con cặc cứng cáp của tôi đến gần lối vào của cô ấy, cảm nhận được hơi nóng và ẩm ướt của âm hộ cô ấy. Đôi mắt của Aria mở to, sự sợ hãi và kích thích nhảy múa trong đó. Tôi dừng lại, "Điều này ổn chứ?" Tôi hỏi, giọng tôi vang lên nhẹ nhàng. Cô gật đầu, hơi thở dồn dập. Tôi trượt vào bên trong cô ấy, cảm thấy cơ thể cô ấy siết chặt quanh tôi, áp lực của tình huống khiến mọi cảm giác trở nên mãnh liệt hơn.


Tiếng rên của cô rất nhẹ, một âm thanh tinh tế trong sự im lặng của căn phòng. Cô cắn môi để không bật ra tiếng kêu, nỗi đau vì sự xâm nhập hòa lẫn với niềm khoái cảm kỳ lạ đang dâng trào trong cô. Tôi bắt đầu cử động, da thịt chúng tôi đập vào nhau, tay tôi vẫn bịt miệng cô ấy để ngăn cô ấy rên to quá  Âm thanh cơ thể chúng tôi va chạm tràn ngập căn phòng, một sự phối hợp nhịp nhàng đối lập với âm thanh hơi thở rời rạc của chúng tôi.


"Chuyện quái gì đang diễn ra vậy, Aria?," tôi thì thầm vào tai cô ấy, cảm thấy cô ấy rùng mình bên dưới mình. Khẩu súng lục tôi dùng để bắn cô ấy nằm trên sàn cạnh chúng tôi.


Hông tôi di chuyển bây giờ càng nhanh hơn, nhu cầu ở bên trong cô lấn át mọi suy nghĩ khác. Chân cô ấy hơi tách ra, một lời mời thầm lặng mà tôi tham lam đón nhận. Tiếng rên rỉ của cô ấy ngày càng to hơn, bị bóp nghẹt bởi bàn tay tôi, và tôi có thể cảm thấy cơ thể cô ấy bắt đầu chuyển động cùng với tôi, hông cô ấy nâng lên để đáp ứng mọi lực đẩy của tôi.


Đột nhiên, sự cấp bách của thời điểm này biến thành một thứ hoàn toàn khác. Tôi cúi xuống, nhìn vào mắt cô ấy và đặt môi mình lên môi cô ấy. Nụ hôn lúc đầu nhẹ nhàng, gần như thuần khiết, như thể đang xin phép. Đôi mắt của Aria nhắm nghiền lại, và cô ấy đáp lại bằng một áp lực ngập ngừng, đôi môi của cô ấy khẽ di chuyển trên môi tôi. Đó là nụ hôn của sự tuyệt vọng, của hai người bị mắc kẹt trong một tình huống ngoài tầm kiểm soát của họ, đang tìm kiếm sự an ủi theo những cách nguyên sơ nhất.


"Anh ra đây, Aria," tôi thì thầm, cảm nhận được sự căng thẳng trong ruột mình. Cô gật đầu, mắt nhắm chặt, hơi thở trở nên hổn hển. Cơ thể cô ấy căng lên, và cô ấy phát ra một tiếng thút thít nghèn nghẹt khi cô ấy đạt đỉnh, những "bức tường" bên trong cô ấy siết chặt quanh tôi. Cảm giác đó thật tuyệt vời, đẩy tôi đến bờ vực. Tôi bỏ tay ra khỏi miệng cô ấy, cô ấy thở hổn hển, hơi thở nóng hổi và ẩm ướt phả vào má tôi.


"Ôi chết tiệt," tôi rên rỉ, rồi xuất vào bên trong cô ấy. Cô rên rỉ, âm thanh đó là sự pha trộn giữa đau đớn và khoái cảm. Tôi ngã đè lên cô ấy, cơ thể nặng trĩu sau cơn cực khoái mãnh liệt. Trong một khoảnh khắc, chúng tôi nằm đó, tim đập thình thịch, hơi thở hòa vào nhau và hơi ấm nhớp nháp của những cảm xúc hòa quyện của chúng tôi thấm vào chiếc ghế bên dưới.


"Được rồi. Cảm ơn nhé... Tôi phải đi đây," tôi thì thầm, miễn cưỡng rút ra khỏi cô ấy. Đôi mắt của Aria nhìn vào mắt tôi, một câu hỏi thầm lặng lơ lửng trong không khí. Tôi thực sự cũng không biết chuyện đéo gì vừa xảy ra. Đó không phải là một phần của kế hoạch nhưng tự dưng nứng quá. Mà nào ngờ nó cho mình chịch dễ thế... À mà tôi bắn vào chân cô ấy, nên chắc mất khả năng phản kháng, tôi không chắc nữa. Tôi đứng dậy, kéo quần lên và cất súng đi. Cô ấy nhìn tôi, một cảm giác trộn lẫn giữa đau đớn, bối rối và một điều gì đó khác mà tôi không thể diễn tả được.


-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro