Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Thái Anh lên lớp Tám, ông thầy dạy võ Võ Đại Lang của nàng đã chọn ra vài kẻ đệ tử năng lực giỏi giang phẩm cách không tồi, lập thành đội ngũ đi tham gia Đại hội Võ thuật Thiếu niên toàn thành phố. Thái Anh tuy không phải thành phần chính thức, nhưng cũng đã được vào đội ngũ dự bị, nên vẫn phải vất vả tập luyện cùng mọi người.

Vì thời gian huấn luyện trước đại hội không còn nhiều lắm, để có thể vượt tiến độ tập luyện, võ sư bèn quy định tất cả học sinh sau mỗi buổi học đều phải tới võ quán tập luyện, tập đủ ba tiếng mới được về nhà.

Mẹ Thái Anh cũng không để ý lắm, dù sao con gái mình ăn rõ nhiều, rèn luyện một chút coi như để giảm béo cũng không sai!

Nhưng Thái Anh lại để ý, cực lực để ý. Nàng không phải là sợ tập luyện vất vả, mà là sợ về nhà một mình.

Hôm đó, tập võ đủ ba tiếng xong tới giờ được về, trời đã tối mịt, mà chỗ Thái Anh luyện võ lại ở một khu rất chi là hẻo lánh, muốn đi đi về về phải đi xe đạp, mà lại phải đạp xe một mình qua một con đường vắng tanh vắng ngắt. Tháng vừa xong mấy cột đèn đường ở đây lại còn bị hỏng, trời tối đạp xe, ngẫu nhiên sẽ có vài chú mèo hoang, chó hoang nhảy ra, vô cùng đáng sợ.

Thái Anh từ nhỏ đã sợ bóng tối, đi được vài lần trên con đường đó liền sợ run lên không dám đi, liền đem cái mặt dày đi tìm Chính Quốc, nhờ hắn đi đón nàng.

Chính Quốc không đáp ứng, còn nói. "Cậu cũng không nên đi, một cô bé học võ làm cái gì?"

"Không được, mẹ tớ nói, tớ học rất yếu, học võ thuật sau này thêm điểm cộng sẽ tốt hơn."

"Sức học yếu thì để tớ phụ đạo là được."

Thái Anh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu. "Không được, tớ vẫn đi học võ là hơn."

Chính Quốc liền có chút giận. "Cậu thích thì đi mà học, tớ không thèm đi đón cậu đâu." Nói dứt lời liền đạp mạnh chân, chiếc xe xịn liền phóng nhanh đi mất.

Chính Quốc này sao lại giận dữ vô lý thế cơ chứ. Thái Anh không hiểu vì sao hết, đành phải gãi gãi đầu cứng rắn đi tập võ.

Tới lúc học võ xong, đã hơn tám giờ tối, nàng xuống nhà lấy xe đi về, bỗng nhiên vừa buồn vừa vui.

Vui vì sao? Vì cái xe đạp màu hồng phấn có thêm mấy cái tua rua lòe loẹt của nàng, rốt cục bị trộm mất! Còn buồn ư? Dĩ nhiên là vì không có xe đạp, cái đoạn đường dài đằng đẵng kia, nàng phải đi bộ một mình rồi. Chuyện này khác nào muốn giết nàng đi cho xong.

Thái Anh lòng nặng trĩu, lưng đeo cặp sách, cúi đầu ảo não đi ra tới lề đường. Nàng liếc mắt nhìn bên trái, liếc mắt nhìn bên phải, đầu óc một mảnh đen kìn kịt, đến chút ánh đèn đường leo lắt cũng như bị hút vào cái mảnh đen kịt đó, biến mất.

Thái Anh do dự một chút, chầm chậm nhắm mắt lại chuẩn bị chạy ù một cái cho đỡ sợ.

Bỗng nhiên một tiếng gọi khiến nàng dừng lại.

"Thái Anh, chuẩn bị về nhà sao?"

Thái Anh quay lại, nhìn thấy một người trong tay cầm một cái chai, đúng là con trai của võ sư, Võ Thừa Vĩ.

"Ừ, sao cậu lại xuống đây?"

Võ Thừa Vĩ chìa cái chai ra phía Thái Anh, lắc lắc. "Tớ phải đi mua tương đậu cho ba."

Mua tương? Mắt Thái Anh bỗng rực sáng. "Cậu phải đi ra ngoài kia?"

Võ Thừa Vĩ gật gật. "Ừ, sao thế?"

"Không có gì, không có gì." Thái Anh sướng điên lên. "Tớ với cậu cùng đi vậy, dù sao tớ cũng phải đi về."

Võ Thừa Vĩ không nhận ra 'ý đồ' của Thái Anh, liền gật đầu vui vẻ. "Được, đi thôi."

Có người đi cùng trên đường tối, quả nhiên không thấy sợ như mình tưởng tượng. Thái Anh vui lên nhiều, vừa đi vừa nhảy nhót, nói nói cười cười với Võ Thừa Vĩ, chỉ trong chốc lát đã tới đầu đường.

Ra tới đầu đường, Võ Thừa Vĩ nói. "Khu nhà tớ không an toàn cho lắm. Lần sau tới cậu nhớ để xe đạp vào nhà tớ cho khỏi mất!"

"Ừ." Thái Anh gật đầu.

"Đúng rồi, giờ cậu về thế nào?"

"Tớ sẽ ra bắt chuyến xe buýt cuối cùng về."

"Cũng được, nếu đợi mãi mà không thấy xe, cậu có thể qua cửa hàng nhỏ bên kia gọi điện về nh... "

Hai người đang nói chuyện bỗng có tiếng phanh rít lên, sau đó một bóng người nào đó đứng sừng sững trước mặt.

Thái Anh còn chưa hồi thần, đã nghe thấy tiếng Chính Quốc lạnh lùng nói. "Lên xe."

Thái Anh ngạc nhiên. "Sao cậu lại tới đây?" Kỳ lạ, hắn không phải có nói sẽ không đi đón nàng sao? Như thế nào lại xuất hiện nơi này?

Lòng đang bực bội, Chính Quốc bắt đầu mất kiên nhẫn. "Bảo cậu lên xe thì lên đi, nói nhiều như thế làm gì?"

Sao hắn lại giận dỗi nữa rồi? Thái Anh nhíu lông mày không nói gì, buồn bã leo lên ngồi sau xe đạp hắn, sau đó quay sang Võ Thừa Vĩ vẫy tay. "Tớ về nhé, hẹn mai gặp!"

"Được, hẹn mai..." Võ Thừa Vĩ còn chưa nói xong đã bị một ánh mắt như muốn giết người ép tới, khiến từ "gặp" chợt ách lại trong cổ họng, thiếu chút nữa nghẹn chết. "Tạm... tạm... biệt..."

"Hừ!" Chính Quốc khẽ hừ một tiếng, thu hồi ánh mắt lại, đạp xe đưa Thái Anh đi mất.

Võ Thừa Vĩ mãi mới hồi phục lại được tinh thần, tay trái còn cầm cái chai đựng tương, tay phải đưa lên đầu giựt giựt, cào cào mớ tóc rối, miệng lẩm bẩm. "Thật ra mình vốn là đi mua tương thôi mà..."

Chính Quốc đưa Thái Anh về, cả quãng đường đều không nói câu nào. Thái Anh cũng bắt đầu giận, nàng có bắt hắn đi đón nàng đâu, hắn cớ gì cứ phải tỏ thái độ đáng ghét như thế?

Hai người đều giận dỗi, không ai thèm để ý tới ai, tới khi xe dừng lại cạnh một cột đèn đỏ, mỗi giây phút chờ đèn chuyển sang màu xanh đều trở nên khó chịu quỷ quái hơn.

Sao lại có đèn đỏ lâu như thế chứ? Thái Anh âm thầm oán thán.

Nàng nhích nhích mông, cố tìm vị trí ngồi cho thoải mái. Cánh tay đang ôm cặp do đó vô tình khẽ quệt phải lưng Chính Quốc.

Lưng Chính Quốc bỗng cứng đờ, một lát sau hắn liền mở miệng. "Từ mai tớ sẽ đi đón cậu."

Thái Anh có chút cảm động, nhưng vừa nghĩ tới thái độ vừa rồi của Chính Quốc liền giận dữ nói. "Không thèm."

Chính Quốc khinh thường hừ một tiếng. "Cậu có đủ dũng cảm về một mình không chứ?"

Cảm giác bị người khác nhìn thấu ruột gan thật là khó chịu, Thái Anh liền cắm cảu nói. "Nếu không đủ, tớ nhờ Võ sư huynh đi cùng tớ là được chứ gì!"

"Cậu dám!" Hắn bỗng quay phắt đầu lại, con mắt sắc bén như dao nhìn nàng chằm chằm như muốn đem nàng một miếng nuốt trọn.

Thái Anh hoảng hốt, cho tới giờ chưa từng thấy Chính Quốc phát hỏa lớn tới thế, nhất thời có chút luống cuống. "Cái... ờ... đèn... kìa... xanh..." Nàng yếu ớt chuyển chủ đề nhanh chóng.

Đúng lúc đó, các xe phía sau xe bọn họ đã bắt đầu mất kiên nhẫn nhấn còi inh ỏi. Chính Quốc khi đó mới thu hồi ánh mắt, quay đầu lại đạp xe đi tiếp.

Cả đường còn lại vẫn không nói gì. Tới dưới chân khu nhà bọn họ, Chính Quốc cũng vẫn không nói gì hết.

Không khí yên lặng này khiến Thái Anh cảm nhận rõ rệt đây là khoảng lặng trước cơn bão lớn. Nàng bỗng nhớ lại lần nọ Chính Quốc đánh nhau với đám trẻ hư hỏng dám gọi hắn là nghiệt chủng không có cha, bộ dạng lúc đó của hắn thật sự là rất đáng sợ.

Đang nghĩ ngợi lan man, Chính Quốc đã dừng xe lại quay đầu nhìn nàng chằm chằm. Một cơn gió thổi qua, khiến đám tóc trên trán hắn bay bay, mơ hồ có thể thấy được vết sẹo nhỏ để lại từ trận ẩu đả đó.

Thái Anh chợt thấy căng thẳng, không dám nhìn hắn lâu, liền nhảy phốc xuống khỏi yên sau xe hắn, tay ôm cặp sách chạy một mạch té khói lên nhà.

Thái Anh chạy vào nhà xong, trong lòng cũng bắt đầu rối loạn. Hôm nay Chính Quốc làm sao ấy nhỉ? Quả thật giống như uống nhầm thuốc ấy, bình thường tuy tính hắn có chút kỳ quặc cũng đâu tới mức như vậy? Thái Anh nghĩ mãi không hiểu, cũng không có lòng dạ nào làm bài tập về nhà, chỉ ngồi chống cằm trên bàn học mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bàn học của Thái Anh nằm ngay cạnh cửa sổ phòng nàng, mà ngoài cửa sổ lại là ban công. Nhìn ra ngoài cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa khỏi ban công, nàng có thể thấy bầu trời đêm sâu thẳm đầy sao.

Sao ơi sao à, các ngươi có thể nói cho ta biết vì sao Chính Quốc lại lạ lùng như vậy không?

Đúng lúc Thái Anh đang rất nhập tâm nhìn sao, bỗng một khuôn mặt lộ ra chắn hết tầm mắt nàng. Hai con mắt trợn trừng trắng dã, làn da thì trắng nhợt nhạt, lại đột nhiên xuất hiện trước mặt. Chờ tới khi nàng nhận ra đó là Chính Quốc, Thái Anh đã sợ tới mức hồn phi phách tán, gào thét ầm nhà.

Độc giả muốn hỏi tại sao Chính Quốc lại xuất hiện ở ban công nhà Thái Anh ư? Kỳ thật cũng không có gì đáng ngạc nhiên lắm, bởi ban công hai nhà vốn là sát cạnh nhau. Hồi trước mới đến, đang trang trí phòng ốc, mẹ Thái Anh cảm thấy dù sao con gái mình cũng hay sang nhà Chính Quốc làm bài tập, thôi thì để luôn một cánh cửa nối hai ban công, ra vào cho dễ. Bà vừa mang ý tưởng này ra nói với mẹ Chính Quốc, mẹ hắn liền gật lấy gật để, thế là cái cửa này ra đời.

Nói thẳng ra, hai phòng bọn hắn thật ra khác gì một phòng đâu, thông nhau hết ý mà! 

"Tiểu Anh, sao thế con?" Mẹ nàng nghe thấy tiếng con gái hét lên liền hỏi.

Chính Quốc giơ tay ra hiệu cho nàng chớ có nói gì.

Thái Anh lấy lại tinh thần liền đáp. "Không... không sao đâu ạ!"

Mẹ nàng cũng không truy thêm, chỉ đứng ngoài cửa vọng vào. "Làm bài tập nhanh còn đi ngủ, mai con còn đi học đấy!"

"Vâng!"

Thái Anh ứng lời đáp xong, quay đầu lại đã thấy Chính Quốc trèo cửa sổ vào tự lúc nào, giờ đang ngồi trên giường của nàng một cách tự nhiên, tay cầm cầm nghịch nghịch con thỏ vải màu lam in hoa của nàng một cách tự nhiên. Người ta cứ nói con gái khó hiểu, thật ra Chính Quốc mới gọi là khó hiểu nhất ấy. Vừa rồi còn ra vẻ giận dữ, hiện giờ nét mặt lại nhơn nhơn như chưa có gì xảy ra.

Thái Anh có chút giận, nhào qua chụp lấy con thỏ trong tay hắn. "Cậu muốn làm gì? Tối thế này, muốn dọa chết tớ à?" Nói xong nàng lập tức hối hận, sợ Chính Quốc lại giận như vừa rồi.

Ấy vậy Chính Quốc lại không hề giận, tự dưng từ trên giường đứng dậy, bước tới cạnh Thái Anh.

Lúc đó, hắn chỉ chờ tới đầu tháng ba là tốt nghiệp cấp hai, cơ thể phát triển nhanh, hai người cùng đứng thẳng lên hắn cũng đã cao hơn Thái Anh nửa cái đầu, chưa kể lúc này Thái Anh vẫn đang ngồi trên ghế. Tình trạng cao chèn thấp như thế, ngọn lửa giận của Thái Anh vừa ngoi ngóp lên tí nào liền bị dập tắt phũ phàng tí ấy.

Nàng đứng lên cũng không ổn, ngồi yên cũng chẳng xong. Thấy ánh mắt kỳ lạ của Chính Quốc, nàng càng thấy mình giống một con thỏ con ngoan hiền đáng thương bị nhốt trong chuồng, tim do đó đập loạn lên mấy nhịp.

Đúng lúc nàng thấy mặt bắt đầu có chút nóng nóng, đột nhiên Chính Quốc thốt ra ba chữ. "Làm sai rồi."

"Cái gì sai rồi cơ?" Thái Anh có chút hoảng hốt không hiểu.

Chính Quốc vươn tay ra... ngón tay... chỉ thẳng vào quyển bài tập toán của nàng. "Bài này làm sai rồi."

Hóa ra hắn muốn xem bài tập của nàng! Thái Anh thở ra nhẹ nhõm, giải thích. "Bài này... tớ không giải được."

"Ngốc!" Chính Quốc khẽ nói, thuận tay kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống cạnh nàng, bắt đầu giúp nàng giải toán.

Rõ ràng là một bài toán rất khó, qua lời hắn giải thích một hồi, Thái Anh liền nhanh chóng hiểu ra, chỉ một chốc là làm hết đống bài tập trên lớp.

"Còn môn nào không?" Chính Quốc hỏi.

"Còn có môn hóa..."

"Lấy ra đi..."

Cứ như vậy, Chính Quốc giảng xong môn toán, lại sang môn hóa, giảng xong môn hóa tiếp tới môn vật lý, chờ tới khi tất cả bài tập của Thái Anh đều đã được xử lý xong xuôi hắn mới đứng lên chuẩn bị trèo cửa sổ chạy lấy người.

"Chờ đã!" Thái Anh gọi giật hắn lại.

"Có việc gì?" Chính Quốc mặt không đổi sắc quay lại hỏi.

Thái Anh nhất thời bối rối không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy hắn cứ đi về như thế, giống như thiêu thiếu một cái gì đó. Nàng nghĩ một lát rồi nói. "Mai... cậu lại đi đón tớ chứ?"

"Ừ. " Hắn trả lời rồi quăng người qua cửa sổ. Đúng lúc rời đi, cái kẻ nào đó đang quay lưng về phía Thái Anh, khóe miệng liền hơi nhếch nhếch lên giống như bị cần câu móc vào giựt giựt. 

Đêm tối như hôm nay, cũng không tồi!


-***-

Tạm biệt nhé, because ôn thi is still waiting for me:))🥲 I need to go to meet it:(



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro