Cửa hàng nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sếp giao cho tôi một công việc. Rằng tôi cần cướp cửa hàng này để gửi một thông điệp cho tên chủ cửa hàng về phí bảo kê phải đóng hàng tháng. Khi tôi thấy không có khách hàng bên trong cửa hàng. Với khẩu súng lục trong tay, tôi lao vào. Xoay tấm biển trên cửa từ OPEN thành CLOSE rồi chĩa súng vào cô thu ngân. Cô ấy có đôi mắt xanh đẹp nhất mà tôi từng thấy, đông cứng vì sợ hãi sau quầy tính tiền.

"Đưa tất cả tiền đây!!" Tôi gầm gừ, giọng tôi vang vọng khắp cửa hàng trống rỗng. Đôi mắt cô gái thậm chí còn mở to hơn, cô mò mẫm với chiếc máy tính tiền, đôi tay run rẩy khi làm theo. Sự im lặng đến tột cùng, ngoại trừ tiếng ngăn kéo mở ra và tiếng đồng xu kêu leng keng.

Khi cô ấy đặt tiền vào một túi nhựa, "Nhanh lên. Nếu mày mà hét , tao sẽ bắn chết mày. Hiểu chưa?!" Tôi rít qua kẽ răng nghiến chặt. Cô gật đầu, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhợt nhạt. Nhìn thấy sự sợ hãi của cô ấy khiến bụng tôi quặn lên. Nhưng công việc phải được thực hiện.

Mắt cô ấy không hề rời khỏi khẩu súng khi tôi chộp lấy chiếc túi. Tôi cảm thấy một sự pha trộn kỳ lạ giữa sức mạnh và cảm giác tội lỗi. Nhưng lời nhắn gửi tới tên chủ cửa hàng còn quan trọng hơn lương tâm của tôi.

"Đi về phía đằng sau này ngay!" Tôi ra lệnh, hất đầu về phía nhà kho. Cô tuân theo mà không nói một lời, cử động của cô một cách máy móc. Khi chúng tôi bước vào phòng, mùi bìa cứng và bụi tràn ngập mũi tôi. Ánh sáng mờ ảo tạo ra những bóng đen kỳ lạ trên khuôn mặt cô, khiến cô trông càng sợ hãi hơn.

"Khỏa thân đi, cởi hết quần áo ra!," tôi nói, những lời đó có vị chua chát trong miệng. Cô ấy nhìn tôi với vẻ hoài nghi, đôi mắt xanh tuyệt đẹp đó giờ đây chứa đầy sự sợ hãi và bối rối. Cô ấy còn trẻ, có lẽ vừa mới tốt nghiệp trung học, đang làm một công việc lương bèo bọt để kiếm sống. Tôi không muốn làm điều này, nhưng sếp đã nói rõ. Phải làm như vậy để tên chủ cửa hàng biết chúng ta không chơi đùa.

Với đôi tay run rẩy, cô bắt đầu cởi nút áo sơ mi của mình. Căn phòng trở nên ấm áp hơn, sự căng thẳng bao trùm. Tôi có thể nhìn thấy hình dáng chiếc áo ngực của cô ấy, sự phập phồng của ngực cô ấy khi cô ấy hít những hơi thở nông. Mùi nước hoa của cô hòa lẫn với mùi ẩm mốc của phòng chứa đồ, tạo nên một bầu không khí thân mật đến kỳ lạ. Khi cô ấy cởi áo khỏi vai, để lộ làn da nhợt nhạt, đầy tàn nhang.

Đôi mắt của nhân viên thu ngân tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu thương xót nào của tôi khi cô ấy mở khóa quần jean, để lộ chiếc quần lót ren mà có lẽ cô ấy đã cẩn thận chọn ra vào sáng hôm đó. Cô bước ra khỏi giày, tiếng chân trần trên sàn bê tông lạnh lẽo vang vọng khắp phòng. Cô ấy đứng trước mặt tôi, dễ bị tổn thương và bị phơi bày. Tôi nuốt khan, tim đập thình thịch. Tôi cảm thấy khẩu súng nặng trĩu trong tay, một lời nhắc nhở thường xuyên về quyền lực mà tôi nắm giữ đối với cô ấy.

"Sẽ nhanh thôi," tôi đảm bảo với cô ấy, cố gắng giữ giọng ổn định. "Sẽ không quá đau đâu." Bất chấp lời hứa, sự run rẩy trong giọng nói của tôi đã bộc lộ nỗi sợ hãi của chính tôi. Tôi không phải là một con quái vật, chưa phải. Cô thu ngân nhìn tôi với vẻ vừa hy vọng vừa nghi ngờ, mắt cô ấy không hề rời khỏi khẩu súng trên tay tôi.

Cô chậm rãi trượt chiếc quần lót xuống, để lộ toàn bộ cơ thể. Căn phòng dường như nhỏ hơn, không khí tràn ngập sự pha trộn giữa sợ hãi và căng thẳng. Cô lùi lại một bước, ngôn ngữ cơ thể của cô đang gào thét tìm kiếm khoảng trống, một lối thoát không có ở đó. Tôi đến gần cô ấy, kim loại lạnh lẽo của khẩu súng áp vào lòng bàn tay tôi hoàn toàn trái ngược với hơi ấm của làn da cô ấy khi tôi đưa tay ra chạm vào cô. Cô rùng mình, nhưng cô đứng bất động.

Khoảnh khắc đó có cảm giác siêu thực, giống như tôi đang quan sát nó xảy ra từ đâu đó bên ngoài cơ thể mình. Ánh mắt cô cầu xin tôi, thầm cầu xin nhưng công việc phải được hoàn thành. Tôi biết quy tắc của sếp tôi. Vì vậy, tôi gạt bỏ lương tâm còn sót lại sang một bên và bước lại gần hơn, khẩu súng vẫn chĩa vào cô ấy. Cô ấy thở hổn hển khi tôi nắm lấy cổ tay cô ấy, kéo cô ấy lại gần hơn, túi tiền bị bỏ quên trên sàn.

Cơ thể cô ấy mềm mại và ấm áp áp vào cơ thể tôi, trái ngược hoàn toàn với chất thép lạnh lẽo của khẩu súng. Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim đập nhanh của cô ấy, sự run rẩy ở chân cô. Cô còn quá trẻ, quá ngây thơ và tôi đã định tước đoạt điều đó khỏi cô ấy. Nhưng nỗi sợ hãi trong mắt cô ấy như một liều thuốc, một luồng sức mạnh bất ngờ khiến tôi cảm thấy mình đang sống. Tôi đẩy cô ấy xuống một chồng hộp các tông, âm thanh chúng nhàu nát dưới sức nặng của cô ấy vang vọng khắp phòng.

Đôi mắt xanh của cô không hề rời khỏi tôi khi tôi cởi thắt lưng, tiếng da kêu rì rào qua lớp vải. Cô vùng vẫy, nhưng mọi nỗ lực của cô đều yếu đuối và vô ích. Tôi đè cô xuống bằng sức nặng của mình. Tay tôi vòng quanh cổ cô, không quá mạnh để khiến cô ngạt thở, chỉ đủ để giữ cô nằm im. Cô ấy thút thít, âm thanh đó làm tôi rùng mình. Tôi tự nhủ đó là nỗi sợ hãi, là sức mạnh. Nhưng sâu thẳm, tôi biết đó là cảm giác tội lỗi.

"Không, làm ơn," cô thì thầm, giọng cô gần như không thể nghe được. Sự tuyệt vọng trong mắt cô gần như quá sức chịu đựng. Nhưng công việc phải được thực hiện. Tôi không thể để lời cầu xin của cô ấy ảnh hưởng đến mình. Tôi không thể để mình trở thành người hùng mà cô ấy mong muốn.

"Cần dạo đầu không?!" Tôi gầm gừ, cố gắng giữ cho cảm giác tội lỗi không lọt vào giọng nói của mình. Cô lắc đầu điên cuồng, đôi mắt mở to đầy sợ hãi. Tôi biết tôi không có được sự dịu dàng xa xỉ. Tôi phải làm nhanh lên, vì lợi ích của cô và chính bản thân tôi.

Tôi thọc ngón tay vào âm đạo cô, cơ thể cô giật lên vừa đau đớn vừa ngạc nhiên. Cô cắn môi để ngăn tiếng rên. Mắt cô nhắm chặt. Làn da của cô mềm mại hơn tôi mong đợi, trái ngược hoàn toàn với hoàn cảnh khắc nghiệt. Tôi tự nhủ đây là điều cần thiết, một phương tiện để đạt được mục đích, nhưng nỗi khiếp sợ mỗi giây trôi qua ngày càng mạnh mẽ hơn.

"Lần đầu tiên hả? Tôi sẽ làm cô ướt thì nó sẽ trơn và bớt đau hơn," tôi nói, giọng tôi pha trộn một cách kỳ lạ giữa sự tàn nhẫn và lòng trắc ẩn. Tôi không biết tại sao mình lại nói điều này, nhưng có điều gì đó trong tôi muốn xoa dịu nỗi đau của cô ấy, dù chỉ một chút. Lần này thì cô gật đầu, mắt vẫn nhắm nghiền, tôi cảm thấy hối hận. Nhưng công việc... thông điệp... nó phải được gửi đi.

Tôi bắt đầu đi chuyển những ngón tay của mình dọc âm đạo của cô, cố gắng làm cho cô ấy ra nước nhờn. Đó không phải là sự ham muốn mà là một hình thức lòng thương xót méo mó. Cơ thể cô căng cứng dưới tôi, và cô bật ra tiếng thút thít nghẹn ngào. Âm thanh đó giống như những chiếc đinh đóng trên bảng đen, nghiến chặt vào những mảnh nhân tính cuối cùng của tôi. Nhưng tôi vẫn tiếp tục, cảm thấy sự ẩm ướt bắt đầu lan rộng. Đó là một chiến thắng nhỏ, một chiến thắng không mang lại niềm vui nào cả, chỉ là một sự hài lòng nghiệt ngã mà tôi đang thực hiện với nhiệm vụ trước mắt.

"Rên đi," tôi ra lệnh, giọng tôi trầm và cộc cằn. Cô làm theo, một âm thanh run rẩy lặng lẽ thoát ra khỏi môi cô. Cảm giác tội lỗi bây giờ là một thứ sống động, đang thở trong tôi, quằn quại và lớn dần theo từng giây phút trôi qua. Tôi không thể không cảm thấy như mình đang phản bội không chỉ cô ấy, mà cả mọi phần tử tế của bản thân.

"Nữa..." Khi tôi nói, những ngón tay của tôi di chuyển nhanh hơn dọc âm đạo, cố gắng khiến cô ấy phát ra nhiều âm thanh hơn. Cô làm theo, tiếng rên rỉ của cô ngày càng to hơn, pha trộn giữa sợ hãi và khoái cảm gượng ép. Tôi có thể cảm thấy mình con cặc mình đang cương lên, vừa vì cảm giác bị kích thích vừa vì sức mạnh mà tôi có đối với cô, sức mạnh khiến cô làm điều gì đó mà cô ấy không muốn. Sức mạnh khiến cô ấy rên rỉ một cách không tự nguyện.

Khi tôi nghiêng người đưa lưỡi mình vào miệng cô, những ngón tay tôi không ngừng cọ xát nhanh chóng, cô ấy nhẹ nhàng cắn vào môi dưới của tôi, đôi mắt mở to. Tôi có thể nếm được vị mặn trong nước mắt và vị ngọt trong nỗi sợ hãi của cô ấy. Âm thanh rên rỉ của cô tràn ngập căn phòng nhỏ, va chạm với những chiếc kệ kim loại và hộp các tông. Đó là một bản giao hưởng của sự tuyệt vọng, một giai điệu vặn vẹo khiến tôi ghét chính bản thân mình.

Sau một lúc, âm đạo của cô đã đủ ướt bởi chất nhờn. Và tiếng rên rỉ của cô ấy làm cặc tôi cương cứng cực độ. Tôi quỳ trước lối vào của cô, dự đoán về những gì tôi sắp làm đè nặng lên lương tâm tôi. Nhưng nỗi sợ hãi trong mắt cô ấy chỉ khiến tôi càng quyết hơn. Tôi phải cho sếp tôi thấy tôi làm được việc và tên chủ cửa hàng sẽ nhận được lời nhắn.

Tôi cọ xát đầu cặc của mình vào mép âm đạo cô, cảm nhận được hơi ấm ẩm ướt của cô. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng phớt lờ giọng nói trong đầu đang kêu gọi tôi dừng lại. Nhưng công việc phải được thực hiện. Thông điệp đã phải được gửi đi. Với một chuyển động nhanh và bạo lực, tôi đẩy vào trong cô. Cô kêu lên, âm thanh xé toạc sự im lặng của căn phòng chứa đồ. Móng tay cô ấy bấm sâu vào lưng tôi nhưng tôi không hề nao núng. Tôi phải tiếp tục!

Tôi bóp, siết chặt vừa đủ vào cổ cô để cô không kêu quá to. Móng tay của cô ấy cắm sâu hơn vào da tôi, nhưng cơn đau chỉ khiến tôi thêm hưng phấn. Tôi cần phải giải quyết chuyện này. Tôi đâm sâu vào trong cô, cảm nhận được sự kháng cự của cơ thể căng cứng, chưa từng bị chạm vào của cô nhường chỗ cho sức mạnh tàn bạo của tôi. Đôi mắt cô mở to, nhìn chằm chằm vào vực thẳm sợ hãi. Mỗi cú đẩy đều tạo ra một làn sóng ghê tởm trong tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục, thôi thúc hoàn thành nhiệm vụ và con mồi ngọt nước trước mắt lấn át chút lương tâm, đạo đức cuối cùng của tôi.

"Rên đi... Đừng hét là được...," tôi thì thầm vào tai cô ấy, âm thanh giọng nói của tôi hoàn toàn trái ngược với sự xâm chiếm bạo lực vào cơ thể cô ấy. Cô ấy gật đầu, đôi mắt cầu xin, và tôi cảm thấy một chút gì đó giống như sự thương hại. Nhưng công việc vẫn chưa xong.

"Tên cô là gì?!" Tôi gầm gừ, câu hỏi xé toạc không khí như một phát súng. Cô thút thít, mắt cô đẫm lệ.

"L-Lily," cô cố gắng kêu lên, giọng cô run lên vì sợ hãi.

"Cô bao nhiêu tuổi rồi?" Khi tôi hỏi, tôi tiếp tục di chuyển hông của mình, đẩy vào và ra khỏi âm hộ của cô ấy. Cô nuốt nước bọt, nỗi sợ hãi trong mắt không hề lay chuyển.

"Ahh..M... mười... chín... Ahh... Ahh...," cô thì thầm. Con số làm tôi choáng váng, cô ấy chỉ là một đứa trẻ. Nhưng công việc phải được thực hiện. Tôi phải tàn nhẫn, tôi phải trở thành con quái vật mà sếp muốn tôi trở thành.

Tôi đẩy vào trong cô ấy với một lực tàn bạo khiến cơ thể cô ấy cong lên. Đôi mắt của Lily nhắm nghiền, răng cô nghiến chặt khi cô cắn môi dưới để ngăn tiếng rên thoát ra. Âm thanh cơ thể chúng tôi va chạm thật tục tĩu trong căn phòng yên tĩnh, hòa nhịp với tiếng thở gấp gáp của chúng tôi.

"Tôi... Tôi ra đây," tôi càu nhàu, cảm nhận được sự căng thẳng đang dâng lên trong mình. Đôi mắt cô mở to, im lặng cầu xin sự thương xót. Nhưng đã quá muộn rồi. Đó là cái giá cô phải trả khi làm việc trong một cửa hàng không trả tiền bảo kê. Cái giá cô phải trả cho việc ở sai nơi, sai thời điểm.

Với cú thúc cuối cùng, tôi rút con cặc ra khỏi cô rồi xuất từng đợt tinh trùng nóng hổi lên bụng cô. Cơ thể Lily mềm nhũn, ngực cô phập phồng với những nhịp thở thất thường. Hình ảnh cô ấy bị xâm phạm và tan vỡ khiến tôi ớn lạnh sống lưng. Công việc đã hoàn thành, thông điệp đã được gửi đi. Nhưng giá phải trả quá cao, cao hơn những gì tôi có thể tưởng tượng.

Tôi rút điện thoại ra "Che mặt lại," tôi ra lệnh, ném áo cô ấy vào người. Cô vội vàng làm theo, đôi bàn tay run rẩy cố gắng che đi khuôn mặt đẫm nước mắt. Tôi lùi lại vài bước, chụp ảnh thân thể trần truồng, ô uế của cô ấy, khẩu súng vẫn còn trên tay. Đó là một món quà lưu niệm nghiệt ngã, một biểu tượng cho sức mạnh mà tôi nắm giữ đối với cô và là thông điệp tôi phải truyền tải.

"Được rồi" tôi nói và giữ con cặc của mình phía trên cô ấy "Giờ thì liếm sạch nó giúp tôi" Tôi nắm lấy tay cô ấy và hướng nó vào con cặc của mình. Cô ấy nhìn tôi với vẻ vừa sợ hãi vừa bối rối, nhưng cô ấy biết tốt hơn hết là không nên từ chối. Với đôi bàn tay run rẩy, cô ấy bắt đầu sục nhẹ nhàng con cặc nhầy nhụa lẫn máu của cô và tinh dịch của tôi. Cảm giác đôi tay mềm mại của cô ấy chạm vào tôi chỉ khiến cảm giác tội lỗi càng rõ rệt hơn.

"Bú nó đi," tôi nói, giọng tôi gay gắt và kiên quyết. Đôi mắt của Lily mở to kinh hoàng, nhưng cô biết tốt hơn là không nên bất tuân. Cô ngậm con cặc của tôi vào miệng, bàn tay run rẩy vẫn nắm chặt chiếc áo che đi khuôn mặt của cô. Hương vị của cô ấy đọng lại trên lưỡi tôi, một lời nhắc nhở cay đắng về những gì tôi vừa làm.

"Ahh... Địt con mẹ.... Được vãi lồn.... Được rồi... được rồi, dừng được rồi... Cảm ơn nhé..." tôi nói với nụ cười giả tạo "Mặc quần áo vào đi" Lily gật đầu, trong mắt vẫn tràn đầy sợ hãi và bối rối. Cô nhanh chóng mặc quần áo vào, lớp vải dính vào làn da ẩm ướt của cô. Căn phòng im lặng chỉ còn tiếng nức nở và tiếng quần áo sột soạt của cô.

Khi cô ấy mặc quần áo, tôi không khỏi cảm thấy xót xa cho cô ấy. Nhưng lòng thương hại sẽ không trả được các hóa đơn, và chắc chắn nó sẽ không giúp tôi nhận được sự ưu ái từ sếp của tôi. Tôi phải tập trung. Công việc không chỉ vì tiền mà còn là sự tôn trọng. Và trong thế giới này, sự tôn trọng được mua bằng sự sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro