Chương 63 - Sương mù vĩnh hằng bất biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3722 năm... Quả nhiên đã bị phái đến đây vào thời điểm thần Viễn Cổ Thái Dương còn sống... Klein đã tham khảo từ việc thành Bạch Ngân thủ vững hơn hai nghìn năm trong bóng đêm, có thể dễ dàng xác nhận lời nói của Đại Tế Ti Nime thành Mặt Trăng.

Hắn khẽ gật đầu, hỏi:

"Các người trông coi mảng sương mù này là đang đề phòng nó xảy ra dị biến?"

Đại Tế Ti Nime thành Mặt Trăng quấn da thú màu nâu thẫm lắc đầu nói:

"Thần dụ mà chúa ban cho chúng tôi là hàng ngày trông coi, chú ý có người từ trong sương mù đi ra không."

Từ trong sương mù đi ra... Thần Viễn Cổ Thái Dương linh cảm sẽ có người từ trong màn sương mù này đi ra? Nếu trong sương mù, hoặc bên kia của màn sương mù thật sự là tây đại lục, thì có phải chứng tỏ bên trong có khả năng vẫn còn sinh mệnh, còn văn minh? Klein nghe thấy trong lòng xuất hiện một cơn rung động khó có thể diễn tả bằng lời, nhưng lại nhận thức được sâu sắc một chuyện:

Cha của Amon, chúa sáng thế đời thứ hai cũng không thể mở ra được mảng sương mù xám trắng này, cần phải cử người đến đây trông coi!

Phải có biện pháp riêng mới có thể đi xuyên qua bức tường vô hình này? A, Ngài "Người Treo Ngược" từng đề cập rằng "Nữ vương thiên tai" Gohrsnum nói có lẽ cần chú văn hoặc khẩu lệnh, còn có điều kiện tiên quyết là tây đại lục đã tái hiện... Klein nhìn vị Đại Tế Ti thành Mặt Trăng trên mặt có những khe nứt rõ ràng kia, ngoài miệng lạnh lùng nói:

"Tôi cảm thấy họ đã giới thiệu tôi cho ông, tôi là một truyền giáo sĩ, đến vùng đất này để phát tán hào quang của chúa."

Đại Tế Ti Nime thành Mặt Trăng vẫn giữ sự điềm đạm, dùng đôi mắt cùng màu với mái tóc nhìn về phía Klein nói:

"Thưa ngài, chúa mà ngài tín ngưỡng là sự tồn tại nào?"

Klein theo bản năng đã định trả lời trực tiếp, nhưng cân nhắc đến thân phận "truyền giáo sĩ" đã thiết lập trước đó, lại nhịn xuống sự xấu hổ, dùng năng lực "Tên hề" khống chế cơ mặt, để lộ ra vẻ cuồng nhiệt:

"Xin cho phép tôi giới thiệu về chúa của mình, người sẽ cứu vớt vùng đất này, ngài 'Kẻ Khờ' vĩ đại..."

"Kẻ Khờ"... Đám người Đại Tế Ti Nime và Adal thành Mặt Trăng không ngờ lại nghe thấy được từ này, nhất thời cảm thấy kỳ quặc, không hiểu sao lại có cảm giác nó cất giấu triết lý vô hạn.

Cuối cùng, họ nhanh chóng chú ý đến từ miêu tả kia:

"Người cứu vớt vùng đất này."

Nime không nhịn được nghiêng đầu liếc nhìn đám Adal, đánh giá gương mặt đang được ánh sáng chiếu rọi của họ.

Là một vị Bán Thần danh sách 4, ông ta biết rõ đây là biểu hiện của việc độc tố và ô nhiễm tích tụ trong cơ thể đã được tịnh hóa, hơn nữa, các thành viên của tiểu đội săn bắn còn được điều trị rất tốt, nếu không phải ông ta tận mắt chứng kiến đám thanh niên này lớn lên, nhớ rõ dáng vẻ trước khi thay đổi của họ, thì hiện giờ chắc chắn không dám xác nhận đây là cư dân thành Mặt Trăng.

Thấy Đại Tế Ti nhìn lại, Adal lập tức kích động nói:

"Ngài Sparrow khẩn cầu thần linh tới, cứu vớt chúng tôi."

"Đúng vậy, chúng tôi đã thấy ánh sáng! Chúng tôi cảm nhận được sự ấm áp!" Cyn không có mũi lập tức bổ sung theo.

Qua lễ rửa tội vừa rồi, cô ta đã bất tri bất giác sinh ra tín ngưỡng nhất định đối với chúa trong miệng Gehrman Sparrow.

So với trước kia cầu nguyện vĩnh viễn không được đáp lại, chúa sáng thế mặc kệ những khổ sở mà thành Mặt Trăng gặp phải, thì sự tồn tại này còn giống thần linh hơn!

Ruth và vị thành viên tiểu đội săn bắn quay về thành Mặt Trăng thông báo cho Đại Tế Ti tham lam nhìn đồng đội lúc trước của mình, vô cùng hâm mộ khi thấy họ có được cuộc sống mới.

Đại Tế Ti Nime thu lại tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía Gehrman Sparrow mặc quần áo, đội mũ kỳ quặc, nói:

"Ngài 'Kẻ Khờ' vĩ đại là thần linh ở ngoài thế giới này, à không, ở ngoài vùng đất bị nguyền rủa này?"

Klein trịnh trọng gật đầu:

"Đúng vậy."

"Vậy thì thần Mặt Trời vĩ đại, chúa sáng tạo tất thảy kia đâu?" Nime do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra câu mà trong lòng muốn biết nhất kia.

Klein đổi sang giọng điệu buôn thần bán thánh:

"Các vua phản bội sự tồn tại đó, máu tươi, phẫn nộ, dơ bẩn và bóng đen bắt đầu trút xuống vùng đất này, một tai họa lớn đã xảy ra."

Đồng tử của Nime hơi giãn ra, như thể ông muốn hấp thụ nhiều ánh sáng hơn để nhìn thế giới đang mở ra trước mắt.

Ông khó khăn kiềm chế bản thân lại, hỏi:

"Ý ngài là Chúa đã ngã xuống vì điều này?"

"Ngài không chỉ chết đi mà máu thịt của Ngài cũng bị những kẻ phản bội ăn thịt. Kết quả là mảnh đất này đã bị nguyền rủa." Lợi dụng lúc mình đang ở Vùng đất bị thần bỏ rơi, Klein mạnh dạn nói ra điều này.

Hắn không cố ý phân biệt anh em Amon với sáu vị Vua Thiên sứ còn lại. Hắn lên kế hoạch làm cho cư dân của thành Mặt Trăng tin rằng tất cả Vua Thiên sứ đều là những kẻ phản bội. Bằng cách này, sau này họ sẽ không bị Amon lừa gạt.

Trong nửa năm du ngoạn và thực hiện nhiều thí nghiệm khác nhau, hắn tin chắc Vùng đất bị thần bỏ rơi thực sự đã bị phong ấn. Hay đúng hơn là nó bị cô lập với thế giới bên ngoài. Nơi giao thoa duy nhất là tại "Vương đình Cự Nhân" hoặc thứ gì đó tương tự "Nguyên Bảo". Cho nên hắn chỉ có thể sử dụng gậy chống ngôi sao di chuyển xuyên khắp Vùng đất bị nguyền rủa này. Hắn không thể tiến ra bên ngoài khi cố tưởng tượng hình ảnh trong đầu mình

Ngoài ra, "Chiếc hộp của Cựu Nhật" thậm chí còn bị áp chế và cô lập vì lý do, vào lúc hắn thành công triệu hồi hình chiếu lịch sử của nó, hình chiếu sẽ ngay lập tức bị môi trường xunh quanh nuốt chửng.

Điều này khiến hắn nghi ngờ ngay cả Tầng thứ ba của "Chiếc hộp của Cựu Nhật" cũng có chút nguy hiểm đối với các Chân thần như "Chúa sáng thế chân thực".

Nghe được câu trả lời của Gehrman Sparrow, cơ thể Đại Tế Ti Nime khẽ run lên, khuôn mặt đầy vết rổ trong nháy mắt trở nên xám xịt.

Khuôn mặt của những thành viên đứng sau ông ta cũng trở nên thay đổi. Như thể nghe được một cú sốc một vài người thậm chí còn có dấu hiệu mất khống chế.

Klein thấy thế, lại đưa tay ra, từ trong hư không lấy ra "Gậy chống sinh mệnh", để nó lơ lửng trong không khí, chuẩn xác đánh trúng mục tiêu.

Dấu hiệu mất khống chế của các thành viên ngay lập tức biến mất, trán họ ướt đẫm mồ hôi.

Sau khi loại bỏ hình chiếu lịch sử, "Gậy chống sinh mệnh" nhanh chóng biến mất. Các thành viên của thành Mặt Trăng cũng nén lại bi thương.

Một số người thì tràn ngập nghi ngờ và khủng hoảng, số khác thì đang lẩm bẩm khe khẽ. Có một số người nhìn Gehrman Sparrow với ánh mắt sáng rực, như thể hắn là niềm hy vọng cuối cùng của họ.

Không biết từ bao giờ, đôi mắt của Nime đã nhắm lại. Hai ba giây sau, ông lại mở mắt ra, nhìn vào Gehrman Sparrow:

"Ngài còn câu hỏi nào khác không?"

Chưa đầy một phút, ông ta như già đi chục tuổi. Cơ thể bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi và suy nhược.

Tuy nhiên, không phải là hoàn toàn không có hi vọng. Như thể cây cối đang mục nát nhưng cũng đang nảy mầm.

Klein quay nửa người lại và chỉ vào màn sương xám bằng chiếc đèn lồng trên tay.

"Các ông cố gắng mở màn sương mù này ra từ bao giờ? Đã đạt được những gì rồi?"

Nime trả lời thẳng thắn:

"Lúc đầu, đó là do thần dụ của Chúa, Ngài cũng muốn chúng tôi thử mở màn sương mù này ra.

"Sau khi vùng đất này bị nguyền rủa, chúng tôi chủ yếu dùng nó để dẫn đường, tìm kiếm hy vọng. Nhưng cuối cùng chúng tôi chẳng làm được gì cụ thể. Bất kể chúng tôi dùng phương pháp nào, sương mù vẫn không phản ứng..."

Nói xong, ông do dự nói:

"Không phải là không có phản ứng, nhưng không phải là phản ứng mà chúng tôi mong muốn".

Klein ngay lập tức nhìn thấy hy vọng và vẫn giữ tốc độ nói bình thường, hỏi:

"Phản ứng thế nào?"

Thấy Đại Tế Ti có chút do dự, không trả lời ngay, Adal chủ động nói:

"Đại Tế Ti, ngài Sparrow đã tách ra được một phần sương mù, còn sâu hơn cả hai ba ngàn năm qua chúng ta làm được!"

Nime không khỏi nhìn sâu vào mắt của Gehrman Sparrow rồi nói:

"Hơn 1.730 năm trước, vị Đại Tế Ti lúc bấy giờ đã tuyệt vọng trước sự thật tàn khốc rằng thành Mặt Trăng đã không đạt được bất cứ thành tựu nào trong 2.000 năm qua.

"Ông ấy cảm thấy chúng tôi không thể coi sương mù này là một phong ấn cần phải phá vỡ, mà phải coi nó là một sự tồn tại vĩ đại.

"Ông ấy đã thiết kế tôn danh, nghi lễ thờ phụng và các biểu tượng tương ứng cho sương mù này. Ông ấy đã tổ chức nhiều nghi lễ ở đây, cố gắng giao tiếp và cầu nguyện."

... Đây, đây không phải suy nghĩ mà người bình thường có... Vừa rồi mình quả thực không nghĩ tới... Quả nhiên, sau ngần ấy năm, chắc hẳn đã có rất nhiều người có ý tưởng kỳ lạ ở thành Mặt Trăng.... Ba nghìn năm thời gian cũng không phải là vô ích... Klein thở dài trong lòng, khẽ gật đầu.

"Sau đó có phản hồi gì không?"

Nime khịt mũi xác nhận:

"Có một lần, Đại Tế Ti đổi câu đầu tiên của tôn danh thành 'Sương mù vĩnh hằng bất biến'... Sau đó, trong nghi lễ tiếp theo, ông mơ hồ nghe thấy một loạt giọng nói phát ra từ sâu trong sương mù. Đáng tiếc, ông ấy không thể nghe rõ dù có cố gắng thế nào, cũng không thể giải mã được."

"Kể từ đó, chúng tôi đã thực hiện nhiều nghỉ lễ không đếm xuể. Chúng tôi nhận ra rằng không phải lúc nào cũng nhận được phản hồi. Ngay cả khi có phản hồi, cũng có thể không kịp, chúng tôi cần phải kiên nhẫn chờ đợi."

Khi từng suy nghĩ chạy qua đầu, Klein hỏi:

"Cần bao nhiêu lần để thành công?"

"Không có quy luật nào cả. Đôi khi, chúng tôi thành công ngay lập tức. Đôi khi, chúng tôi có thể không nhận được bất kỳ phản hồi nào sau một tháng," Nime thở dài nói. "Chúng tôi đã thực hiện rất nhiều thay đổi, nhưng tất cả đều vô ích."

"Sau đó ông có nghe thấy những giọng nói đó nói gì không?" Klein hỏi.

"Không, có thể là danh sách của chúng tôi chưa đủ cao hoặc thực lực vẫn còn thiếu." Nime lắc đầu.

Nếu là lý do này, mình có thể thử một lần... Sau khi do dự vài giây, hắn lễ phép hỏi:

"Ông có thể cử hành nghi lễ đúng không? Tôi muốn nghe những giọng nói đó."

Loại lễ phép này là điều Nime không thể từ chối, cũng không dám từ chối.

Ông ta do dự một lát rồi nói:

"Được, nhưng rất nhiều vật liệu đều ở trong thành, ngài phải đợi thêm một lúc nữa."

Sau một hồi suy nghĩ, Klein hỏi:

"Ông đã từng sử dụng những vật liệu đó chưa?"

"Rồi." Nime trả lời trong sự bối rối.

Klein gật đầu một cách thờ ơ:

"Cho tôi biết những vật liệu đó là gì, lần cuối ông sử dụng là khi nào và chúng ở đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro