Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền tiên sinh đã trở lại, nhà Chính Quốc lập tức náo nhiệt hơn rất nhiều, thậm chí những kẻ thân thích vốn chưa bao giờ gặp qua cũng đều đến chơi. Mỗi ngày bọn họ phải tiếp đãi khách khứa nhiều tới mức hai cánh cổng lớn cũng sắp bị phá tung rồi.

Thái Anh không thích những người đó, đặc biệt là ánh mắt bọn họ nhìn Chính Quốc, trông như chuẩn bị ăn thịt hắn tới nơi vậy.

Đương nhiên Chính Quốc cũng không thích, cho nên mỗi lần về tới nhà nhìn thấy đám trẻ con lạ hoắc chơi trước sân, Chính Quốc liền vác cặp đi thẳng tới nhà Thái Anh làm bài tập.

Làm xong bài, mẹ Thái Anh lại tiếp tục giữ hắn lại ăn cơm, mãi tới khi khách khứa về hết, Chính Quốc mới thu dọn sách vở về nhà.

Sau đó, Điền tiên sinh nhận ra sự thay đổi của con mình, cảm thấy cứ như vậy tiếp tục sẽ không tốt cho con mình. Ông ta liền bàn với vợ vào trong trung tâm thị trấn ở, nơi đó phòng ốc lớn, điều kiện học tập cũng tốt, sẽ có ích cho tương lai của Chính Quốc.

Nhưng Điền nương nhất quyết không chịu. "Nếu chuyển đi như thế, biết tìm đâu một cô con dâu nghe lời như Thái Anh chứ." 

Điền tiên sinh nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, vì thế không tiếp tục có ý muốn chuyển nhà nữa. Thật ra, vài năm nay ông ta ở bên ngoài làm ăn này nọ, lòng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với vợ con ở nhà, cho nên từ khi được lão bà tha thứ, ông ta vẫn tuân thủ câu "nhất vợ nhì trời", vợ nói gì ông ta không dám cãi lại, trở thành một ông chồng tiêu chuẩn. 

Chính Quốc tuy không phải chuyển nhà, nhưng mấy tháng sau, đồ án quy hoạch của chính phủ lại được chuyển xuống, căn phố lâu đời nhà Thái Anh và Chính Quốc được quy hoạch thành một khu công viên dạo chơi, năm sau sẽ động thổ thi công.

Tất nhiên, để giải tỏa mặt bằng và làm yên lòng cư dân trên phố, chủ tịch thị trấn đã sớm thay mặt bọn họ chuẩn bị tốt nhà cửa phòng ốc, là khu chung cư ở vùng mới phát triển. Tuy có hơi xa, nhưng so với nhà cũ thật sự lớn hơn nhiều. Đó là một khu kiến trúc khép kín, nhà cao tầng đều có thang máy lên xuống, tới hôm chuyển nhà cũng là do chính phủ phái một đoàn xe tải đi giúp đỡ.

Mẹ Thái Anh ban đầu không chịu chuyển, sau đó Thái Anh vừa nghe nói có thang máy, liền chỉ sợ không kịp chuyển, luôn miệng thúc giục mẹ mình đồng ý. Mẹ nàng suy đi tính lại, ngẫm ra một mình chống đối cũng chả có thanh danh gì hay ho, vì thế liền đáp ứng chuyển nhà.

Nhà Thái Anh đã đồng ý chuyển, nhà Chính Quốc tất nhiên cũng đi theo, mà cũng không biết là có định trước hay do duyên phận, hai nhà bọn họ lại ở chung tòa nhà. Hơn nữa lại càng gần hơn trước, thang dừng chung một tầng, nhà Thái Anh rẽ sang trái, nhà Chính Quốc rẽ sang bên phải, hai cánh cổng lần này chỉ cách nhau không đến ba bốn thước.

Tới khi chuyển nhà xong xuôi, nhìn lịch đã là tháng tám, Thái Anh rốt cục cũng ngơ ngơ ngáo ngáo học xong tiểu học, chính thức sắp trở thành một nữ sinh sơ trung.

Nói là lên sơ trung, thật ra trường của Thái Anh, tiểu học và sơ trung vốn vẫn dùng chung một khu nhà, bọn học sinh như Thái Anh chỉ việc từ tòa nhà này chuyển sang tòa nhà khác, đường đi học không có gì thay đổi.

Chỉ có điều, khi đó hiệu trưởng trường sơ trung lại vẫn là ông già thích làm kiểm tra năng lực của sáu năm về trước. Một tay vung bút, thế là lần này các tân học sinh sơ trung lại tiếp tục đi kiểm tra năng lực.

Lần này, hai cân táo của Phác nương hoàn toàn không còn có ích.

Hiệu trưởng nói. "Con của bà trí lực không hề tốt chút nào, về sau lên trung học chắc chắn có hại, không bằng để cô bé học nghệ thuật đi."

Mẹ nàng thật khó hiểu. "Nghệ thuật? Nghệ thuật gì cơ?"

"Ví dụ như là học mỹ thuật, học thư pháp chẳng hạn."


"Không được, không được!" Mẹ nàng lắc đầu muốn gãy cả cổ. "Thái Anh nhà chúng tôi vẽ tranh trông như viết chữ, còn viết chữ trông như vẽ tranh, không được! Tuyệt đối không được!"

Hiệu trưởng liền nghĩ nghĩ. "Nếu không học âm nhạc vậy, học piano, học múa chẳng hạn?"

"Hiệu trưởng, ông đừng đùa nữa mà! Nhà chúng tôi nghèo rớt mùng tơi, ngay là cái nồi bằng thép cũng không mua nổi một cái, còn nói mua piano? Còn về phần học múa, lại càng không mua được sách vở nhạc nhẽo quần áo, thà cho đi học võ thuật còn hơn!"

Hiệu trưởng liền vỗ bàn bốp một cái. "Võ thuật? Cũng được đấy!"

Cứ thế, Thái Anh vừa lên sơ trung, mẹ nàng liền đưa nàng tới một võ quán có danh tiếng gần đó xin học. Thái Anh cho tới giờ còn chưa biết võ thuật ra sao, lúc theo mẹ vào trong võ quán, mặt đầy vẻ khiếp hãi.

Thầy giáo dạy võ mặt mày hung ác như Võ Đại Lang hỏi nàng. "Cháu tên gì?"

"Thái Anh."

"Tia sáng tinh anh?" Lão võ sư ngẩn người "Cháu từng học võ bao giờ chưa?"

Thái Anh lắc đầu. "Chưa học bao giờ."

Mẹ nàng vội vã tiếp lời. "Thưa thầy, đứa nhỏ này dù chưa bao giờ học võ, nhưng nó đã từng trèo cây rất giỏi."

Ông thầy dạy võ vừa nghe liền hào hứng. "Một cô bé con lại có thể trèo cây cơ à? Không tồi, có tiềm năng, ta nhận."

Từ đó, Thái Anh liền bắt đầu đi theo võ sư Võ Đại Lang học võ.

Mãi tới thật lâu về sau, Thái Anh mới biết té ra vị võ sư nhìn bình thường thế này, lại từng tham gia đại hội võ thuật toàn quốc, lại còn đạt giải nhất, kẻ đứng thứ hai, bị ông ta đánh bại, so ra còn cao hơn ông ta hai cái đầu.

Võ sư này té ra đâu phải là Võ Đại Lang gì? Rõ ràng là Võ Tòng ngụy trang Võ Đại Lang thì có! ①

Lúc đó, nhà Thái Anh đã ở khu nhà mới được một thời gian. Nhà mới khá xa trường học, không còn có thể đi bộ nữa. Vì thế mẹ nàng liền mua cho nàng một cái xe đạp dành cho các bé gái nhỏ, trên tay nắm còn có vài sợi ruy băng màu phấn hồng. 

Thái Anh không thích cái xe đạp này, cảm thấy nó quá trẻ con. Nàng thích cái xe hiệu Giant của Chính Quốc kìa, xe màu đen nhé, phóng lên cảm thấy mình như một cơn gió. Chính Quốc mỗi lần mặc sơ mi trắng đứng ở cạnh xe, nhìn qua thật rất có khí phách hào hoa! 

Có một lần, sáng Thái Anh dậy thật là sớm, không chờ Chính Quốc liền tự mình xuống nhà, ra nhà để xe cưỡi lên chiếc xe Giant của Chính Quốc đi luôn.

Nhà để xe của hai gia đình vốn không chung nhau, nhưng vì Thái Anh thích nhìn xe Chính Quốc, luôn thích đem xe mình để nhờ vào nhà để xe của nhà hắn. Sau đó Chính Quốc ngán nàng làm phiền gọi hắn mở cửa, liền tự đánh thêm một chiếc chìa khóa nữa cho nàng. Không ngờ tới nàng lợi dụng nó để "gây án".

Thái Anh đạp xe của Chính Quốc tới trường học xong, vô cùng sung sướng thoải mái đem xe tới nhà để xe của trường, đeo cặp sách bước vào lớp.

Tới trưa, nàng đi vệ sinh, chợt nghe tiếng một đám nữ sinh lớp bên cạnh đang tán gẫu.

Nữ sinh A. "Sáng nay lúc tớ đi học nha, gặp qua trưởng ban Chính Quốc của lớp Tám nha, các cậu đoán thử xem. Anh ấy bước xuống từ một chiếc ô tô thể thao đó!"

Nữ sinh B. "Tớ biết tớ biết, chính là anh Chính Quốc tuấn tú đẹp trai đúng không? Không ngờ nhà anh ấy giàu như vậy, quả thật là một hoàng tử bạch mã!"

Nữ sinh C. "Các cậu thôi mơ mộng hão huyền đi! Chính Quốc người ta có bạn gái rồi đó."

"Ai thế?"

"Là Thái Anh lớp bên ấy mà!"

Thế là, Thái Anh đang kéo quần đứng lên thiếu chút nữa rơi vào bồn cầu ngất xỉu. 

Lời đồn đại không có thật này, tại sao tới giờ mọi người vẫn không chịu quên đi nhỉ?

Hôm đó tan học, tới phiên Thái Anh làm vệ sinh lớp, nàng dọn dẹp gọn ghẽ xong xuôi, liền vác cặp chuẩn bị đi lấy xe. Xuống đến nhà để xe, phát hiện nơi mình để xe buổi sáng có một bóng người rất quen thuộc đang đứng, mặt nghiêm nghị muốn dọa người.

Thái Anh tự biết họa đã tới, chầm chậm bước qua, giả bộ ngây ngô chào hỏi. "Sao cậu giờ này vẫn chưa về?"

Chính Quốc "hừ" một tiếng. "Chờ cậu."

Thái Anh phát hoảng. "Không cần chờ tớ, cậu vốn có thể về trước mà..."

"Phác Thái Anh!" Chính Quốc ngắt lời nàng, giọng trầm xuống.

Thái Anh biết, chỉ cần hắn gọi đầy đủ cả tên lẫn họ nàng, nghĩa là nàng nên cúi đầu nhận sai đi.

"Thật xin lỗi mà... Tớ chỉ muốn đi thử xe cậu một lần thôi. Tớ cam đoan sẽ không có lần tiếp theo!" Nàng giơ ba ngón tay lên, mắt long lanh nước ngước nhìn hắn. Tuy lúc đó bọn họ vẫn cao bằng nhau, nhưng Chính Quốc đứng trước mặt Thái Anh, không biết làm sao nhìn vẫn có điểm lợi hại hơn hẳn.

Hắn nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Thái Anh, những lời trách cứ giáo huấn đang muốn trào ra liền nuốt trở lại. 

Hắn ngừng một chút, rồi chìa tay ra. "Chìa khóa."

Thái Anh ngoan ngoãn mở cặp lấy ra chìa khóa xe đưa cho hắn.

Chính Quốc lấy xe ra ngồi lên yên, sau đó quay đầu nhìn Thái Anh. "Ngồi lên."

"Làm gì?"

"Không lẽ cậu muốn một mình đi bộ về?" Sáng nay vì Thái Anh lấy xe hắn đi học, hắn liền phân vân đứng giữa một bên là cái xe cột dây màu hồng phấn của Thái Anh và một bên là chiếc ô tô thể thao màu trắng của ba hắn một lúc. Cuối cùng không cam lòng nhưng phải chịu để ba hắn dùng ô tô đưa đi học.

Thái Anh do dự một lát, nhưng vừa nhìn thấy bộ mặt âm trầm giận dữ của Chính Quốc liền không chần chờ nữa, ngoan ngoãn ngồi sau xe hắn.

Đúng lúc Chính Quốc đạp xe chở Thái Anh ra khỏi cổng trường, lại vô tình gặp mấy nữ sinh lớp bên lúc nãy tán gẫu.

Nữ sinh A hai mắt tràn đầy tình yêu. "Mau nhìn kìa! Kia không phải Chính Quốc ở lớp Tám sao? Dáng người đạp xe thật là đẹp nha!"

Nữ sinh B hai mắt muốn phun ra lửa. "Nữ sinh hắn đang chở là ai? Không phải bạn gái hắn chứ? Dáng người sao lại khó coi như vậy, một chút xinh đẹp cũng không có!"

Nữ sinh A liền hưởng ứng. "Đúng đúng! Thật sự là xấu xí mà, Chính Quốc của chúng ta trắng như vậy, nàng ta lại đen như thế, không xứng đôi chút nào!"

Nữ sinh C liếc hai bạn một cái. "Xứng hay không đâu phải do các ngươi quyết định. Dù nàng ta có là con gấu mèo đen xì đi nữa, cũng vẫn là động vật được quốc gia bảo hộ nha!" 

"Hắt xì..."

Thái Anh ngồi sau xe Chính Quốc chợt hắt xì một cái.

"Đừng có chùi nước mũi vào quần áo tớ đấy." Chính Quốc nhắc nhở.

"Ờ." Thái Anh không chút để ý hắn nói gì, đưa tay lên quẹt quẹt mũi vài cái, sau đó thật tự nhiên đem tay dừng ở trên áo hắn, chùi chùi... 

Chính Quốc. "..."


___Chú thích xíu___

①: Ý nói là ông lão sư này mặt hung hãn nhưng thực chất lại hiền lành.

-***-

Thực tế là trong truyện có rất nhiều phần cần chú thích, và phần chú thích phía dưới cũng vô cùng dài. E hèm...thì là...mình đọc phần đó cũng không hiểu ý tứ sâu xa lắm, tuy nhiên, cơ bản thì mình vẫn hiểu..:))

Mình sợ viết nhiều, dài dòng quá, có thể các bạn vẫn hiểu đấyy, nhưng mà, đọc nhiều thì chán chết:)) nên mình đã cắt gần như toàn bộ phần chú thích, chỉ để lại 1 tí tẹo, nhưng mình lại tiếp tục rút gọn câu chú thích gốc tầm 10 câu thành có 1 câu như thế kia=))

Vânggg, và chuỗi ngày mình chăm chỉ đăng truyện (pt.1) sắp kết thúc.... Mình sắp đi học lại rồii! (just 4 days left) Và kì 2, mình sẽ học hành tử tế hơn, sẽ bớt chơi đàn lại, bớt hóng hớt trên mạng hơn để điểm nó cao hơn hichic🤧 

Các bạn cũng hãy học tập tốt nhé, và đừng quên giữ sức khỏe^^ yêu tất cả❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro