Chương 72 - "Sở nghiên cứu"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc lấy được "Gậy chống ngôi sao", Klein đồng thời dùng bàn tay khác lấy một đồng vàng từ trong không khí, búng lên trên cao.

Trong lúc đồng vàng xoay tròn, trong đầu hắn tự nhiên hiện lên gợi ý có được từ "Bói toán":

Đó là một khe nứt cực kỳ sâu, dưới đáy có một tòa kiến trúc rộng lớn dày nặng được xây bằng nhiều tầng bê tông màu "xám trắng".

Mỗi một chi tiết của nó đều giống với Chernobyl mà Klein nhìn thấy lúc trước, nhưng nơi bắt nguồn không phải là linh giới mà là từ tiềm thức của bản thân Klein.

Hắn dùng kỹ xảo "Bói toán cảnh mơ", tái hiện hình ảnh nhìn thấy ở trong đầu.

Mà cảnh tượng này vừa phác thảo xong, các viên đá quý được khảm trên "Gậy chống ngôi sao" chợt lóe ra ánh sang, mang theo hình ảnh của Klein từ lỗ hổng lịch sử chớp mắt biến mất, sau đó lại hiện lên ở trên không của tòa kiến trúc xám trắng nọ.

Chỉ mất một giây, Klein đã từ cực
đông của Vùng đất bị thần bỏ rơi quay trở về Chernobyl!

Đây là một trong những năng lực chủ yếu của "Gậy chống ngôi sao": nếu hình ảnh tương ứng hiện trên trong đầu người nắm giữ có tồn tại ở hiện thực, và vẫn tồn tại đến giờ, thì "Gậy chống ngôi sao" có thể giúp người đó vượt qua toàn bộ khoảng cách và trở ngại dù có xa xôi đến đâu, cũng trực tiếp xuất hiện ở điểm đến.

Đương nhiên, tiền đề là hình ảnh phác thảo ra phải tuyệt đối chính xác, không có chút khác biệt nào mà mắt thường có thể nhìn thấy so với nguyên bản.

Sở dĩ Klein lựa chọn khe nứt sâu thẳm ở chỗ Chernobyl chứ không phải là vùng hoang dã ngập tràn sương mù vàng xám, là bởi hắn biết sau khi con út của Vua Cự Nhân, "Thần vinh quang" Bladel đã thoát khỏi nguyền rủa, hoàn toàn đi mất, thì nơi đó chắc chắn sẽ xảy ra sự biến đổi rất lớn, thứ duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có thể là Chernobyl thần bí mà cha con thần Viễn Cổ Thái Dương và Amon coi trọng kia!

Điều này cũng không phải nói là khe nứt sâu thẳm và tòa kiến trúc màu xám trắng kia nhất định sẽ không có sự biến hóa mà mắt thường có thể thấy được, thật ra Klein đã chuẩn bị tâm lý "Truyền tống" thất bại, đi đến một nơi chưa biết, dù sao người cũng là giả, vật phẩm trong tay cũng là giả, thì có đánh mất cũng không đáng tiếc.

Giữa không trung, Klein cầm "Gậy chống ngôi sao" còn chưa kịp nhìn kỹ tình huống xung quanh, cả người đã nặng trịch, rơi xuống dưới.

Hắn không mang theo "Đói khát ngọ nguậy", cũng không biến thành loài chim, hiện nay hắn không có khả năng bay.

Cho nên, đừng nhìn Bán Thần đường tắt "Thầy bói" đáng sợ quỷ dị như thế, thật ra vẫn có một mặt là nhân loại.

Trong lúc suy nghĩ, trong đầu Klein hiện ra một năng lực phi phàm.

"Gậy chống ngôi sao" theo đó lóe lên hào quang, khiến xung quanh chợt nổi lên một trận gió lớn.

Cơn gió này quấn lấy Klein, khiến áo gió màu đen của hắn bay lên phần phật, cả người rơi chậm lại.

Trong quá trình này, tay phải Klein rung lên, để hình chiếu của "Gậy chống ngôi sao" trong lỗ hổng lịch sử trở về vị trí bình thường nó nên ở, tránh việc bản thân tưởng tượng ra một vài hình ảnh theo bản năng mà dẫn đến bất trắc.

Ngay sau đó, tay trái hắn đè lại chiếc mũ dạ tơ lụa bán cao trên đỉnh đầu, thời điểm tia chớp trên trời cao vừa tắt ngúm, anh kéo ra một chiếc đèn bão từ hư không.

Trong ánh sáng nhàn nhạt của đèn bão, đôi chân đi giày da không giây của Klein vững vàng đáp xuống mặt đất của khe nứt sâu thẳm này, bóng tối vô tận xung quanh dường như đang ẩn náu rất nhiều quái vật.

Hắn đang đứng phía trước Chernobyl được đổ bằng từng tầng bê tông "xám trắng".

Nhờ tác dụng của tia chớp trên trời cao cộng với ánh sáng của đèn bão, Klein nhanh chóng phát hiện ra một tình huống:

Tòa kiến trúc xám trắng nặng nề rộng lớn này không có cửa!

Ừm, tất cả đều bị bịt kín... Mình nhớ thần Viễn Cổ Thái Dương mở ra một kẽ hở trên bức tường xám trắng để đi ra... Klein như có điều suy tư tìm ra vị trí trong trí nhớ kia, lên tiếng tụng niệm tôn danh "Kẻ Khờ".

Bản thể của Klein ở cực đông của Vùng đất bị thần bỏ rơi, bên cạnh màn sương mù đọng lại gần thành Mặt Trăng, trốn trong lỗ hổng lịch sử, lập tức tiến vào "Nguyên bảo", mượn điểm sáng cầu nguyện, dùng "Tầm mắt chân thật" quét tình huống Chernobyl một lần.

Trong khe rãnh sâu thẳm và bình nguyên hoang vu có lưu lại sương mù màu vàng xám kia, không hề có Amon.

Về phần bản thân Chernobyl, cho dù Klein có "Nguyên bảo" cung cấp "Tầm mắt chân thật", thì cũng không thể nhìn thấy rõ tình huống bên trong:

Dưới từng tầng từng tầng "xám trắng" dường như là hư vô tuyệt đối, không hề có bất cứ màu sắc nào.

Quả nhiên không đơn giản... Không hổ là nơi mà thần Viễn Cổ Thái Dương, Chúa sáng thế thành Bạc Trắng đi ra... Klein cảm thán hai câu, nhanh chóng rời khỏi "Nguyên bảo", quay về mảnh vỡ lịch sử trước kỷ thứ nhất.

Klein ở bên ngoài Chernobyl một lần nữa lấy được ý thức, từ hư không rút ra "Bút ký lữ hành Lehmanor".

Hắn nhanh chóng lật một tờ trong đó, chuẩn bị sử dụng "Mở cửa" của "Người học việc".

Hành động này đối với Klein mà nói, thật ra là hơi lỗ mãng, nhưng cân nhắc đây chỉ là hình ảnh trong lỗ hổng lịch sử, lại cảm thấy không có vấn đề gì.

Người phi phàm đường tắt "Thầy bói" quả nhiên cùng mang hai thuộc tính thận trọng và lỗ mãng, trước khi chuẩn bị thì thận trọng, sau khi chuẩn bị thì lỗ mãng, thể hiện ra tính hai hiện tượng thận trọng và lỗ mãng... Klein lẩm bẩm, lặng lẽ xuyên qua chướng ngại vật, tiến vào trong Chernobyl.

Sau khi mở nhiều lần cửa, hắn rốt cuộc thoát khỏi nơi đổ đầy bê tông xám trắng, nhìn thấy phía trước có một cánh cửa sắt dày nặng hơi hé.

Cánh cửa sắt này không cao, chỉ khoảng 2 mét rưỡi, rõ ràng là làm cho nhân loại.

Phía trước nó, có hai dấu vết đen ngòm và hai khẩu súng mang khí chất của khoa học viễn tưởng hơn bất cứ thứ vũ khí gì của nhân loại ở thời đó.

Hai khẩu súng này có chút giống với hình Klein đã xem trên tạp chí nào đó ở đời trước, nhưng hắn không ham mê phương diện này nên không thể khẳng định.

Klein không nhặt lên, cũng không thử nghiên cứu, bởi vì trực giác linh tính nói cho hắn biết, hai thứ vũ khí dạng súng này đã bị ăn mòn hoàn toàn, sơ ý đụng vào là chúng sẽ lập tức tan rã, hóa thành bột.

Liếc nhìn hai cái, Klein cho "Bút ký lữ hành Lehmanor" biến mất, xách đèn bão, đi vào giữa vết tích đen ngòm kia, tới phía sau cửa sắt.

Nơi này có một hành lang rất rộng, hai bên là những căn phòng lớn nhỏ không đồng đều, bên trong có phòng đồ đạc đổ nát, có phòng đồ đặc bình thường, có phòng thiếu một nửa, trên đường, dưới đất đều là những dấu vết màu đen.

"Xem ra đây là một sở nghiên cứu..." Klein căn cứ vào bố cục chỉnh thể và những thứ còn sót lại, đưa ra phán đoán bước đầu.

Không cần hắn cố ý đi tìm, đã nhanh chóng phát hiện ra trong một căn phòng có máy móc bị phá hủy, bên trên đặt mấy tờ giấy màu ố vàng.

Dường như ai đó thu dọn sau đó tùy tay đặt ở đó.

Thần Viễn Cổ Thái Dương hay là Amon? Klein chần chừ hai giây, cuối cùng vẫn bước vào phòng kia.

Ánh đèn bão mờ nhạt xua tan bóng tối bên trong, anh cầm lấy vài tờ giấy lên xem.

Mười giây sau, Klein bỏ giấy xuống, khóe miệng giật giật.

Những từ ngữ trên tờ giấy này hắn gần như một chữ cũng không biết!

Tiếng Anh đời trước của mình cũng chỉ gắng gượng đủ điểm, huống hồ là ngôn ngữ khác? Klein đột nhiên cảm nhận được tâm trạng những người phi phàm thế giới này đọc được nhật ký Russell.

Hắn thong thả thở hắt ra, đưa tay bắt vào hư không, lấy ra một vật phẩm.

Đây là một máy phiên dịch mà lúc trước Chu Minh Thụy góp chút tiền mua được trước khi ra ngoài du lịch, khi cử hành nghi thức đổi vận, nó ở trong túi laptop ngay bên cạnh.

Đối với Klein mà nói, ưu điểm lớn nhất của máy phiên dịch này là có thể phiên dịch không cần mạng internet, chỉ cần không vượt qua kho từ của nó là được.

Sau một phen thao tác, rốt cuộc hắn đã hiểu những tờ giấy này viết gì:

"... Nghiên cứu mỏ dầu cạn lại một lần nữa có dầu... Vì sao phải xây một sở nghiên cứu ở nơi mà người khác không thể nghĩ đến chứ?"

"... Thượng đế ơi, họ phát hiện ra điều gì đó ở sâu trong mỏ dầu..."

"... Đây thực sự là một vài tài liệu kỳ diệu..."

"... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiến sĩ cứ thế biến thành một bãi dầu mỏ màu đen trước mặt mình!"

"... Càng ngày càng có nhiều người biến thành dầu mỏ, bên ngoài phong tỏa sở nghiên cứu này rồi... Không ai có thể rời đi, không một ai..."

"... Điên rồi, tất cả điên rồi, chỉ còn chúng tôi là bình thường, thức ăn cũng sắp hết rồi..."

"... Hình như tôi bị ảo giác, nghe thấy trong lòng đất như có âm thanh truyền ra, nó đang triệu hồi tôi, nó đang triệu hồi tôi!"

Klein đọc một đoạn văn tự dễ hiểu, không hiểu sao lưng ớn lạnh, có cảm giác mình đang đi từng bước đến sự điên cuồng, đi về phía cái chết.

Cùng lúc đó, trong đầu hắn chợt sinh ra một suy nghĩ:

Ô nhiễm đến từ lòng đất.

Khởi nguồn của tất cả là lúc nghiên cứu mỏ dầu cạn khô đã phát hiện ra một vài tài liệu địa chất kỳ quặc, đi sâu vào thí nghiệm không cần thiết? Sau đó, thế giới này bị hủy diệt? Mà nếu thực sự là tai họa do sự kiện tình cờ này gây ra, vậy thì không có lý nào mình và đám người Đại đế Russell lại nhận được vật phẩm giúp đám người này "xuyên không" trước... Có lẽ là, trong tất nhiên có tình cờ, trong tình cờ lại ẩn giấu ngẫu nhiên? Ô nhiễm trong lòng đất thực ra vẫn luôn ảnh hưởng đến thế giới loài người, chỉ là không rõ ràng lắm, chỉ có thể mang đến một vài sự kiện thần bí có tính gián đoạn, đợi đến khi cuộc nghiên cứu này được đẩy mạnh, "người ấy" mới hoàn toàn thức tỉnh? Klein theo bản năng nuốt nước bọt.

Hắn xách theo đèn bão, rời khỏi căn phòng, bước sâu vào trong sở nghiên cứu, và cẩn thận lưu ý xem xung quanh có gì đáng để chú ý không.

Đi được mấy chục giây, trước mắt hắn chợt tối sầm lại.

Ánh sáng nhàn nhạt từ đèn bão bị khu vực phía trước nuốt mất quá nửa!

Klein cẩn thận nhìn lên, phát hiện cách đó hai bước là một "vực sâu".

Một phần của sở nghiên cứu đã sụp xuống lòng đất, bị bóng tối âm trầm bao phủ, không nhìn thấy tận cùng.

Klein loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét, giống như phát ra từ chỗ sâu trong lòng đất nhưng lại vang ở trong đầu hắn.

Cảm giác này Klein đã từng trải qua, đó là do cánh cửa đồng xanh ở đại sảnh thành thực mang đến.

Hắn hơi nhíu mày, lùi về sau vài bước, chuẩn bị giải trừ duy trì hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, một bàn tay khô quắt da bọc xương từ trong bóng tối ánh sáng không chiếu tới thò ra, bám vào vách "vực sâu".

Sau đó, một bóng người nhảy ra, đáp xuống trước mặt Klein.

Hắn đội mũ mềm chóp nhọn, mặc áo choàng cổ điển, mắt phải đeo một chiếc kính độc nhãn, chính là "Thiên sứ thời gian" Amon.

Nhưng trạng thái của Amon này không bình thường lắm, giống như một bộ xương khô bọc da.

Klein theo bản năng lùi về sau mấy bước, nhìn máu thịt của Amon nhanh chóng đầy lên.

Hắn đẩy kính độc nhãn, cười nói:

"Không ngờ lại có khách tới thăm."

"Ngươi là?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro