CHAP 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối quá......thật sự rất tối. Đây là đâu vậy, cô mò mẫm tìm xung quanh, chợt nhận ra chân mình không còn chạm đất nữa. Cô hốt hoảng, sợ hãi. Bạch Kiều Huyễn nắm chặt tay lại cố trấn tỉnh bản thân, nhưng .......tay cô ....Gì chứ ! Cô không thể nắm tay mình, mọi thứ đều là không khí. Ha ! Cô quên mất, chính mình đã chết rồi, chết một cách thê thảm đến thế. Vậy cũng tốt, cô không vướng bận nữa, cũng sẽ không bao giờ gặp lại họ.
Bạch Kiều Huyễn đang thơ thẩn suy nghĩ, thì đột nhiên đầu cô nổi lên một trận đau đớn. Cô ôm đầu, ngã khụy xuống hét lên :" Aaaa ". Cảm nhận được cô bị hút đi.

Khi mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ở một căn phòng xa lạ, bản thân đang lơ lửng trên không trung. Đây là phòng của ai mà lại lạnh lẽo như vậy. Cũng chỉ có ánh trăng rọi vào, đến đèn ngủ cũng không bật. Ở kia là gì thế ? Bạch Kiều Huyễn từ từ tiến lại gần cái bóng đen ở góc phòng. Là con trai sao ? Cô cố gắng nhìn kĩ khuôn mặt người nọ.

Rất quen........đôi mắt này, cả khuôn mặt nữa. Dù vô cùng mơ hồ nhưng cô có thể nhận ra đây là Diệc Quý Luân, người mà bảy năm trước đã bị cô từ chối tình cảm. Nhưng tại sao....chuyện đã xảy ra lâu như thế nhưng cho đến lúc chết đi cô vẫn bị đưa đến gặp con người này. Có phải còn uẩn khúc gì không ?

Cẩn thận quan sát Diệc Quý Luân, ấy vậy mà càng nhìn cô lại càng chua xót.
Anh gầy đi trông thấy, đôi mắt nhìn về nơi xa xăm, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối., xung quanh toàn là vỏ chai rượu cùng lon bia nằm rãi rác. Không đếm được bao nhiêu nhưng con người mà uống như thế thì chẳng phải có ý định uống cho chết thì là gì ?

Anh khác quá ! Quý Luân trong trí nhớ của cô, dù không rõ. Chính mình và anh học suốt ba năm cấp ba với nhau, nhưng quái nào chỉ gặp nhau vài lần, chưa từng mở miệng nói với nhau lời nào trừ cái ngày mà anh thổ lộ tình cảm với cô thì hầu như hai người cũng không biết trong lớp có đối phương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh