Chương 67 - Nấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Mặt Trăng.

Từ những tòa kiến trúng trùng điệp nhiều vết loang lổ nhưng vô cùng kiên cố, có rất nhiều nhân loại đi ra, họ có người dị dạng rõ ràng, có người đã sinh ra dị hóa nhất định.

Những người này nhìn lẫn nhau, đều phát hiện sự nghi hoặc nhất định từ mặt đối phương:

Còn hai ba tháng nữa mới đến nghi thức tế lễ Mặt Trời, vì sao Đại Tế Ti lại muốn triệu tập mọi người đến quảng trường?

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn nào? Các cư dân thành Mặt Trăng mang theo cảm xúc lo lắng, sợ hãi và khó hiểu, từ các con đường tiến vào quảng trường duy nhất kia.

Lúc này, trên đài cao vẫn còn trống không, người triệu tập vẫn còn chưa đến.

Các cư dân thành Mặt Trăng dựa theo khu vực tương ứng, chia nhau tụ tập vào từng chỗ, rất có trật tự, sau đó thấp giọng bàn tán:

"Sao Đại Tế Ti còn chưa tới?"

"Ông ấy không phải thích chờ đợi không muốn để người khác đợi sao?"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại triệu tập cư dân toàn thành trừ thủ vệ bên ngoài?"

...

Trong những tiếng xôn xao, trên đỉnh của một tòa tháp cao gần quảng trường, đằng sau tấm thủy tinh, Đại Tế Ti Nime vừa dựa vào vách tường, nhìn chăm chú xuống quảng trường, vừa nhăn nhó chịu đựng điều gì.

Mái tóc xám trắng của ông ta bay hẳn lên, trên gương mặt mọc ra những nhúm lông ngắn màu đen, thịt ở thắt lưng và eo nhúc nhích, ngưng tụ ra từng khối sưng phù.

Những biến hóa dị thường này lúc thì biến mất, lúc lại xuất hiện, giống Nime đang phát bệnh hết lần nọ đến lần kia, cả người đầy tà ma, đáng sợ.

Sau khoảng hơn một phút, Nime rốt cuộc bình tĩnh lại, thở một hơi thật dài, giơ tay lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Vừa rồi ông ta đang đối kháng với sự điên cuồng tích tụ trong cơ thể mình.

Thật ra bất kể đường tắt phi phàm nào, danh sách càng cao thì sự điên cuồng và khuynh hướng phi con người sẽ càng nghiêm trọng, việc này sẽ dần dần vượt qua nhân tính của bản thân, phải dựa vào sự giúp đỡ của mỏ neo mới có thể duy trì được sự cân bằng.

Bình thường mà nói, khi đến danh sách 4 và danh sách 3, tình huống này chưa rõ ràng lắm, mà cấp bậc Thiên sứ, cho dù có đủ mỏ neo để "cố định", cũng thường xuyên rơi vào trạng thái u ám, tiêu cực, dị biến, phải một mình chịu đựng và đối đầu, đợi đến khi nó dịu đi.

Giống một sự tồn tại thần thánh trang nghiêm, bình thường nhìn có vẻ không có bất cứ vấn đề gì, có thể hồi đáp lời của nguyện của anh, nói chuyện phiếm với anh, thậm chí còn đùa cợt vài câu, nhưng thời điểm nào đó, chỉ có thể trốn trong phòng tối, nấp trong bóng đêm, xé rách làn da, để lộ ra vẻ mặt hung ác nham hiểm, bày ra đủ loại dấu hiệu điên cuồng.

Nime lại do thường xuyên ăn máu thịt quái vật, thích lũy khá nhiều độc tố, ô nhiễm và điên cuồng, mới đến danh sách 4 đã phải chấp nhận nỗi đau đớn này.

Đương nhiên, nếu danh sách 4, danh sách 3 mà không biết cách đóng vai, dựa vào thời gian hoặc vận may để nâng cao, thì cũng sẽ như vậy.

Sau khi điều chỉnh xong trạng thái, Nime xoay người ra khỏi phòng, dùng cánh cửa hư ảo, trực tiếp xuất hiện trên đài cao giữa quảng trường.

Tiếng bàn tán xôn xao chợt lắng xuống, các cư dân thành Mặt Trăng chuyển ánh mắt ẩn chứa sự nghi hoặc và bất an về phía vị Đại Tế Ti này.

Nime nhìn quanh một vòng, lên tiếng:

"Tiểu đội săn bắn mà Adal dẫn dắt đã gặp được một người từ ngoài đến."

Người từ ngoài đến! Các cư dân thành Mặt Trăng trợn tròn mắt, có cảm giác sấm sét trên trời cao đã giáng thẳng xuống thành bang này.

Hơn hai ngàn năm qua, thành Mặt Trăng lần đầu tiên gặp được người từ bên ngoài đến! Đương nhiên, điều này đang chỉ nhân loại có lý trí, có thể trao đổi, chứ không phải là quái vậy.

Nime lặng lẽ hít vào một hơi, tiếp tục nói:

"Anh ta sự xưng là truyền giáo sĩ đến lan tỏa ánh hào quang của thần linh, anh ta đã khiến mảng sương mù xám trắng kia sinh ra sự thay đổi rõ ràng. Anh ta đã thanh trừ ô nhiễm và độc tố tích tụ trong người đám Adal, và điều trị sự biến dị cho họ."

Khi nói, Nime gật đầu về phía bên cạnh đài cao, Adal và Cyn đang đứng trong bóng đen lập tức xuyên qua rừng đuốc, đi tới bên cạnh ông ta, dùng tình trạng bản thân để chứng tỏ lời đối phương vừa nói.

"Ồ..."

"Thần!"

"Đây là Adal và Cyn?"

"Họ thật sự, thật sự..."

Những tiếng tán thán, sợ hãi thốt lên, cảm xúc kinh ngạc dâng lên, hệt như thực chất.

Adal và Cyn liếc mắt nhìn nhau, tiến lên hai bước, kể lại tất cả những gì mà tiểu đội săn bắn của mình đã gặp được.

Nghe về trong bóng đêm lóe lên tia lửa, nghe về giá chữ thập tỏa ra hào quang trong vắt, nghe về cây gậy chống có thể điều trị dị biến và bệnh tật, nghe về sương mù xám trắng tách ra hai bên, vùng hình ảnh hư ảo của một cánh cửa, nghe sự miêu tả đầy vui sướng của các thành viên tiểu đội săn bắn về trạng thái tốt đẹp của bản thân, các cư dân thành Mặt Trăng dần im lặng lại.

Trong số họ, có người bất tri bất giác chảy nước mắt, bởi vì trong áp lực vô biên, mệt mỏi vô cùng, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng.

Những giọt nước mắt này mang theo cảm giác êm dịu, lướt qua gương mặt, trượt xuống khóe miệng, nhỏ xuống mặt đất.

Những người vẫn còn giữ được lý trí và tỉnh táo thì giơ tay lên, bày tỏ ý kiến của mình:

"Truyền giáo sĩ kia không phải là quái vật đặc biệt ở sâu trong bóng tối chứ?"

"Có phải Adal và Cyn đã bị khống chế, bị ảnh hưởng nên mới có biểu hiện như vậy?"

Đợi đến khi làn sóng nghi vấn bình ổn lại, Nime trầm thấp nói một cách rõ ràng:

"Tôi từng kiểm tra họ rồi, cũng dùng vật phong ấn kiểm tra, tạm thời không phát hiện ra điều dị thường."

"Tôi sẽ để họ tiếp tục ở trong tháp đen, qua ít nhất mười lăm ngày quan sát."

Sau khi cam đoan, Nime dừng một chút lại nói:

"Vị truyền giáo sĩ kia tên là Gehrman Sparrow sẽ khổ tu một thời gian ở gần sương mù xám trắng, anh ta cho phép chúng ta đến nơi đó để cảm nhận hào quang của vị thần linh mà anh ta tín ngưỡng, nghe lời dạy bảo tương ứng, mà mỗi ngày vào thời điểm tia chớp lóe lên thường xuyên nhất, anh ta sẽ tịnh hóa và trị liệu một lần."

"Mọi người đều có thể lựa chọn tới đó, nhưng trước khi đi phải báo cáo, nghe theo sự sắp xếp, không thể một mình hành động, ảnh hưởng đến sự phòng ngự của thành bang. Mà người đến nơi đó, sau khi trở về đều phải cách ly mười lăm ngày, giống đám người Adal và Cyn."

Tất cả cư dân thành Mặt Trăng đều im lặng, người nọ nhìn người kia, không hạ được quyết tâm.

Lúc này, Ruth và một thành viên tiểu đội săn bắn khác trở về thành báo cáo cho Đại Tế Ti, nên không được tịnh hóa và điều trị, đột nhiên đứng dậy:

"Đại Tế Ti, tôi muốn đi!"

"Được, vậy ngày mai đến dẫn dắt đội, đội ngũ..." Nime khẽ gật đầu, đồng ý.

Ông ta vốn định đặt tên cho đội ngũ này, nhưng cuối cùng không nghĩ ra được miêu tả, chỉ đành lắp bắp một tiếng, trực tiếp bỏ qua.

Trong lòng ông ta thật ra đã có một cái tên, nhưng không dám nói ra, đó là:

Hành hương giả.

Có đám người Ruth đi đầu, vài cư dân thành Mặt Trăng đứng dậy, tỏ ý mình bằng lòng mạo hiểm thử nghiệm.

Khi tần suất xuất hiện chớp cao lên, một ngày mới lại tới, bảy tám người tạo thành đội ngũ thành Mặt Trăng, xách theo đèn lồng da thú, bắt đầu đi trong bóng tối, tiến về rìa mảng sương mù xám trắng kia.

Sau không biết bao nhiêu lần bóng tối và ánh sáng thay phiên nhau, đôi mắt đám người Ruth đột nhiên phản chiếu một ánh lửa.

Đó là một đống lửa trại đang cháy bập bùng, Gehrman Sparrow mặc quần áo và đội mũ ngồi ở một bên khác, cầm một cái que dài, đang nướng gì đó.

Xung quanh lửa trại có rất nhiều thi thể quái vật, trên những thi thể này mọc lên đủ loại thứ kỳ quái, chúng có cái mập mạp trắng nõn, giống như chọc vào sẽ phun ra chất lỏng, có cái nền đen, bên trên có những hoa văn như mỡ và mạch máu, có cái giăng kín những đốm màu vàng, trên đỉnh có cái nắp bằng bàn tay...

Những thứ này mọc chi chít, phủ kín các bộ phận của thi thể quái vật, mang theo vẻ đẹp vừa mê người vừa kỳ dị.

Đại Tế Ti Nime tiến lên trước mấy bước, phát hiện thứ Gehrman Sparrow đang nướng chính là sự vật kỳ quặc kia, những giọt mỡ rơi xuống, phát ra tiếng xèo xèo trong lửa, để ánh sáng càng thêm rõ ràng, tỏa ra một mùi thơm nức mũi hấp dẫn.

Các cư dân thành Mặt Trăng trong đội ngũ theo bản năng nuốt nước bọt, sinh ra cơn thèm ăn mãnh liệt khó mà ngăn chặn.

Mỗi một tế bào của họ đều đang điên cuống gào thét:

Tôi muốn ăn!

Tôi muốn ăn!

Cho tôi ăn!

Klein ngồi trên tảng đá ngẩng đầu lên, chỉ những thứ tươi sáng mọc trên thân thể quái vật xung quanh, trầm thấp lên tiếng:

"Chúng tên là nấm, chia ra nhiều loại khác nhau, nếu các anh muốn có thể tự hái để ăn, nhưng đừng đụng vào loại toàn màu đen, hơn nữa phải chín kỹ mới có thể cho vào miệng, nếu không sẽ gặp phải nguyền rủa đáng sợ."

Đại Tế Ti Nime thành Mặt Trăng suy nghĩ một chút, trả lời thay những người khác:

"Chúng tôi muốn nghe giáo huấn từ vị Chúa của ngài, cảm nhận hào quang của ngài ấy."

Klein khẽ gật đầu, vừa xoay xiên nướng mình triệu hồi từ lỗ hổng lịch sử ra, vừa nói:

"Các ông có thể ngồi xuống nghe."

Đợi đến khi bảy tám vị cư dân thành Mặt Trăng ngồi xuống đối diện đống lửa, anh nghiêm túc nói:

"Tôi đến từ 'Vương đình Cự Nhân'."

Đây là một danh từ mà các cư dân thành Mặt Trăng đều quen thuộc, tinh thần họ nhất thời rung lên, chuyển sự chú ý từ thứ đang nướng trên lửa về phía Gehrman Sparrow.

Tiếp đó, Klein giống như trước đó, bắt đầu miêu tả trạng thái của thành Mặt Trăng và tình huống bên ngoài nơi bị nguyền rủa, cũng nói về những di tích thành bang mình gặp được trên đường.

Các cư dân thành Mặt Trăng nghe chuyện khi thì thổn thức, khi thì khao khát, khi thì khó tin, khi thì cảm động, bi thương không thể đè nén.

Nói được một nửa, Klein đột nhiên ngừng lại, bỏ xiên nấm trong tay ra khỏi lửa, để gần miệng, cắn một miếng.

Nước thịt đậm đà theo đó ứa ra, mang theo cảm giác hơi nóng, tẩy rửa khoang miệng hắn.

Sau khi ở Vùng đất bị thần bỏ rơi hơn nửa năm, Klein đã chiến thắng sự phản cảm đối với nấm, dù sao Danitz thường xuyên phải làm một số việc do hắn sai khiến, không thể nào chuẩn bị đồ ăn để hiến tế, lúc không có gì ăn thì chỉ đành dùng nấm bù vào.

Klein thỏa mãn nhắm mắt lại, đưa thanh dài bằng sắt đen trong tay ra, mỉm cười nói:

"Mọi người có thể thử một lần."

Đại Tế Ti Nime vẫn còn do dự, Ruth đã đưa tay ra, vừa cảm ơn vừa lấy ra một miếng nấm bỏ vào miệng.

Hắn ăn quá nhanh, nên miệng hơi bị phỏng, nhưng vẻ mặt hắn chỉ thoáng nhăn nhó một chút, sau đó đờ ra.

Tiếp đó, nét mặt hắn dần giãn ra, để lộ vẻ say mê, hưởng thụ, khao khát.

Đến cuối cùng, nước mắt Ruth bất giác chảy xuống, nhỏ giọng khóc lên:

"Đây là, đây là món ăn ngon nhất mà tôi từng được nếm..."

Cho dù đời nọ qua đời kia, khẩu vị của họ đối với đồ ăn đã có sự thay đổi, nhưng dù sao nhân loại cũng không thể thích ứng được với độc tố và điên cuồng trong thức ăn, vẫn khao khát vị ngọt, khao khát vị béo.

Giờ phút này, tất cả cư dân thành Mặt Trăng đều nghe ra được sự cảm động của Ruth.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro