Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Phác Thái Anh còn nằm trong bụng mẹ, vô tuyến đang trong làn sóng cuồng nhiệt chiếu "Tây Du Ký", mẹ nàng vừa liếc mặt là yêu ngay nàng Ngọc Thỏ Tinh trong đó, tới phần Tôn Ngộ Không xuất hiện, phá hỏng hảo sự của Đường Tăng cùng Ngọc Thỏ Tinh, mẹ nàng nhất thời phẫn uất, động thai khí, đau bụng kêo gào ỏm tỏi.

Ba nàng nhận được tin xong, đầu tiên là chạy vội từ cơ quan về bệnh viện, chờ tới khi đến nơi, Thái Anh đã ra đời.

Bởi vì là sinh sớm, lúc Thái Anh ra đời chỉ to hơn con khỉ mới sinh có chút xíu à, toàn thân nhăn nheo nằm trong lồng kính ấp dưỡng, vô cùng khó nhìn.

Ba nàng thấy có vẻ bi quan, cảm thấy được đứa con gái này có khi không nuôi được, cho dù nuôi lớn rồi cũng nhất định không gả nổi cho ai.

Mẹ nàng lại kiên trì cho rằng con gái mình là Ngọc Thỏ đầu thai, tương lai thế nào cũng cưới được Đường Tăng.

Ba nàng cảm thấy ý tưởng này của mẹ nàng thật không thực tế. 

"Đường Tăng thì có gì là hay? Không lẽ em muốn con gái chúng ta cưới một gã hòa thượng?"

Mẹ nàng khinh thường liếc mắt ba một cái. 

"Anh biết cái gì chứ? Đường Tăng không chỉ có bộ dạng trắng nõn trắng nà, lại là hoàng thân quốc thích, lại sẽ không ra ngoài uống rượu trai gái, quan trọng nhất chính là, nhỡ ngày nào đó buồn chán còn có thể đem ra ăn luôn."

Và thế là, ba nàng hết chỗ nói.



Sau đó, tới khi Thái Anh cuối cùng được y tá ôm từ lồng kính mang ra, người đã lớn hơn một chút, cả người nhăn nheo cũng biến mất, nhìn qua thật trắng hồng mập mạp.

Ba nàng vẫn là có chút bi quan, cảm thấy được con gái dễ biến dạng, hiện giờ còn xinh đẹp, về sau, chỉ e lại thành một đứa xấu như ma.

Mẹ nàng không cho rằng như thế, nàng cảm thấy con gái từ nhỏ đã là một mỹ nhân nho nhỏ, đợi lớn lên hẳn sẽ thành đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, tới lúc đó các nam thanh niên đồng độ tuổi trong trấn hẳn sẽ đều theo đuổi con gái nhà mình, nàng làm mẹ sẽ ngồi yên ngắm cảnh đó cho coi. 

Mẹ nàng nghĩ tới đây đặc biệt cao hứng, lập tức quyết định đặt tên cho con gái mình là Phác Thái Anh, và mong muốn tương lai nhất định sẽ làm Ngọc Thỏ Tinh cưới Đường Tăng!

Ngay lập tức, Thái Anh oa một tiếng khóc toáng lên, tiếng khóc thật là vang.

Mẹ nàng nói. "Anh xem, Tiểu Anh nhà ta hẳn là thích tên này mà."

Ba nàng nhắc nhở. "Con bé là khóc mà."

Mẹ nàng gật gật. "Đúng thế đúng thế, phụ nữ cao hứng đều khóc cả.

Vì thế, Thái Anh nấc một cái, không khóc nữa.

Sự việc này về sau Thái Anh biết được, nàng vô cùng buồn bực, mẹ nàng thật sự không sâu sắc, hoàn toàn không sâu sắc gì cả!

Đương nhiên, những chuyện đó là về sau này.


Thái Anh tuy là sinh sớm, nhưng sức sống lại đặc biệt mạnh mẽ, chỉ cần ở bệnh viên một tháng là có thể được mẹ ôm về. Vừa ra tới cửa bệnh viện liền gặp phụ nhân nhà hàng xóm họ Điền, bụng to vượt mặt được cáng khiêng ùa vào, Điền tiên sinh loẹt quẹt đôi dép lê theo bên cạnh.

Vì thế, Thái Anh đã được mẹ ôm đi thực hiện chuyến đuổi người hóng chuyện đầu tiên trong đời.

"Anh Điền à, vợ anh sắp sinh sao?"

"Đúng thế, cô ấy buổi sáng vừa vào toa lét thì bỗng đau bụng, tôi còn chưa kịp mang giày liền đưa nàng tới đây."

"Vợ anh bụng to như vậy, hẳn phải là một đứa con trai to đùng nhỉ."

"Ai biết được? Thôi không nói nữa, tôi đi xem vợ tôi đã." Nói xong Điền tiên sinh loẹt quẹt đôi dép lê, vèo một cái chạy mất.

Tiếng dép lê lạch bạch đánh thức Thái Anh đang say mộng đẹp, nàng liền oa một tiếng, lại khóc.

Mẹ nàng vươn tay vỗ về đầu nàng một lúc, sau đó lầm bầm lầu bầu nói một mình. "Bụng lớn như vậy, khẳng định là con trai rồi..."

Mẹ nàng đoán không sai, ba tiếng sau Điền phu nhân quả nhiên sinh một cậu nhóc. Bởi vì đủ tháng đủ năm mà sinh nên ngoài bộ dạng trắng trắng nộn nộn không nói, cái đầu hắn còn đặc biệt siêu lớn. 


Bất quá đứa bé này sinh ra xong, nhất quyết không khóc, vài ngày sau vẫn y chang cái hồ lô buồn thiu, không khóc cũng chẳng nháo.

Điền tiên sinh hoảng hốt, sợ nhỡ con trai bị câm điếc, liền kêu mọi người trong tập thể tới xem giúp đứa con, trong đó cũng có Thái Anh, cùng mẹ nàng.

Lúc Thái Anh được mẹ ôm tới phòng bệnh, vẫn còn đang nhắm mắt ngủ như chết.

Một đám người vây quanh đứa con của Điền gia, bàn tán say sưa, mẹ nàng trong tay ôm một bọc trẻ sơ sinh làm sao chen vào nổi, thế là lén thò tay xuống mông con gái nhéo một cái, Thái Anh bừng tỉnh, khóc váng trời.

Quả nhiên đám người kia tất cả đều im bặt, tự động ngoan ngoãn tách ra, nhường đường cho Thái Anh cùng mẹ nàng vào.

Mẹ nàng vui vui sướng sướng bế con đi, vừa bước tới trước giường trẻ con, thằng nhóc to đầu nằm trên giường liền "Oa..." một tiếng, cũng khóc cùng Thái Anh.

Điền tiên sinh kích động thiếu chút nữa không cầm nổi nước mắt. Cuối cùng con mình không phải câm điếc!

Vì chuyện này, vợ chồng Điền gia đặc biệt cảm kích mẹ con Thái Anh, chủ động đề nghị nhận nàng làm con nuôi, và như thế, Thái Anh ngoài cha mẹ ruột ở nhà, còn thêm một cặp cha mẹ nuôi, lại thêm một tên em trai nuôi, đương nhiên cái kẻ em trai nuôi kia có xuất phát từ tự nguyện hay không thì miễn bàn.

Sau đó, Điền phu nhân cũng xuất viện, ôm đứa con về nhà, pháo nổ chúc mừng vang rung trời.

Thái Anh khi đó đã gần hai tháng, nghe thấy tiếng pháo nổ thật là hưng phấn, liền quơ quơ đôi tay bé nhỏ đòi mẹ mang nàng ra ngoài xem.

Mẹ nàng vừa mới ôm nàng tới cửa nhà, Điền tiên sinh cũng vừa che chở cho vợ con đi đến, lúc này anh mặc một bộ âu phục không biết may ở đâu, dưới chân còn đi một đôi giày da sáng bóng soi gương được, vừa thấy Thái Anh cùng mẹ tới, liền ôm lấy đứa con trong tay vợ bước qua chào.

"Con gái nuôi à, ba nuôi đã mang em trai nuôi của con về nè!"

Thái Anh chớp chớp mắt, nghe chả hiểu chi hết.

"Về sau con làm chị rồi nhé, không vui vẻ sao?"

Thái Anh nhếch môi, hồ đồ ngốc nghếch cười.

"Oa..." Đứa bé trong tay anh ta khóc toáng lên.

Mẹ Thái Anh nói. "Anh Điền à, con anh hiện tại khóc thật sự giỏi nha!"

"Đúng thế! Là nhờ Tiểu Anh nhà chị mà!"

"Còn khách khí gì? Bán họ hàng xa mua láng giềng gần mà thôi! Về sau con anh có Thái Anh nhà tôi bảo kê, giữ gìn bộ dáng trắng trắng xinh xinh của mình rồi nhé!"

"Đúng vậy đúng vậy..."

"Đúng rồi, con anh tên gọi là gì?"

"Điền Chính Quốc."

"Tên hay ghê! Về sau nhất định sẽ siêu phàm thoát tục!"


.....
Cuộc đối thoại cuối cùng cũng kết thúc trong tiếng khóc không ngừng của Chính Quốc.

Ba Thái Anh ở cạnh đó thì thầm một tiếng. 

"Khóc nhiều như vậy, thật chẳng giống nam nhi gì cả, nhỉ?"

Mẹ nàng lườm ba nàng một cái. 

"Anh biết cái gì? Trẻ sơ sinh khóc nhiều đều rất thông minh!"

"Nếu thế bé con nhà ta chẳng phải là thông minh tuyệt đỉnh sao?"

"Phì! Anh mới là tuyệt đỉnh ấy!"

Ba nàng:...



***
Thái Anh được bảy tháng đã bắt đầu a ê tập nói, có điều từ đầu tiên nàng thốt ra không phải ba, cũng chẳng phải mẹ, mà lại chính là đứa con trai nhà họ Điền, Chính Quốc.

Kỳ thật lý do rất đơn giản, Thái Anh sinh ra rất háu đói, mẹ nàng không đủ sữa cho bú, đành phải nhờ tới chị hàng xóm nhà họ Điền. Cũng may, Chính Quốc là tiểu tử ăn rất ít, mẹ hắn liền đem sữa còn dư tới cho Thái Anh bú nhờ.

Mẹ của Chính Quốc bình thường toàn nói thế này. "Tiểu Quốc ăn xong rồi, giờ tới phiên Tiểu Anh nhỉ! Thái Anh ngoan, mẹ nuôi kể chuyện cho con nha, Chính Quốc nhà chúng ta ngày hôm qua..."

Cứ như vậy, Tiêu Thỏ liền nhớ kỹ từ "Chính Quốc" này, mở miệng nói từ đầu tiên, chính là chữ "Quốc".

Cũng may khi đó mọi người còn suy nghĩ đơn thuần, việc này mà xảy ra hôm nay, nói không chừng, ba mẹ nàng lại nghĩ không biết sinh con gái hay là sinh một đứa lưu manh đây.

Sau đó, Thái Anh tròn một tuổi, đã hơi biết đi, ba mẹ nàng tổ chức hai bàn tiệc rượu chúc mừng.

Mọi người uống chút rượu, liền đề nghị để Thái Anh biểu diễn tập đi, không ngờ tới con nhóc kia cũng có khí lực, đi một vòng lớn trong sân nhà mà không hề ngã chút nào.

Mẹ nàng vui nhất cả hội, liền đề nghị để con gái mình "trảo cưu".

Nhà người ta "trảo cưu" là đều có chuẩn bị sẵn sàng từ trước, hoàn toàn không giống người nhà họ Phác "trảo cưu" chút nào, chung quanh con bé có cái gì là cứ thế mà đưa ra. Một lát sau chung quanh Thái Anh đã đầy ắp đồ vật linh tinh, mẹ nàng liền vỗ vỗ mông rồi kêu nàng đi chọn này nọ.

Thái Anh lảo đảo liêu xiêu đi một vòng quanh đống đồ vật linh tinh, cuối cùng vươn tay ra chụp lấy một tấm vải.

Họ hàng thân thích bằng hữu liền bàn luận sôi nổi về ý nghĩa của tấm vải đó.

Cậu Hai của nàng nói. "Xem chất liệu tấm vải này mà nói, cháu gái ta về sau có thể sẽ đi... hái bông."

Chồng thím Hai liếc mắt một cái. "Anh nói thế mà nghe được à? Hái bông? Thế mà cũng nghĩ ra được! Tôi lại thấy, Tiểu Anh về sau hẳn là đi buôn vải thì có."

Cô ba của nàng phản đối. "Sao lại đi buôn vải? Phải là nhà thiết kế quần áo chứ!"

Đang lúc một đám người tranh cãi không ngừng, mẹ Chính Quốc ôm con từ trong phòng bước ra, vừa tới cửa liền gọi to. "Ba nó ơi, có thấy cái tã lót của Tiểu Quốc đâu không? Cái màu trắng có in hoa màu lam ấy!"

Cả nhà đột ngột im bặt, mọi người cùng quay lại nhìn, trên tay Thái Anh chính là đang cầm một tấm vải màu trắng có in hoa màu lam, hoan hoan hỉ hỉ áp lên mặt hít hít...


Tấm tã lót này của Chính Quốc, về sau bị mẹ của Thái Anh trộm giấu đi, lén làm thành một con thỏ bông nhỏ cho nàng, Thái Anh luôn để đầu giường ngủ, trừ Thái Anh ra, không ai dám động đến.


-***-

• Vì là chuyển ver nên mình đã sửa lại vài chi tiết nhỏ (để không làm mất cốt truyện chính) cho phù hợp.

• Có phần nào hơi khó hiểu, các bạn hãy hỏi mình. Nếu mình biết, chắc chắn mình sẽ trả lời.

• Bạn nào đang thắc mắc, là tại sao mình chưa đăng 4ever thì là vì mình đang thiếu vốn từ:)) (việc này xảy ra thường xuyên đến mức mình cảm thấy bình thường rồi). Nhưng hãy cứ yên tâm vì mình sẽ cố gắng hết sức và đăng chap sớm nhất có thể ❤️❤️❤️!!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro