Chương 64 - Âm thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe xong câu trả lời của Đại Tế Ti Nime, Klein xách theo đèn bão, men theo phía bên phải của màn sương mù xám trắng, bước hai ba mươi bước.

Sau đó, hắn nhắm hờ mắt, giống như đang cảm ứng cái gì, điều này khiến đám người phi phàm của thành Mặt Trăng đi theo phía sau hoàn toàn không dám phát ra âm thanh, sợ quấy rầy đến thần sứ.

Qua bốn năm giây, Klein giơ tay phải ra, thong thả bắt vào không khí.

Một tế đàn bằng đá theo đó từ hư không rơi xuống hiện thực, bên trên đặt ba ngọn nến được chế bằng mỡ cùng bảy tám loại tài liệu linh tính.

Nime thân là Bán Thần danh sách 4, nhìn cảnh ấy mà ngẩn người, dường như không tin vào hai mắt mình.

Lúc trước ông ta nhìn thấy Gehrman Sparrow lấy cây gậy chống ra, điều trị cho người của mình, chỉ cảm thấy đối phương có được năng lực về phương diện không gian hoặc là nhận được sự chiếu cố của ngài "Kẻ Khờ" kia, nhưng hiện giờ, phán đoán của ông ta hoàn toàn bị phủ định, bởi tế đàn kia, mấy ngọn nến kia, những tài liệu linh tính này đều là những thứ rất quen mắt.

Đều là những thứ ông ta từng dùng!

Không ngờ anh ta có thể làm ra những sự vật mình từng dùng? Đây là sức mạnh đến từ lịch sử, từ thời gian? Nime nhớ lại một phần điển tịch còn sót lại ở thành Mặt Trăng, kết hợp với nhận thức của mình về Bán Thần, bước đầu có suy đoán nhất định.

Lúc này, Klein quay đầu nhìn vị Đại Tế Ti kia nói:

"Ông có thể bắt đầu rồi."

Nime yên lặng hít vào một hơi, dưới cái nhìn chăm chú của đám người Cyn và Ruth, đi từng bước đến trước tế đàn, tạo ra tường linh tính.

Nhìn phù hiệu, hoa văn và ký hiệu được khắc trên tế đàn, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, ông ta dựa theo quy trình đã khắc sâu vào trí nhớ của mình, thuần thục cử hành nghi thức một cách dị thường.

Đến cuối, ông ta cúi thấp đầu, trầm thấp tụng niệm:

"Sương mù vĩnh hằng bất biến;"

"Vách tường đọng lại thời không;"

"Sự tồn tại bao dung tất cả..."

Từ cầu nguyện còn chưa kết thúc, Klein đã chuyển sự chú ý đến sương mù xám trắng, hi vọng có thể nghe thấy âm thanh truyền ra từ chỗ sâu trong đó.

Vì thế, hắn điều khiển một lượng lớn con rối quái vật đã được âm thầm khống chế đang lượn lờ ở bóng đêm xung quanh, tách ra, đặt mỗi con ở một khoảng cách nhất định, không bỏ qua bất cứ dấu vết khả nghi nào.

Nhưng đến khi nghi thức hoàn thành, hắn cũng không phát hiện ra điều dị thường nào.

Đợi thêm một lát nữa, Klein mới đưa ánh mắt về phía Đại Tế Ti Nime thành Mặt Trăng, bình thản nói:

"Làm thêm lần nữa."

...

Trong phòng sách nhà Hall, khu Hoàng hậu, Backlund.

Sau khi được cho phép, Audrey đẩy cửa phòng đi vào. Cha cô bá tước Hall và anh trai Hibbert đang thảo luận một vài chuyện.

"Ồ, con gái thân yêu, sắc mặt của con hình như không tốt lắm?" Bá tước Hall chuyển ánh mắt đến cạnh cửa.

Audrey không cần sắm vai, gắng gượng mỉm cười, chân thành nói:

"Quỹ tế bần đang thiếu một lượng lớn lương thực, con muốn thu thập thêm một ít. Hôm nay đã đi gặp rất nhiều quý tộc, nhưng họ đều nói với con rằng không còn bao nhiêu lương thực dư thừa nữa, cho dù có dùng đồng bảng vàng mua cũng thế."

Khi nói những lời này, những quý tộc hoặc đang ở phòng khách nhỏ, hoặc đang ở chỗ chuyên dùng trà chiều, trước mặt bày hồng trà có chất lượng cao cùng nhiều món bánh ngọt tinh xảo hấp dẫn, thỉnh thoảng lại mời Audrey đánh giá một câu về tài nấu nướng của thợ làm bánh trong nhà.

Đám người hầu ai nấy đều có sắc mặt hồng hào, bước chân nhẹ nhàng, ít phát ra tiếng động để tránh quấy rầy đến khách quý.

"Thế cục hiện giờ..." Bá tước Hall nghe vậy thở dài.

Audrey ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói:

"Cha ơi, con nhớ trong nhà hẳn là còn có khá nhiều lương thực, con có thể bỏ tiền ra mua một ít không?"

"Audrey, em đã làm rất nhiều rồi, không cần phải vậy nữa đâu." Hibbert Hall hơi nhíu mày, lên tiếng, mà Audrey chỉ nhìn cha, không đáp lời anh trai.

Vẻ mặt thoải mái của bá tước Hall khi thấy con gái đến đột nhiên lại trở nên nghiêm túc:

"Audrey, điều kiện tiên quyết của việc từ thiện là không ảnh hưởng đến bản thân và cuộc sống gia đình, đây là một quy tắc mà cha muốn con nhớ kỹ."

Audrey mặc chiếc váy dài hai màu vàng trắng, đôi mày đang nhíu lại chợt giãn ra, thành khẩn nói:

"Cha ơi, toàn bộ lương thực dự trữ trong nhà đủ cho tất cả mọi người trong tòa nhà này ăn cả năm, thậm chí nhiều hơn. Hơn nữa, bên phía quận Đông Chester cũng còn rất nhiều lương thực."

Bởi vì quận Mùa Đông còn chưa hoàn toàn đình trệ, quân đội Fusak xâm nhập thông qua Gian Hải cũng không tập kích quận Đông Chester, mà trên biển hạm đội của Fusak, Entis, Feynapotte đã bị đội tàu chiến bọc thép của Ruen trấn áp, có thể gắng gượng giải quyết, bảo vệ tuyến tiếp viện trên biển.

Bá tước Hall nhìn đôi mắt xanh biếc như đá quý của con gái vài giây, bỗng thở dài cười nói:

"Audrey, con thực sự trưởng thành rồi, có suy nghĩ và sự kiên trì của riêng mình."

"Nhưng, chúng ta không ai biết trận chiến này còn kéo dài bao lâu nữa, không biết cuối cùng sẽ là kết quả thế nào, phải dự trữ rất nhiều lương thực để đối phó với tất cả."

"Cha có thể ăn ít đi hai món ngon trong mỗi bữa, dùng chúng để trợ giúp khó khăn cho mọi người, nhưng không muốn để bàn ăn của cha biến thành cái dạng của những người giai cấp trung sản được viết trên báo. Như vậy sẽ làm chúng ta hoàn toàn mất đi thể diện của quý tộc, đây là thứ mà mỗi một đời chúng ta đều đang giữ vững."

"Con hiểu ý cha chứ? Vừa rồi cha chỉ làm một phép so sánh, bản chất của sự việc là cha coi trọng sự tiếp nối và tương lai của gia tộc hơn, coi trọng thân phận và địa vị của chúng ta, chỉ ở trong tình huống không ảnh hưởng đến chúng thì cha mới có thể tỏ lòng yêu mến và sự thiện lương của mình."

"Audrey, có lẽ lời của cha sẽ rất tàn khốc. Nhưng con đã lớn, đã đến thời điểm nghe chúng. Ai cũng ích kỷ, chỉ là mức độ khác nhau mà thôi. Trong lòng cha, tầm quan trọng của toàn bộ gia tộc Hall vượt qua cả cha, mẹ con, vượt qua cả con, Hibbert và Alfred. Ngoài những điều này, thì đầu tiên là tín ngưỡng và bạn bè, tiếp đó là người quen, cuối cùng mới là toàn bộ người cần cứu tế ở Backlund."

"Nếu không ảnh hưởng đến những người phía trước, thì cha không ngại trợ giúp họ, nhưng rất đáng tiếc, hiện giờ cha phải suy xét nhiều chuyện hơn thế."

Nói tới đây, bá tước Hall tự giễu lắc đầu:

"Thật xin lỗi vì đã cho con biết cha con là một người ích kỷ."

Audrey chuyên chú nghe cha mình nói chuyện, vẻ mặt đầu tiên là hơi thay đổi, cuối cùng lắng đọng lại, mãi đến khi kết thúc cũng không xuất hiện thêm bất cứ cảm xúc nào.

Lúc này, cô im lặng một hồi, lại hỏi:

"... Nhưng chúng ta đã lấy được thứ vượt quá rất nhiều nhu cầu của bản thân, cho dù trích một phần trong đó ra cũng không được sao?"

Hibbert Hall có chút tức giận nói xen vào:

"Vì sao thứ chúng ta vất vả mới đạt được lại phải phân chia cho người khác?"

"Đây là những sản vật từ đất của chúng ta, từ nông trường của chúng ta, từ rừng cây của chúng ta sản xuất ra. Đây là thứ chúng ta dùng đồng bảng vàng để mua, mà tiền tài và tài sản là thứ gia tộc truyền lại đời sau, là do cha dùng ánh mắt sáng suốt và sự quyết đoán rất lớn mới kiếm được, tích lũy từ thế hệ này sang thế hệ khác."

"Chúng ta làm từ thiện trợ giúp người khác chỉ là bày ra tình yêu ngoại ngạch thôi, chứ không phải là việc chúng ta phải làm, hiểu chưa?"

Bá tước Hall gật đầu:

"Hibbert nói về cơ bản không có vấn đề gì, đây cũng là suy nghĩ của cha."

Audrey mím môi, chậm rãi gật đầu:

"Con rõ rồi..."

Bá tước Hall thu hồi tầm mắt, nói với Hibbert:

"Lương thực dự trữ phải trông coi cho tốt, nếu chiến tranh quả thực không thể nghịch chuyển, con thử liên lạc với vài tên Entis, đưa ra thành ý của chúng ta."

"Chiến trường giằng co rất lâu rồi, họ cũng đã chết không ít người, rất nhiều ruộng đất hoang phế, giá cả ở thành thị tăng cao, đối với lương thực, đối với nông trường, đối với rừng, chắc chắn đều có nhu cầu rất mạnh. Hơn nữa cổ phần của cha ở ngân hàng Suchte Entis cùng với quyền cổ phần ở ngân hàng Bavart, ngân hàng Backlund, hẳn là có thể thu mua được của họ. Ha ha, thời điểm này chỉ có thỏa mãn về yêu cầu ở phương diện này trước thì mới có thể nói đến quan hệ thân thuộc."

Entis và Ruen thường xuyên có người kết hôn, rất nhiều các quý tộc là thân thích với nhau, đặc biệt là tín đồ Hơi Nước.

"Cha, cha đang tính đầu hàng." Hibbert hơi kinh ngạc hỏi.

Bá tước Hall khẽ gật đầu, thở dài nói:

"Trong thế cục này, sao cha không có khả năng cân nhắc đến chuyện đó chứ?"

"Đến lúc đó, con chính là tân bá tước Hall."

Hibbert nghe mà tim đập thình thịch, khó hiểu hỏi:

"Còn cha thì sao?"

Bá tước Hall cười khổ đáp:

"Cha và mẹ con đều là tín đồ thành kính, cũng có địa vị nhất định trong giáo hội, đợi đến khi Ruen bị chiếm đóng, giáo hội bị diệt, nếu chúng ta còn không định đi trước thì kết cục sẽ không hay đâu."

Nói tới đây, ông ta trấn an con trai một câu:

"Chỉ cần gia tộc Hall còn, tước vị còn, thì tài sản chính cũng sẽ không tổn thất quá nhiều, chúng ta cũng không quá thảm thương khi tuổi già. Sau khi đổi sang tín ngưỡng Hơi Nước, nhớ chuẩn bị cho chúng ta một phòng cầu nguyện bí mật."

Lúc hai người nói chuyện, Audrey mặc váy dài hai màu vàng trắng cứ thế lặng lẽ nhìn, lặng lẽ nghe, đôi mắt xanh biếc giống như đá quý.

...

Sau rất nhiều lần thử, khi hình chiếu tế đàn biến mất, Đại Tế Ti Nime thành Mặt Trăng cân nhắc nói với Gehrman Sparrow đang xách chiếc đèn lồng kỳ quặc:

"Hôm nay xem ra không được rồi, có lẽ nên chờ đến mai rồi thử lại, lâu nhất không vượt quá hai tháng."

Giờ phút này, toàn bộ đầu óc Klein chỉ nghĩ đến một vấn đề đề khác:

Liệu có phải do dùng hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử để qua mắt cho nên nghi thức mới không thành công hay không?

Hắn tự kiểm điểm bản thân sâu sắc, quyết định nghe lời Đại Tế Ti thành Mặt Trăng, ngày mai lại đến thử, lúc đó nhất định bảo đối phương mang theo tài liệu thật.

Hắn vừa định gật đầu thì bên tai đột nhiên vang lên những âm thanh lúc có lúc không.

Âm thanh này truyền ra từ trong sương mù xám trắng, tầng tầng lớp lớp, như ẩn như hiện, vô cùng mờ mịt.

Có hiệu quả rồi? Nghi thức này thực sự có hiệu quả rồi, chỉ là bị kéo dài rất lâu... Klein vui vẻ trong lòng, lập tức giơ tay phải lên, hơi đè xuống, ra hiệu cho đám người phi phàm của thành Mặt Trăng không nói chuyện nữa.

Hắn lập tức ngừng hô hấp, thu lại suy nghĩ, chuyên chú lắng nghe.

Những âm thanh từ trong sương mù xám trắng kia giống như đến từ nhiều đối tượng khác nhau, chúng đan xen vào một chỗ, khi thì quấy nhiễu nhau, khi thì triệt tiêu nhau, khi thì trùng lặp, tạo ra sự cộng hưởng.

Dần dần âm thanh kia ngày càng rõ hơn trong tai Klein, đặc biệt là thời khắc cộng hưởng.

Dường như là một ngôn ngữ mà hắn quen thuộc, dường như là vô số người đang cùng tụng niệm một cái tên.

Cái tên đó là:

"Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro