Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ấn tượng của Thái Anh, Chính Quốc vốn luôn luôn coi khinh mọi thể loại vận động tay chân. Nàng còn nhớ hồi học sơ trung, mỗi khi trường họ tổ chức đại hội thể dục thể thao, Chính Quốc chết sống nhất quyết không chịu tham gia. Hỏi tại sao, hắn bảo ghét bị ra mồ hôi, sau đó còn không quên liếc mắt nhìn Thái Anh vừa thi chạy cả người toàn mồ hôi ướt sũng, hừ một cái trong mũi. "Tránh xa tớ ra một chút đi, hôi quá!"
Vì chuyện này, Thái Anh buồn bã không ít ngày, nam sinh trong trường đều rất thích môn thể dục, thích tới điên lên được, tại sao Chính Quốc lại muốn trở nên khác người như vậy chứ? Sau đó có một lần, vô tình nàng nghe được dăm ba nữ sinh túm tụm tán gẫu với nhau, mới biết được té ra việc Chính Quốc ghét vận động trong mắt các nàng lại trở thành hình mẫu của hoàng tử bạch mã. Thậm chí còn có người gọi sau lưng hắn là Điền hoàng tử.

Điền hoàng tử?

Trong đầu Thái Anh bỗng hiện lên hình ảnh của N năm trước về một Chính Quốc đang mặc quần... thủng đít, cả người đều run rẩy khiến từ đó về sau, nàng không hề ôm ảo tưởng với vị "hoàng tử" được nhắc tới này nữa.

Điền hoàng tử vốn ghét nhất phải vận động mạnh, giờ bỗng chơi bóng rổ, mà lại còn chơi không tồi chút nào, điều này khiến Thái Anh giật mình. Sau đó dường như Chính Quốc cũng nhìn thấy nàng, ánh mắt hai người chạm nhau chừng nửa giây, Chính Quốc liền quay đầu chạy tới nhặt quả bóng như không có việc gì xảy ra cả.

Từ lúc đó cho tới tiếng còi hết trận đấu, Chính Quốc vẫn không hề quay lại nhìn nàng. Còn Thái Anh, nàng nhìn chăm chú dáng vẻ chơi bóng rổ của hắn, lòng vô cùng buồn bực. Nhìn cách hắn phối hợp cùng đồng đội, không hề giống một kẻ mới chơi chút nào: đập bóng, xoay người, nhử bóng, né tránh... mỗi động tác đều vô cùng thuần thục. Rốt cuộc hắn bắt đầu chơi bóng rổ từ lúc nào cơ chứ?

Tháng chín, dù đã hết hè nhưng thời tiết vẫn khá là nóng nực. Kẻ nào chơi bóng rổ dưới ánh nắng mặt trời ngay đầu buổi chiều, chói gắt vô cùng, không đổ mồ hôi mới là lạ. Chính Quốc cũng vậy, hơn mười phút sau, mồ hôi liền chảy ròng ròng trên má, bộ áo cầu thủ bóng rổ trắng muốt giờ cũng đã ướt sũng một mảnh lớn trước ngực.

Không phải hắn ghét nhất là bị đổ mồ hôi sao? Thái Anh có chút sững sờ.

Đúng lúc đó, một tiếng còi vang lên, quả bóng màu da cam cũng vừa kịp bay vọt khỏi tay Chính Quốc, lộn một đường cong hoàn mỹ trên không trung, rơi vào cái rổ, ghi điểm cho đội. Tiếng hoan hô cổ vũ lại được dịp rộn lên lần nữa.

Sau đó, Chính Quốc vốn vẫn không thèm chào hỏi gì Thái Anh bỗng quay đầu lại nhìn nàng, ánh mặt trời vàng như mật ong cuối mùa hạ chiếu rọi lên kẻ thiếu niên ấy, khuôn mặt mồ hôi còn đang chảy, khóe miệng hơi hơi gợn gợn lên thành một nụ cười với nàng.

Thái Anh bỗng nhiên có cảm giác như đang say rượu, như đang trong một giấc mơ. 

Có điều rất nhanh chóng, cảnh tượng như trong mơ này đã bị một quả bóng rổ bay tới trước mặt nàng phá vỡ.

Chính Quốc biến sắc, muốn chạy lại cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể hét lớn nhắc nhở. "Cẩn thận!"

Lúc quả bóng chỉ còn cách mặt Thái Anh chừng chục phân, đầu óc Thái Anh còn chưa kịp đưa ra nhận xét phán đoán phản ứng gì, cơ thể nàng vốn luyện võ lâu năm cũng lập tức có phản ứng.

Đầu nàng lập tức ngả về sau, tấm lưng thon mềm dẻo uốn cong lại chống đỡ sức nặng của cơ thể, mãi tới khi quả bóng kia bay sượt qua trên người nàng, lúc này nàng mới đứng thẳng lên, thế chân đứng từ lúc nào vẫn không hề thay đổi. Thẳng người lên xong, nàng quay lại nhìn hướng quả bóng bay mất, lúc này mới thở phào một tiếng, vỗ ngực tự nhủ: Wow, nguy hiểm quá a!

Tới lúc quay đầu lại, nàng lại thiếu chút nữa vươn tay ra ném Chính Quốc ra ngoài thêm phát nữa.

"Cậu không sao chứ?" Hắn cầm hai vai nàng, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Lần đầu tiên Thái Anh nhìn thấy vẻ mặt này trên mặt Chính Quốc. Nàng không bị bóng đập cho ngất xỉu, mà lại mê man vì hắn trước. Hôm nay là ngày gì mà sao cái cảm giác như nằm mơ cứ bám riết lấy nàng thế nhỉ?

Sau đó, cả đội bóng cũng vội vã chạy tới, tỏ vẻ lo lắng an ủi nàng.

Giữa một đám người bu lại, bỗng nhiên một gã nam sinh mặc đồng phục bóng rổ màu xanh lam hấp tấp lao ra, mở miệng. "Bạn không sao chứ? Tôi không có cố tình đâu!"

"Không vấn đề..." Thái Anh còn đang định phẩy tay, bỗng trợn trừng mắt. "Cậu... cậu chính là Phác Trí Mẫn?"

Nhắc tới gã Phác Trí Mẫn này, câu chuyện quả thật rất dài.

Nói tới trường sơ trung của đám Thái Anh, cái trường ở vùng sâu vùng xa chả ma nào thèm biết tới, kẻ có tiền có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà vừa có tiền vừa có thế, đã hiếm sẽ lại càng hiếm. Phác Trí Mẫn chính là một trong số đã hiếm lại càng hiếm đó.

Đại danh của Phác Trí Mẫn, từ lúc Thái Anh vừa mới bắt đầu vào sơ trung cũng đã nghe không ít người nhắc tới.

Phác gia thế lực vô cùng lớn, nghe nói ông nội gã hồi nhà nước Trung Quốc mới được thành lập, từng qua Liên Xô làm ở đại sứ quán, sau khi về hưu chỉ muốn sống một cuộc sống ẩn cư nơi thôn xóm nhỏ. Bà nội gã thì là cán bộ về hưu của Bộ Giáo dục, cũng rất quan trọng. Ba gã hình như là mở công ty riêng, tiền tài như nước. Còn về phần mẹ gã, thì nghe nói là quản lý của công ty chứng khoán nọ trên thành phố. Tóm lại cả nhà người này đều là nhân vật có mặt mũi lớn cả.

Tin tức này năm đó được lưu truyền một cách ồn ào trong cái ngôi trường bé nhỏ của bọn nàng, mãi tới khi Phác Trí Mẫn chuyển trường mới hết.

Cơ mà Thái Anh vốn có ấn tượng với đàn anh khóa trên của mình này, không phải là do gia đình hiển hách của gã, mà lại là vì Chính Quốc.

Lại nói tiếp, Phác đại thiếu gia cũng thật là thảm. Nhớ lại năm đó mỗi ngày gã đi học là có xe ô tô riêng đưa đi đón về, tướng mạo đường đường anh tuấn, thành tích lại cũng vô cùng oanh liệt, vốn nên được nổi danh là một người hoàn mỹ đáng được sử sách lưu truyền a! Ấy vậy, lúc gã học sơ trung, lại được phân vào lớp của Chính Quốc, kể từ đó, ác mộng của Phác đại thiếu gia bắt đầu.

Chọn lớp trưởng, gã luôn luôn kém hắn một phiếu.

Thành tích học tập, lần nào gã cũng chỉ đứng thứ hai.

Đi thi toán, chỉ cần có Chính Quốc tham gia, cho tới giờ gã vẫn chưa bao giờ lấy nổi giải nhất.

Rốt cuộc, cho tới khi gã tỏ tình với cô nàng gã thương thầm nhớ trộm đã lâu, lại bị cô nàng ấy từ chối vì đã lỡ thích Chính Quốc mất rồi, áp lực trong lòng Phác đại thiếu gia bấy lâu nay cuối cùng cũng bùng nổ.

Hôm đó, Chính Quốc chở Thái Anh về như thường lệ, bỗng nửa đường có một chiếc xe hơi lao ra chặn bọn họ lại. Sau đó, Phác Trí Mẫn tức giận nhảy từ trên xe xuống, chỉ vào mặt Chính Quốc hét. "Lần này thi hết học kỳ, nếu ta được đứng thứ nhất, ngươi phải đem Linh Linh tặng cho ta!"" Linh Linh chính là cô nàng năm đó Phác Trí Mẫn thích.

Kết quả, Chính Quốc mặt không đổi sắc, mắt không thèm ngước lên, chỉ hỏi một câu. "Linh Linh là ai?"

Sau đó, thành tích thi cuối kỳ được phát ra, Phác đại thiếu gia vẫn như cả năm trước, chỉ đứng thứ hai, còn Chính Quốc đứng trước hắn điểm còn hơn hắn tới hai mươi điểm. Còn về cô nàng đó, vẫn ngây ngốc si mê Chính Quốc, đến cái nhìn còn không thèm ném cho Phác Trí Mẫn. Vị Phác đại thiếu gia của chúng ta, sau lần gặp đả kích lớn này, rốt cục phẫn nộ chuyển trường.

***
"Gã Phác Trí Mẫn kia sao lại cũng tới học ở trường A nhỉ?" Lúc rời khỏi sân bóng rổ, Thái Anh liền hỏi Chính Quốc.

Chính Quốc lúc đó đang chịu sự đánh giá khắc nghiệt của Trí Tú cô nương đang đi bên cạnh, liền nhíu mày quay sang hỏi. "Phác Trí Mẫn là ai?"

Thái Anh "..." một lúc. "Chính là cái gã hồi nãy không cẩn thận suýt ném bóng vào mặt tôi á!"

"Ờ!" Chính Quốc ứng lời đáp, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Trí Tú. Nàng Kim Trí Tú vốn đang hưng phấn nhòm ngó rốt cục cũng rụt đầu lại trốn phía sau Thái Anh.

"Gã đó không phải cùng chơi bóng rổ với cậu lúc nãy sao?" Thái Anh hỏi lại.

"Hôm nay hắn vừa mới tới, tôi không biết."

"Từ từ!" Thái Anh bỗng nhớ ra cái gì đó. "Hôm nay lúc gã vừa nhìn thấy cậu, hẳn là có nói cái gì đó với cậu đúng không?"

Chính Quốc nghĩ nghĩ. "Hình như có nói vài câu gì đó thì phải."

"Chứ cậu trả lời gã ta ra sao?"

"Tôi hỏi lại: cậu là ai?"

Thái Anh nhìn trời: quả nhiên hắn chỉ biết nói những lời này...

Ký túc xá nam ở phía trước ký túc xá nữ. Lúc bọn hắn đi tới dưới chân lầu, Chính Quốc bỗng quay sang Thái Anh nói. "Tôi lên gác lấy cái này, cậu chờ tôi chút." Nói xong liền quay đi.

Thái Anh còn chưa kịp phản ứng, hắn định lấy cái gì đưa cho nàng cơ chứ, Kim Trí Tú vốn vẫn trốn phía sau Thái Anh lập tức phát pháo. "Thành thật nói cho tớ mau, các cậu có quan hệ gì?"

Thái Anh bị nàng dọa cho hoảng sợ. "Quan hệ cái... cái gì? Ý cậu là sao?"

Kim Trí Tú nheo mắt nhìn nàng. "Cậu đừng mong giả nai lừa gạt tớ! Tớ đã quan sát cả đường về rồi, quan hệ giữa cậu và anh ta tuyệt đối không phải tầm thường!"

"Ai cơ? Cậu bảo Chính Quốc á?" Thái Anh bị ánh mắt háu đói của Kim Trí Tú nhìn tới trong lòng phát run. "Cậu đừng nghĩ lung tung, hắn chẳng qua là em trai nuôi của tớ mà thôi!"

"Cậu đừng có sỉ nhục IQ của tớ được không hả? Anh ta còn cao hơn cậu một cái đầu, làm em trai nuôi của cậu thế nào được? Nói mau, các cậu có quan hệ gì?"

Thái Anh không biết giải thích cho Kim Trí Tú ra sao, không lẽ nói mình không thông minh như Chính Quốc nên mới nhỏ hơn so với hắn? Thái Anh nghĩ nghĩ một lúc liền đáp. "Tớ với hắn là hàng xóm từ bé."

"À thì ra là thanh mai trúc mã!" Kim Trí Tú vỗ tay. 

"Không phải mà! Mẹ hắn là mẹ nuôi tớ, ba hắn là ba nuôi tớ, thật đó!"

"Mẹ nuôi thì cũng là mẹ, ba nuôi thì cũng là ba, á! Tớ hiểu rồi!" Kim Trí Tú giật mình hiểu ra. "Thái Anh, nguyên lai cậu là con dâu nuôi của nhà anh ấy!" 

Thái Anh: "..."

Đang lúc Thái Anh bị lối suy nghĩ phóng đại của Kim Trí Tú khiến cho không biết làm sao, Chính Quốc đã thay quần áo khác bước xuống, trong tay cầm một bao đồ gì đó, tới trước mặt Thái Anh liền ném vào lòng nàng.

"Đây là gì thế?" Thái Anh hỏi.

"Áo thi đấu."

"Đưa tôi làm gì?"

"Giặt cho tôi."

"Á?" Thái Anh sững sờ, ngây ngốc cả nửa ngày mới lấy lại được tinh thần. "Này, vì sao tôi phải giặt cho cậu?"
Chính Quốc bỗng nheo nheo mắt gian ác. "Cậu quên từng hứa với tôi cái gì sao?"

Cái gì cơ? Đầu Thái Anh quay mòng mòng, một lúc sau, đoạn hội thoại nọ mới bị miễn cưỡng đào lên từ cái trí nhớ không tả nổi của nàng.

—Giải phân cách—

"Tôi bị cậu ném xuống sông, cậu thấy chỉ một câu xin lỗi là xong sao?"

"Chứ cậu còn muốn làm sao nữa?"

"Cậu phải bồi thường cho tôi bằng hành động."

"Bồi thường thế nào?"

"Ví dụ như giúp tôi giặt dồ, dọn dẹp phòng ở, mua đồ ăn sáng..."

"Cậu còn đi học ở trường A, làm sao tôi làm mấy thứ đó được?"

"Cũng đúng."

"Đúng mà, cậu vẫn nên nghĩ thêm một chút, tìm biện pháp nào thực tế một chút, tóm lại chỉ cần làm được, tôi nhất định sẽ làm, tuyệt không đổi ý!"

"Đấy chính là cậu nói nhé... Cứ tạm ghi nợ đó, chờ thắng đại hội võ thuật lần này xong thi tới trường A học, rồi bồi thường cho tôi."

...


Oành...

Đầu Thái Anh như bị một cây búa dộng thật mạnh thức tỉnh, quay lại nhìn Chính Quốc, đã thấy hắn sớm chạy xa rồi, chỉ còn có mỗi đống quần áo vô cùng hôi hám trong tay nàng, thêm cô ả Kim Trí Tú đang không ngừng liếc nhìn nàng một cách ái muội.

"Tớ đã bảo mà, không phải sao? Con dâu nuôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro