Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Anh từ nhỏ sức ăn đã đặc biệt khỏe, lúc ba tuổi đã một bữa ăn hết hai bát cháo, mẹ nàng vì thế thật rầu rĩ. Cứ như vậy ăn, giờ còn bé, vạn nhất lớn lên ăn như vậy làm sao có eo nổi? Mẹ nàng lo lắng một lúc cuối cùng quyết định rút bớt xuống, cho Thái Anh chỉ ăn một bát cháo đầy thôi.

Thế là làm khó Thái Anh rồi, nàng ta nhìn chằm chằm vào cái bát không mà mình vừa ăn hết, miệng không ngớt bập bẹ. "Mẹ mẹ, ăn cơm cơm..."

Mẹ nàng thật nhẫn tâm, tự tay đem con gái bỏ ra ngoài cửa. "Ngoan, qua nhà mẹ nuôi chơi đi."

Thái Anh thế là một mặt quay đầu nhìn bát cháo rỗng không, một mặt lắc lư lẫm chẫm chạy sang nhà Chính Quốc.

Khi đó Chính Quốc đã hai tuổi mười một tháng, lúc Thái Anh tới cửa nhà, mẹ hắn cũng đang đút cháo cho hắn, một bát tô đầy cháo ở trước mặt Chính Quốc, nhưng hắn chính là đang không chịu ăn.

Mẹ hắn sốt ruột toát cả mồ hôi, vừa dỗ vừa lừa. "Tiểu Quốc ngoan, ăn cơm cơm nào!"

"CƠM?"

Thái Anh vừa nghe thấy từ này thì hai con mắt lóe lên y chang con sói lông vàng, xanh lè đói khát.

"Mẹ nuôi, Tiểu Anh cũng muốn ăn cơm cơm."

Mẹ Chính Quốc đang lo con trai không chịu ăn cơm, thấy Thái Anh, mắt liền ngời sáng, có cách rồi! Nàng liền múc cho Thái Anh một chén cháo lớn đầy tràn, nhiệt tình tiếp đón cô bé. "Tiểu Anh ngoan, tới đây ăn cơm cơm cho Tiểu Quốc nhìn nha... đúng rồi... nhìn xem, ăn ngon chưa kìa!"

Thái Anh ăn lấy ăn để, nửa khuôn mặt đều dính đầy cháo.

Chính Quốc nhìn nàng không chớp mắt, thỉnh thoảng thè lưỡi ra liếm cái miệng xinh xinh một cái, tới một lúc sau rốt cục hắn chịu không nổi quay đầu nhìn mẹ nói. "Mẹ mẹ, ăn cơm cơm."

"Tốt quá!" Mẹ hắn vui vẻ huýt sáo, múc cho con trai đầy một chén cháo.

Chính bởi việc này, mẹ của Chính Quốc đặc biệt hoan nghênh Thái Anh tới nhà họ ăn cơm. Mà Thái Anh cũng đặc biệt thích thú, cứ tới thời điểm ăn cơm là lại hướng hàng xóm chạy mất. Được hai ba lần thì mẹ nàng nhìn ra manh mối.

"Lão công, anh có cảm thấy gần đây Tiểu Anh nhà mình đều không đòi ăn cơm không?"

Ba nàng lúc đó đang sửa đài radio, đầu chẳng thèm ngẩng lên nói. "Thế thì tốt chứ sao?"

"Tốt cái gì mà tốt? Em cảm thấy mấy hôm nay nó ăn cháo xong đều chạy tới nhà họ Điền, nhất định là có nguyên do gì đó, không chừng là nó tới Điền gia ăn cơm nhờ ấy!"

Ba nàng mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên. "Em cũng thật là, con gái thích ăn thì cứ để cho nó ăn."

"Anh biết cái gì? Trẻ còn nhỏ hấp thu tốt, ăn cái gì cũng đều vào thịt. Vạn nhất về sau cao to quá chừng, tiền mua vải may quần áo biết làm sao, anh chi nhé?"

Ba nàng nghĩ nghĩ cảm thấy cũng có chút đạo lý. "Nếu em lo lắng thế, vậy để con gái đi nhà trẻ đi vậy, nơi đó thức ăn đều có suất cả, đảm bảo ăn sẽ không nhiều."

Mẹ nàng thấy cũng có lý, hôm sau liền đến nhà trẻ trên trấn đăng ký học cho Thái Anh.

Vì thế, Thái Anh dù vạn lần không tình nguyện, nhưng lão nương có lệnh, nàng không thể phản bác nổi, trốn vài lần cũng vẫn phải ngoan ngoãn tới nhà trẻ.

Cũng may, qua vài ngày sau Chính Quốc cũng được đưa tới nhà trẻ, lại còn ở chung lớp cùng Thái Anh nữa.

Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, từ sau khi Thái Anh đi nhà trẻ, Chính Quốc lại bắt đầu không chịu ăn cháo, mẹ hắn lo lắng, lại tìm không ra biện pháp nào khác, thế là mang con trai đi cùng Thái Anh tới nhà trẻ, còn đặc biệt phân phó cô bảo mẫu, tới lúc ăn cơm nhớ cho hai đứa chúng nó cùng ăn với nhau.

Do quyết định sai lầm này, khiến cho toàn bộ cơm cháo của Chính Quốc trực tiếp bị Thái Anh chiếm mất. Mọi việc diễn ra được một thời gian, có lần Chính Quốc đói lả tới mức không có khí lực đứng lên khỏi chỗ ngồi, mà Thái Anh mỗi ngày đều phởn phơ vui vẻ, tinh thần so với ở nhà còn tốt hơn.

Chính Quốc hiền lành thế là cũng nổi danh.

May thay, sự việc này được cô bảo mẫu ở nhà trẻ phát hiện, vì không muốn bị các phụ huynh trách cứ, cô liền mỗi lần bới cơm múc cháo đều trộm múc cho hai đứa nhiều hơn mọi người.

Vì vậy, Chính Quốc rốt cục không còn bị đói, còn Thái Anh càng được ăn nhiều.

Nhà trẻ so với ở nhà ăn cơm thích hơn nhiều, thế nên làm cho Thái Anh sướng phát điên, mỗi buổi sáng đều gào thét mẹ mẹ mang nàng đi nhà trẻ, mẹ nàng có khi vội vã giặt nốt đồ nấu nốt cơm hơi chậm lại một chút, nàng liền khóc nháo loạn lên.

Vì không muốn mấy cái váy mới vừa làm cho con gái bị nước mắt làm hỏng, mẹ nàng liền tìm mẹ Chính Quốc nhờ giúp đỡ, hàng sáng lúc mang Chính Quốc đi, liền thuận tay đem cả Thái Anh đi cùng.

Mẹ Chính Quốc khi đó có một chiếc xe đạp Phượng Hoàng trị giá một đồng hai mươi tư xu, Chính Quốc được ngồi giỏ phía trước, Thái Anh ngồi ghế bé ở sau, hai đứa hàng ngày đứa ngồi trước đứa ngồi sau xe Điền nương tới nhà trẻ, mỗi lần ra đường đều gặp mấy bà đứng tuổi tụ tập nói chuyện phiếm trêu chọc.

"Chị Điền à, lại mang con trai và con dâu đi nhà trẻ đấy ư?"

Bà Điền ngại ngùng cười cười, thuận tay giữ chặt nàng Thái Anh đang ngọ nguậy phía sau háo hức đòi nhảy xuống, thầm nghĩ. "Không thể để cô con dâu tương lai này ngã đau được!"

Theo cách nào đó mà nói, Điền nương là một người phụ nữ rất có khả năng đọc thấu tương lai.

Điền nương cứ như thế đạp chiếc xe đạp nhỏ, buổi sáng đưa, buổi chiều đón, gió qua mưa lại vẫn chiếu cố hai đứa nhỏ trong hai năm ròng, mãi tới khi Thái Anh cùng Chính Quốc tới lớp mẫu giáo lớn, chiếc xe đạp kia cuối cùng cũng bị hỏng.

Phương tiện giao thông duy nhất trong nhà bị hỏng, Điền nương quyết định mang theo hai đứa nhóc đi bộ tới nhà trẻ. Lúc đó tập thể nhà bọn họ cũng không quá xa nhà trẻ, chỉ cần ra khỏi cửa đi thẳng tới trước, xuyên qua một cửa lớn, dọc theo một con sông nhỏ lại thêm một đoạn đường là tới.

Khi đó Thái Anh đi bộ thực rất nhanh, nhảy nhót lăng quăng một hồi liền bỏ lại Chính Quốc chầm chậm bước sau lưng nhiều lần, Điền nương liền yêu cầu hai đứa nắm tay nhau đi đường.

Chính Quốc không chịu, dấu biến tay sau lưng, oanh một cái chạy tới sau lưng mẹ trốn.

Thái Anh lại mặc kệ, mẹ nuôi kêu nàng làm gì nàng làm nấy, mẹ nuôi bảo nàng nắm tay Chính Quốc, đương nhiên nàng không thể để mẹ nuôi thất vọng được. Vì thế nàng phốc một cái vọt đến sau lưng Điền nương túm lấy tay Chính Quốc.

Lần đầu tiên nắm tay bạn cùng tuổi, mềm mềm nhũn nhũn, thật thoải mái mà.

Chính Quốc giãy dụa vài cái không rút tay ra được, cuối cùng đành chịu thua.

Vì thế mỗi ngày sáng sớm hay chiều muộn mọi người đều có thể thấy, trong nắng sớm hoặc ráng chiều, có một cô bé con nghênh ngang trên đường, lôi kéo tay một cậu nhóc, mặt cậu nhóc kia hoàn toàn không có chút tình nguyện nào, nhăn nhăn nhó nhó đi phía sau cô nàng. Sau lưng bọn họ có một thiếu phụ hiền lành đi theo trông chừng bọn hắn, mặt luôn có nét tươi cười vui vẻ.

Ánh mặt trời sáng lạng ấm áp chiếu trên ba con người một lớn hai nhỏ, tỏa xuống thành ba cái bóng dài thật dài trên đường... 

Một ngày kia, ba cái bóng bỗng dưng thiếu mất một cái, chỉ còn hai cái bóng nhỏ xíu tay nắm tay đi dọc bờ sông.

Thì ra hôm đó tan học, Điền nương vốn luôn đúng giờ lại không tới đón hai đứa, hai đứa trẻ đứng ở cửa nhà trẻ lâu thật lâu, mãi tới khi tất cả các bạn nhỏ khác đều được ba mẹ đón đi cả, Điền nương vẫn không xuất hiện.

Thái Anh đang ngồi trên bậc cửa đứng phắt dậy, kéo kéo tay Chính Quốc. "Đi, chúng mình tự về thôi."

Chính Quốc há miệng định nói gì đó, nhưng đã bị Thái Anh gấp gáp kéo xuống bậc.

Đường về nhà vốn thật ngắn ngủi, lần này mà nói, với hai đứa trẻ năm tuổi lại thật là dài. Bọn hắn nắm tay nhau, chậm rãi đi dọc theo bờ sông đã chớm vào đầu mùa thu. Nước sông trong suốt vỗ vỗ qua đê, tiếng ve sầu ở ngọn cây ngâm nga nốt khúc li ca cuối cùng.

Thái Anh hổn hà hổn hển nói. "Đi mau đi mau, bằng không mẹ nuôi sẽ lo lắng."

Chính Quốc không phục. "Cậu làm sao cứ nhắc tới mẹ tớ, nghe lời mẹ tớ thế?"

Thái Anh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi thật lòng trả lời. "Bởi vì mẹ là mẹ nuôi của tớ mà."

Chính Quốc không hỏi thêm gì cả.

Tới lúc về tới nhà, trời đã tối, cửa vào sân hơi khép hờ, bên trong nhà loáng thoáng có tiếng cãi nhau vang tới.

Thái Anh nắm tay Chính Quốc, vừa định bước vào, cửa lớn bỗng mở, Điền tiên sinh rầm rập bước ra, đầu còn ngoái lại quát lớn. "Mặc kệ cô có đồng ý hay không, tôi là phải đi ra khỏi cái trấn này cho biết!" Nói xong, ông quay đầu, đập vào mắt là vẻ hoảng sợ của Thái Anh và Chính Quốc.

"Ba..." Chính Quốc rụt rè mở miệng gọi khẽ.

Điền tiên sinh nhìn thấy con trai, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bỗng hốc mắt đỏ bừng.

"Tiểu Anh ngoan, cha nuôi phải đi vắng một thời gian, Tiểu Quốc về sau giao cho con chiếu cố nhé, biết không?"

Thái Anh hỏi. "Cha nuôi, cha đi đâu thế?"

"Cha nuôi phải tới một nơi xa thật là xa, đợi khi nào về sẽ mang kẹo chocolate về cho các con ăn."

Chocolate? Là món kẹo nâu nâu rất là ngon đó nha.


Thái Anh cao hứng gật đầu, một tay kéo Chính Quốc, một tay vỗ ngực. "Cha nuôi yên tâm đi, Thái Anh nhất định chiếu cố tốt em nuôi mà!" 

Sau đó Điền tiên sinh bỏ đi, ngày hôm sau không trở về, ngày sau nữa không trở về, ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu... vẫn là không trở về.

Sau đó, Điền nương vẫn khóc, khóc tới độ không chăm được hai đứa nhỏ đi học, vì thế mỗi ngày Thái Anh lại lôi kéo tay Chính Quốc cùng nhau ra khỏi cửa nhà, xuyên qua cổng lớn, dọc theo bờ sông tới nhà trẻ.

Mãi tới một buổi sáng sớm, Điền nương bỗng nhiên ngừng khóc, nàng đi thẳng vào phòng, mặc một bộ quần áo màu vàng thật mới, mắt còn sưng đỏ ánh lên nét cười, trông thật mị mị lạ ghê.

Nàng nói với Thái Anh cùng Chính Quốc. "Đi nào, hôm nay mẹ sẽ đưa các con tới nhà trẻ!"

Thái Anh cao hứng, vỗ tay thật to. "Mẹ nuôi, mẹ cười lên vẫn là xinh đẹp nhất!"


-***-

Ngoại trừ mấy dòng lảm nhảm này ra thì trong chương 2, chúng ta có, 2022 từ!!! (số đẹp thật đấyyy) 

how was your Tet holiday been?!

Năm mới mong rằng chúng ta sẽ có nhiều sức khỏe và niềm vuii^^ (có thể lì xì cho mình một trái tim ở comment được không?❤️)

Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên sau Tết nhỉ? Mình đọc báo và biết là học sinh, sinh viên đã đi học trực tiếp được rồi! Riêng với mình thì một phần mình muốn học ở nhà hơn (vì nó tiện mà), nhưng một phần, mình muốn đến trường (chủ yếu là để gặp bạn bè chứ kphải học:)) anyway, thế giới đã sắp đi qua được làn sóng Covid-19 rồyy, và mình mong là mình sẽ được về Việt Nam sớm nhất có thể!!

Thế nhé, tạm biệt<33 ❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro