#4. Tiểu thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất...”
(Lão Hạc- Nam Cao)

Những kỷ niệm đẹp thực sự bao giờ cũng sống và toả sáng một cách bền bỉ. Chúng sẽ cất lên những tiếng thở xót xa sau mỗi lần thời gian trôi chảy.
(Kitchen - Banana Yoshimoto)

Ở làng chúng tôi, người ta nói rằng thượng đế đã đập vỡ trăng hạ tuần thành những ngôi sao.
(Một ngày trong đời của Ivan Denisovich- Alexander Solzhenitsyn)

Những thứ vào miệng con người không độc hại xấu xa. Xấu xa, đọc hại là những thứ từ miệng họ tuôn ra.
(The Alchemist - Paulo Coelho)

Hãy vì tương lai đất nước, vì lợi ích cho con cháu, hãy làm những cái đẹp chân chính.
(Viết dưới ánh đèn dầu - Bùi Xuân Phái)

Văn chương không cần đến những người thợ khéo tay làm theo một vài kiểu mẫu đưa cho. Văn chương chỉ dung nạp được những người biết đào sâu, biết tìm tòi, khơi những nguồn chưa ai khơi và sáng tạo những cái gì chưa có”.
(Đời thừa- Nam cao)

Sống cô độc đương nhiên cảm thấy cuộc đời là những chuỗi ngày dài và buồn tẻ; nhưng nếu được ở bên người mình yêu thương, thì chỉ thoắt cái người ta đã tới ngã ba đường rồi."
(Socrates in love/ Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới – Katayama Kyoichi)

Tạo hóa sinh ra em là gì nếu nhưng em hoàn toàn bị bó buộc trong thân xác này.
(Đồi gió hú – Catherine Earshaw)

Tuy nhiên, điềm đạm đến đâu người ta cũng không thể một mình đứng trước vô cùng. Người ta cần phải nương tựa vào một cái gì đó cho đỡ lẻ loi: một lòng tin, hay ít nữa một tình yêu theo nghĩa thông thường và chân chính của chữ yêu.. chàng muốn quên mình, quên hết thảy trong tình yêu của một người, vô luận là người nào.
(Thi nhân Việt Nam - Hoài Thanh, Hoài Chân)

Tình yêu có vẻ không ranh giới thế nào, lại gây phiền não thế ấy.
(Người đua diều - Khaled Hosseini)

Tôi muốn được thừa nhận. Muốn được tha thứ. Muốn được ai đó dùng ngón tay lấy đi những đường gân đen bám vào tim mình như nhặt từng sợi tóc bám trên lược rồi vứt vào thùng rác. Tôi chỉ toàn muốn người khác làm cho mình. Dù chẳng nghĩ ra nổi một điều mình muốn làm cho người khác.
(Cái lưng muốn đá – Wataya Risa)

Người ta chỉ nhìn thấy thật rõ ràng bằng trái tim. Cái cốt yếu thì con mắt không nhìn thấy được.

Người ta chỉ hiểu được những vật người ta đã cảm hoá, cáo nói. Loài người bây giờ không còn đủ thì giờ hiểu cái gì hết.
Nếu cậu vui lòng, hãy cảm hoá tớ đi!
(Hoàng tử bé – Saint Exupery)

Hạnh phúc là được hòa tan vào thứ gì đó hoàn hảo và vĩ đại.
(Nàng Antonia- Willa Cather)

It is a truth universally acknowledged, that a single man in possession of a good fortune, must be in want of a wife.
 (Jane Austen - Pride and Prejudice)

Các cô gái là như thế đấy, ngay cả khi họ xấu xí, thậm chí họ có ngốc nghếch đi nữa, mỗi khi họ làm điều gì rất đẹp, ta sẽ yêu họ và sẽ không biết mình đang ở đâu. Các cô gái. Than ôi. Họ có thể làm bạn phát điên. Như chẳng hề có chuyện gì. Thật đấy.
( Bắt trẻ đồng xanh -J.D.SALINGER)

Sự sống đẹp đến nỗi cái chết đã phải lòng nó.
(Cuộc đời của Pi - Yarn Martel - Trịnh Lữ dịch)

Trong cuộc đời, con sẽ có rất nhiều lý do để hạnh phúc. Một trong những thứ đó là nước, thứ khác là gió, thứ khác nữa là mặt trời, và đó luôn là món quà đến sau những cơn mưa. Hãy cảm nhận mưa đi. Giang đôi cánh của con.
(Chuyện con mèo dạy hải âu bay - Luis Sepúlveda)

Phần lớn mọi người đều tốt cả, con ạ, chỉ có điều con chưa nhận ra đấy thôi.
(To Kill a Mockingbird - Atticus Finch)

Tôi đã từng viết về những người không quan tâm đến tiền bạc nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp người như vậy. Vì vậy tôi đi đến kết luận liêm khiết là điều rất khó khăn. Những người mà cuộc sống không được cân bằng bởi việc yêu tiền một cách lành mạnh thường phải chịu đựng nỗi ám ảnh kinh hoàng với bản tính chính trực trong con người họ”
(The Thirteenth Tale – Diane Setterfield)

Trời tối.. và thêm rất nhiều ngày trời sáng.

Chính chúng ta là người quyết định hạnh phúc của bản thân.
( Bảy ngày cho mãi mãi - Marc Levy )

Chiến Tranh, theo tôi biết, có nhiều người nhói đau khi nhắc về nó. Những huân chương, huy chương chỉ làm ấm ngực, niềm đau khuất ở một góc lòng, có kẻ nhìn thấy, có người không.
(Mối tình năm cũ - Nguyễn Ngọc Tư)

 "Scarlet, tôi không phải là người kiên nhẫn nhặt những mảnh vỡ, gắn lại và tự nhủ rằng một vật chắp vá vẫn còn như mới. Cái gì đã tan vỡ là tan vỡ… Và tôi thà nhớ lại khi nó đẹp nhất, còn hơn là chắp vá để rồi suốt đời cứ phải thấy những vết nứt của nó"
(Cuốn theo chiều gió)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro