Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày học đầu tiên của trường trung học, dù có dùng từ ngữ phong phú đến mấy cũng không thể đủ để diễn tả thành lời tâm trạng xúc động của Thái Anh. Cách nói chính xác nhất, gần gũi nhất hẳn sẽ là, kích động cực điểm, nguy hiểm vờn quanh.

Đặc biệt là lúc nhìn thấy Kim Trân Ni, nàng quả thật thiếu chút nữa nhảy dựng từ trên giường xuống đất. Cổ nhân có câu, một lần bị rắn cắn, mười năm còn sợ dây thừng ①, huống chi con tiểu quái thú là nàng, hôm đó trên võ đài bị nữ siêu nhân Kim Trân Ni đánh cho tơi bời suốt mười phút đồng hồ, có sợ cũng là lẽ dĩ nhiên thôi.

Đối với tâm lý suy nghĩ này của Thái Anh, Kim Trân Ni tất nhiên hoàn toàn không hề hay biết. Nàng ta nhìn thấy Thái Anh, phản ứng đầu tiên chính là vô cùng mừng rỡ, thả đống hành lý của mình đánh bịch một cái trên đất rồi xoa xoa hai bàn tay vào nhau đầy phấn khích. "Thái Anh, từ sau lần trước, tôi vẫn chưa gặp thêm được đối thủ nào như bạn cả. Hôm nào chúng ta thử đấu lại lần nữa đi!"

Thái Anh sợ tới mức liên tục vẫy tay từ chối. "Chuyện sau này để sau này hẵng tính, tớ... Chúng ta trước hết vẫn là đi sắp xếp đồ đạc cái đã!"

"Được rồi." Kim Trân Ni hơi hơi cụt hứng liền gãi gãi đầu, bắt đầu bắt tay vào thu dọn đồ đạc của mình.

Vì đồ đạc cũng không nhiều lắm, thời tiết lại khá là nóng nực, bốn người các nàng đều nhanh chóng thu dọn đồ của mình xong. Thế là Kim Trí Tú đề nghị. "Bọn mình ngồi nói chuyện phiếm chút nhỉ!"

"Được!" Kim Trân Ni gật đầu đồng ý, lập tức đứng phắt dậy, hai tay ôm thành quyền khom người nói. "Tại hạ họ Kim, tên Trân Ni, nhà ở tỉnh J, lần đầu tới đây mong các vị tỷ muội tận tình giúp đỡ."

Kim Trân Ni tự giới thiệu xong, một hồi lâu sau Kim Trí Tú mới có phản ứng. "Tiểu Ni, cậu không phải là tập võ đó chứ?"

Kim Trân Ni gật đầu. "Sao cậu biết?"

Khóe miệng Kim Trí Tú khẽ run lên. Vừa nhìn là biết nhà mi không phải tới đây đọc sách mà rõ ràng là để hỗn chiến giang hồ rồi!

Kim Trân Ni giới thiệu xong, tới lượt Kim Trí Tú. "Tên tớ là Kim Trí Tú, mọi người đều gọi tớ là Tú nhi. Từ nhỏ tớ đã học lớp phụ đạo của trường A, nên có bất cứ chuyện gì ở trường A, mọi người cứ hỏi tớ là được."

Té ra là thổ địa trường này, Thái Anh thầm nghĩ. Rồi nàng cũng bắt chước mọi người đứng lên tự giới thiệu. "Tớ tên là Phác Thái Anh, từng học sơ trung ở thị trấn ngoại ô thành phố F. Còn thì... tớ cũng tập võ..."

"Cậu cùng tiểu Ni trước có quen nhau sao?" Kim Trí Tú hỏi.

Kim Trân Ni nói tiếp. "Năm ngoái ở Đại hội võ thuật thiếu niên, bọn tớ có đấu võ với nhau một lần."

"Ai thắng thế?" Kim Trí Tú hai mắt ngời sáng.

Thái Anh chần chờ một lúc, chỉ biết nói. "Tớ thua..."

"Nhìn qua cũng đoán được, khí tức của cậu và tiểu Ni vốn không giống nhau lắm."

"Không giống thế nào?" Thái Anh tò mò.

"Tiểu Ni nhìn qua rất giống Nhậm Doanh Doanh, còn cậu..." Kim Trí Tú ngừng lại một chút, nhìn Tiêu Thỏ từ trên xuống dưới như để đánh giá. "Có điểm giống Nhạc Bất Quần..."

Khóe miệng Thái Anh bắt đầu run lên.

"... Nhạc Linh San tiểu thư con gái lão."

Thái Anh thở một hơi dài nhẹ nhõm: Tốt quá, miễn không phải Nhạc Bất Quần là được.

"À đúng rồi, cậu còn chưa có tự giới thiệu nha!" Kim Trí Tú chuyển ánh mắt nhìn sang phía Lâm Na Liễn đang ngồi cạnh.

Chỉ thấy nàng ta lúc này đang nhìn chằm chằm một cách đầy hâm mộ về phía Kim Trân Ni, mãi tới khi phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn nàng mới lấy lại tinh thần, Lâm Na Liễn liền cười tươi như hoa. "Tớ tên là Lâm Na Liễn, các cậu cũng có thể gọi tớ là Britney..."

Trong âm thanh ngọt ngào uyển chuyển muốn đứt ruột đứt gan người khác của Lâm Na Liễn, lần đầu tiên tụ họp nói chuyện của bốn cô nàng này rốt cuộc cũng có thể kết thúc.

Kim Trí Tú khẽ hắng giọng một cái. "Thôi chúng ta đi ăn cơm đi."

***

Ở trường A, nhà ăn và ký túc xá ở rất xa nhau, muốn đi từ ký túc xá tới nhà ăn phải đi xuyên qua khu nhà giảng đường, qua một cái sân vận động, rồi mới tới. Cũng may mà có thổ địa Kim Trí Tú đi cùng, mấy cô nữ sinh chân ướt chân ráo còn lại mới không bị đi lạc đường một cách oan uổng.

Lấy đồ ăn xong, bốn nàng liền chọn một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Thái Anh nhìn đống cà rốt trong bát ăn liền nhíu mày, bắt đầu cúi xuống tỉ mỉ nhặt ra từng sợi từng sợi cà rốt bào ra. Nàng nhặt cà rốt bào sợi ra nhưng lại không bỏ ra ngoài bát, mà chỉ bỏ tới rìa bát cơm, mãi tới khi toàn bộ cà rốt bào sợi được nhặt riêng ra hết nàng mới bắt đầu xúc thìa cơm đầu tiên ăn.

Kim Trí Tú nhìn thấy thế liền hỏi. "Thái Anh, cậu có phải là thỏ không thế hả? Sao lại không ăn cà rốt?"

Thái Anh có chút xấu hổ. "Tớ không thích ăn mà..."

"Cậu không ăn thì bỏ ra ngoài là được, sao lại phải để ở rìa bát cơm thế? Không phải là để trông cho đẹp chứ?"

Câu hỏi này khiến cho Thái Anh nghẹn họng, nhất thời không biết nên giải thích cho Tú nhi ra sao.

Thật ra việc nàng nhặt ra hết cà rốt trong thức ăn ra để bên rìa bát là một thói quen từ hồi học tiểu học mà thành. Khi đó buổi trưa học xong phải về nhà ăn cơm rồi quay lại học, nhưng bình thường giờ đó người lớn không có nhà. Để cho hai đứa bé không bị đói và cho tiện hai nhà, mẹ Thái Anh thường sẽ nấu sẵn cơm nước để trên bàn, buổi trưa Thái Anh và Chính Quốc về nhà sẽ có thể ăn chung.

Khi đó mẹ nàng vốn là vô cùng ham thích tìm hiểu về dinh dưỡng học cho nhi đồng, bà tìm hiểu được cà rốt có rất nhiều betacaroten cần thiết cho sự thông minh xong, liền nấu món nào cũng bỏ một ít cà rốt vào. Trong khi đó thứ rau mà Thái Anh ghét nhất lại chính là cà rốt, nên lần nào nàng cũng len lén nhặt ra bỏ đi.

Lần đầu tiên, nàng bỏ vào thùng rác trong nhà, bị mẹ nàng phát hiện.

Lần thứ hai, nàng vứt vào bồn cầu toa lét, vẫn bị mẹ nàng phát hiện.

Lần thứ ba, nàng vứt vào ống cống, lại khiến cống bị tắc, vì thế lại vẫn bị mẹ nàng phát hiện.

Cuối cùng, đến cả Chính Quốc cũng nhịn không nổi nữa. "Cậu không định ném xuống sông chứ?"

Thái Anh vẻ mặt vô cùng lương thiện ngây thơ lắc đầu. "Không được nha, thầy giáo nói không được vứt rác xuống sông nha."

Sau vài lần khuyên bảo không có kết quả, Chính Quốc rốt cục cũng chấp nhận thỏa hiệp. "Cậu nhặt cà rốt ra đi, tớ ăn hộ cho."

Cứ như vậy, từ đó mỗi lần ăn cơm cùng Chính Quốc, Thái Anh lại chọn hết cà rốt trong thức ăn ra để qua một bên rìa bát cho Chính Quốc ăn, lâu dần liền thành thói quen nhặt cà rốt kỳ quái này.

Kim Trí Tú cùng những nàng kia tất nhiên không thể biết tại sao Thái Anh lại có cái thói quen quái đản này, nhưng thấy nàng không nói gì nên cũng vui vẻ chuyển sang chuyện khác nói.

Lâm Na Liễn nói. "Tiểu Ni, cậu quả thật là tập võ sao?"

Kim Trân Ni lúc đó đang bận gặm một cái đùi gà, tướng ăn vô cùng khoáng đạt khiến người khác phải khen ngợi, liền ngẩng đầu lên "ừ" một tiếng rồi tiếp tục gặm.

Lâm Na Liễn không cam lòng, tiếp tục hỏi. "Có phải tập võ xong làn da cậu mới đẹp mịn như vậy không?"

Lâm Na Liễn sở dĩ hỏi như thế bởi vì quả thật Kim Trân Ni vô cùng xinh đẹp. Tuy nàng ta từ nhỏ đã học võ, hành vi cử chỉ vô cùng thô tục, nhưng vẫn không che khuất được vẻ đẹp của nàng. Đặc biệt là khi nàng ta ngồi yên không nói gì, có thể dùng từ xinh đẹp như tiên để hình dung vẻ đẹp của nàng. Điều này khiến cho Lâm Na Liễn, cô nàng yêu vẻ đẹp như mạng sống vô cùng hâm mộ, vốn nàng ta vẫn lén quan sát nàng cả buổi trưa, nhưng cuối cùng vẫn quyết định hỏi bí quyết làm đẹp của Kim Trân Ni.

"Tập võ á?" Kim Trân Ni lau miệng. "Quả rất có ích nha, có thể giúp cho cơ thể khỏe mạnh, bảo vệ quốc gia bảo vệ gia đình, khi không có việc gì còn có thể giúp ông già bà cụ qua đường. Đương nhiên là nếu cậu muốn giảm béo giữ eo, thải độc dưỡng da cũng có thể nha..."

Thái Anh ngồi một bên nghe xong, vẻ mặt ngốc trệ. Những lời này của Kim Trân Ni, sao lại giống y chang lời của ông thầy Võ Đại Lang của nàng thế nhỉ? Không lẽ nhà nàng cũng mở võ quán sao?

Quả nhiên, hai mắt Lâm Na Liễn liền sáng lóa như đèn pha. "Cậu nói thật chứ?"

"Thật mà, không thật không lấy tiền! Cha tớ lần nào cũng nói với các đệ tử như thế."

"Cha cậu làm gì thế?" Thái Anh không nhịn được hỏi.

"Mở võ quán thôi!"

Thái Anh: "..."

Trên đường từ nhà ăn về, Lâm Na Liễn vẫn chìm đắm trong bài diễn văn về ích lợi của việc tập võ của cha Kim Trân Ni đến mức không thể tự kiềm chế. Khi họ tới sân vận động, mắt nàng bỗng ngời sáng. "Tiểu Ni, tớ bái cậu làm thầy để học võ được không?"

Kim Trân Ni vô cùng sảng khoái, trả lời ngay không cần suy nghĩ. "Được thôi!"

Lâm Na Liễn vô cùng phấn khởi liền kéo tay Âu Dương Mai. "Đi ra sân vận động đi, ở đó có trường luỵên võ, cậu dạy tớ luôn đi!"

"Không thành vấn đề!" Kim Trân Ni đi theo Lâm Na Liễn vài bước, bỗng quay lại nhìn Thái Anh. "Thái Anh, chi bằng lát nữa chúng ta lại so tài một lần nữa đi."

Thái Anh sợ tới mức bủn rủn cả chân tay. "Tớ... tớ không đi đâu."

"Về phòng sớm thế làm gì chứ? Lâu rồi tớ không đánh võ, đi giúp tớ luyện mấy bài quyền đi mà!" Nói xong nàng ta liền chạy tới kéo tay Thái Anh.

Thái Anh bắt đầu nghĩ cách chuồn. "Tớ..." Nàng vừa nói vừa nhìn thấy sân bóng rổ cạnh đó liền đảo mắt kiếm cái lý do. "Tớ muốn xem bọn họ chơi bóng rổ cơ!"

Kim Trân Ni vô cùng thất vọng. "Bóng rổ thì có gì hay mà xem? Tập võ hay hơn bao nhiêu kia mà!"

"Tớ muốn xem bóng rổ, tớ thích nhất là xem mỹ nam đánh bóng rổ nha!" Kim Trí Tú bỗng ngắt lời hai người. "Tiểu Anh, tớ với cậu đi xem đánh bóng rổ."

Cũng may Kim Trân Ni không có cứng đầu nài ép, thế là Thái Anh thuận lợi trốn thoát khỏi số mệnh làm bị bông, nhưng lại bị Kim Trí Tú lôi tới sân bóng rổ xem mỹ nam chơi bóng.

Tới sân bóng rổ, đã có không ít người vây quanh đó. Trong sân hai đội áo xanh lam và áo trắng đang đấu bóng vô cùng quyết liệt, mỗi lần tiến mỗi lần ghi điểm đều khiến cả sân vang lên không ít tiếng gào rú ủng hộ.

Hình ảnh này hoàn toàn khiến bản tính mê trai phát điên của Kim Trí Tú bị kích động ra ngoài, liền lôi tay Thái Anh dùng sức chen lấn vào vòng người chung quanh, chỉ trong chốc lát hai người đều chiếm được vị trí tốt nhất để theo dõi trận đấu.

"Cậu xem cậu xem, anh chàng số 4 của đội màu xanh thật đẹp trai nha!" KIm Trí Tú đã phát hiện ra mỹ nam, tinh thần lập tức đặc biệt phấn chấn.

Tinh thần Thái Anh ngược lại vô cùng thê thảm, nàng vốn không yêu thích gì cái môn bóng rổ này, hơn nữa vừa rồi lại bị Kim Trân Ni hào hứng đòi đấu võ dọa cho một trận, lại càng không có tâm tình xem đấu bóng rổ. Nàng liền kéo kéo áo Kim Trí Tú. "Tú nhi, tụi mình về phòng ký túc đi."

"Đừng mà, tớ còn chưa xem đã mắt!" Kim Trí Tú nói xong, bỗng nhiên thốt lên một câu đầy cảm thán. "Cậu biết không, tớ ước gì tớ là quả bóng kia thì tốt, sẽ có nhiều mỹ nam nhào vào tranh cướp tớ à nha!"

Lời này thốt lên rất to và vang vọng, khiến Thái Anh cũng vạ lây, khuôn mặt toàn bộ những người đứng chung quanh đều tối đen sầm sì nhìn hai nàng.

Kim Trí Tú vẫn không thèm để ý, tiếp tục lôi kéo Thái Anh mà chỉ. "Mau nhìn kìa, anh chàng số bảy đội màu trắng sắp ghi một cú ba điểm rồi."

Thái Anh nhìn theo hướng ngón tay nàng ta chỉ, quả nhiên nhìn thấy một bóng mặc đồng phục bóng rổ màu trắng, khẽ dừng chân chạy, tay cầm quả bóng vươn cao khỏi đầu, sau đó tay trái nhẹ nhàng vẩy một cái, quả bóng kia liền bay theo một quỹ đạo cong vô cùng chuẩn xác bay thẳng vào rổ.

Bốn phía gầm rú lên cổ vũ.

Thái Anh không cổ vũ, nàng là đang suy nghĩ... À, người này... cũng giống Chính Quốc, cũng thuận tay trái ha... Hai giây sau, bỗng dưng nàng giật thót mình một cái. Đấy... đấy không phải chính là Chính Quốc sao?



___Chú thích xíu___

① Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng: Thành ngữ tương đương trong tiếng Việt là con chim bị bắn sợ cành cây cong, một lần gặp nguy hiểm gì đó, tới khi gặp lại hình ảnh tương tự cũng lập tức có phản xạ sợ hãi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro