Phần 4 - Thời niên thiếu không thể quay lại ấy!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 1  Có những quãng thời gian,khi đã đi qua rồi,mới nhận ra rằng nó mãi mãi khắc sâu trong hồi ức.   

2 Mối tình đầu, là, một đóa hoa tên tình đậu chỉ nở rộ trong khoảnh khắc, không sớm một bước, cũng không chậm một bước, mà cậu ấy luôn ở nơi đó.

Tình đậu, là, bông hoa trắng noãn thuần khiết trong cuộc đời, cả cuộc đời chỉ nở một lần, khi nở thì thơm, khi tàn thì chua sót, nhưng không có kết quả.

3 Tôi có thể đóng cuốn nhật kí lại

Nhưng không thể đóng cửa trái tim mình

Tôi có thể đóng cửa trái tim mình

Nhưng không thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn

Tôi có thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn

Nhưng lại không đóng được ánh mắt luôn dõi theo cậu.

Nhiều năm sau

Tôi có thể

Thanh thản như mây gió

Mỉm cười và bắt tay cậu nhẹ nhàng nói lời từ biệt

Nhưng từ còn chưa ra khỏi miệng

Cậu vĩnh viễn sẽ không biết

Nó bị khóa sâu dưới đáy của con sông thời gian.

4 Tôi ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt khiêu khích ngắm nhìn thế giới xung quanh, nhìn như thật quật cường thật kiên cường, nhưng thực ra trong lòng lại đang cất giấu sợ hãi và mê man.

Những người lớn ạ, chúng con có thể hiểu được khát vọng của mọi người muốn vun đắp cho chúng con ngày một ưu tú hơn, nhưng xin mọi người hãy hiểu: chẳng phải lưỡi dao sắc bén rét lạnh có thể khắc ra được một bức tượng đẹp đẽ, mà là một đôi mắt biết nhìn, biết thưởng thức cái đẹp, một trái tim tràn ngập tình yêu thương, một vòng tay ấm áp mới khắc nên được bức tượng đẹp đẽ nhất.

5 Trưởng thành, giống như tham gia một cuộc thi chạy. Nhìn thấy người ta chạy nhanh hơn mình thì mình cũng không chắc sẽ sốt ruột bi thương, chỉ đến khi mình càng ngày càng cách xa người dẫn đầu, mới có thể sốt ruột bi thương. Có lẽ tôi sẽ không nhớ rõ người chạy phía sau tôi là ai, nhưng tôi vĩnh viễn nhớ rõ người chạy phía trước tôi.

Thời gian như ngọn lửa cháy mãnh liệt rốt cuộc cũng rèn luyện nên sự trưởng thành.

Trên ngã tư đường, có lẽ các bạn sẽ vẫy vẫy tay, có lẽ ngay cả một cái vẫy tay các bạn cũng không làm, cứ như vậy đều tự bước đi về những hướng khác nhau, bạn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng trận đấu rốt cuộc cũng chấm dứt, nhưng bạn lại không biết rằng mình đã bắt đầu đứng trên một con đường khác, một trận đấu mới lại bắt đầu rồi.

Bạn băn khoăn sao nó không chấm dứt đi? Khi nào mới có thể nghỉ ngơi?

Vĩnh viễn không chấm dứt đâu! Đó là sinh mệnh!

6 Vết thương đau đớn nhất thế gian chính là vết thương không đổ máu, không có thuốc hay, cũng không thể chữa khỏi, cho dù bình phục, cũng như ánh trăng trên mặt nước, nhìn thì thật tròn vẹn, yên bình, nhưng mỗi khi gió thổi qua, nó sẽ dễ dàng lộ ra vết rách, âm thầm đau đớn

7 Luôn có những khoảng thời gian, sau khi qua đi, mới phát hiện nó còn khắc sâu trong trí nhớ.

Nhiều năm sau, đứng dưới ngọn đèn trong đêm tối, bỗng nhiên nhớ lại, sẽ lặng lẽ mỉm cười.

Những người đó, đã ngồi trên chuyến tàu của thời gian, biến mất vĩnh viễn. Trong lòng, lại có một dòng sông ấm áp chảy vượt thời gian, vĩnh viễn không biến mất.

8 Nhiều năm sau ,tuổi thanh xuân qua đi ,mình chỉ biết hát lại bài hát cũ,trong làn nước mắt,nhớ lại cái thời cậu từng yêu mình chân thành và ngốc nghếch mỉm cười một mình

9. "Bao nhiêu năm qua, tôi chỉ luôn tâm niệm một điều, đó là không bao giờ ngoảnh đầu lại. Chỉ hối hận vì những gì chưa làm được, không bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm. Mỗi bước đi trong cuộc đời, đều phải trả giá, tôi đã có được một số thứ mà mình cần, và cũng mất đi một vài thứ mà mình không muốn mất. Nhưng tất cả chúng sinh trên thế giới này, có ai là không sống như thế chứ?"

10. "Lời hứa giữa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu thực chất là bi thương. Vĩnh viễn, có dùng cả năm tháng trưởng thành cũng không thể nào thực hiện được. Đó là bi ai." 

11. Thế giới bên ngoài rất rộng lớn, cần phải bay ra đó để ngắm nhìn một lần mới không uổng phí vì đã sống, đừng để đôi cánh của mình bị thương quá sớm - Hứa Tiểu Ba

12. Có lẽ đọc quá nhiều sách do người lớn viết, dần dần tôi thấy mình trở thành một người lạc lõng với thời đại , tôi thích lưu luyến những thứ đang dần mất đi kia...

- La Kỳ Kỳ 

13. Tôi như sợi dây chun đang căng hết cỡ , chuẩn bị toàn tâm toán sức bắn ra, nhưng không bắn mà chỉ từ từ, từ từ thả lòng, chùng xuống không ai biết

- La Kỳ Kỳ 

14. Màu trắng đơn giản nhất cũng là màu phức tạp nhất, bao dung nhất và cũng soi mói nhất

15. Mình muốn vui vẻ, mình không thể để người khác quyết định niệm vui của mình 

- La Kỳ Kỳ

16. Năm năm tháng tháng hoa còn đó

Tháng tháng năm năm khách đổi dời...

( câu trích dẫn trong bài thơ mà mình thích nhất T.T ) 

17.  "Bởi vì có họ, khi nghỉ chân, ngoái đầu nhìn lại, tuổi xuân của chúng ta mới không trở thành cô đơn, tịch mịch mà ngâm nga, bởi vì có họ làm bạn, mỉm cười, tuổi xuân của chúng ta mới tấu lên chương nhạc xán lạn nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro