Chương 73 - Cấp bậc đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình là? Klein đang định giải trừ duy trì hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử bị câu hỏi của Amon làm cho ngẩn ra một chút.

Hắn khống chế bản thân, không để mình nhíu mày, không đáp mà hỏi ngược lại:

"Ngươi không phải là bản thể của Amon?"

Amon đứng ở "mép vực" đi về phía trước một bước, mỉm cười nói:

"Đương nhiên không phải."

"Hình như ngươi biết bản thể của ta, hoặc là phân thân phác?"

Tuy Amon đối diện không ra tay, nhưng hắn tiến lên trước một bước vẫn mang đến áp lực khó diễn tả thành lời cho Klein. Hắn khó khăn lắm mới không lùi về sau theo phản xạ, để lộ ra nỗi sợ hãi của bản thân.

Hắn "ừm" một tiếng, trầm thấp đáp lại:

"Cho nên ta rất khó hiểu ngươi lại không biết ta."

"Ngươi nổi tiếng lắm à?" Amon từ trong bóng tối hư vô đi ra cười trêu chọc một câu, sau đó giơ tay lên chỉnh lại chiếc kính độc nhãn đeo trên mắt phải.

Động tác này hoàn thành nhưng tay hắn còn ngưng lại mấy giây mới kết thúc, Amon lẩm bẩm như đang suy nghĩ:

"Xung quanh đây không có ta khác... Là thực sự không có, hay là đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ rồi?"

Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn khiến cho Amon này trở thành độc lập? Không được, không thể tin vào bất cứ chuyện gì mà kẻ này thể hiện ra, hắn chính là bậc thầy lừa đảo cao cấp nhất... Klein đầu tiên là dao động trong lòng, sau đó kiềm lại suy nghĩ tương tự, hỏi:

"Vì sao ngươi không ra khỏi lòng đất?"

Amon lấy lại vẻ mặt bình thường, bật cười ha hả:

"Ngươi đoán xem."

Bất kể là bản thể hay phân thân thì tính cách thích đùa dai này cũng không thay đổi... Klein thầm lẩm bẩm một câu, thử thăm dò:

"Ngươi đang thăm dò bí mật trong lòng đất."

Amon khẽ gật đầu:

"Đây không phải là chuyện rất rõ ràng sao?"

Hắn chợt xoay nửa người, chỉ vào bóng tối mà ánh sáng không thể chiếu tới ở "vực sâu" phía trước, nói:

"Cha ta cũng giống ta vừa rồi, từ nơi này đi ra."

"À đúng rồi, nó có tên, chắc ngươi đã nghe qua, 'Biển hỗn độn'."

"Biển hỗn độn"? Một trong chín "Nguyên chất", "Biển hỗn độn"... Nó quả nhiên ẩn sâu dưới lòng đất... Ô nhiễm đằng sau cánh cửa đồng xanh là do nó mang đến? Lúc trước mình có thể bổ sung đầy đủ tri thức thần bí học ở phương diện này cũng là dựa vào việc nói chuyện với Amon... Thần Viễn Cổ Thái Dương vốn là một thành viên của sở nghiên cứu này, sau đó khi nơi này sụp xuống đã rơi vào "Biển hỗn độn" ở sâu dưới lòng đất, mãi đến kỷ thứ hai mới thức tỉnh rồi đi ra? Bởi vì lúc ấy ông ta chỉ là người bình thường, căn cứ vào quy luật danh sách càng cao, tới gần lòng đất càng nguy hiểm, cho nên không bị ảnh hưởng quá nhiều? Klein nhanh chóng suy nghĩ, nhớ lại từng việc một, sau đó đưa ra hàng loạt suy đoán.

Sau hai ba giây, hắn phối hợp nói:

"Cho nên ngươi mạo hiểm nhảy vào, muốn tìm kiếm chân tướng của lịch sử và thế giới đã bị chôn giấu?"

"Đại khái là thế." Amon miết mép kính độc nhãn, nói bằng giọng điệu hơi tự giễu: "Nhưng ta không tự nguyện."

"Hả?" Klein dùng một phát âm đơn để bày tỏ sự nghi vấn của mình.

Amon cười nói:

"Chỉ mình ta biết rằng sâu trong lòng đất rất nguy hiểm, cũng không muốn tự đi xuống, chúng ta đã thử rất nhiều cách thức, gồm cả việc chế tạo con rối thay thế mình, nhưng cũng không thành công, không có thu hoạch."

"Cuối cùng, dưới sự chủ trì của bản thể, chúng ta tiến hành bỏ phiếu công bằng, rất bất hạnh ta là người bị chọn."

... Đến giờ mà Amon còn chưa phát điên thì cũng coi là một kỳ tích rồi... Không hổ là "Thần của những trò đùa dai", để đưa ra quyết định nội bộ cũng phải dùng cách thức dở hơi như thế... Klein kiềm chế bốc đồng muốn lẩm bẩm, nói:

"Sau đó, ngươi tự nhảy xuống?"

"Cũng không thể chờ đám đó ném xuống được." Amon nhún vai nói.

Nói tới đây, hắn dường như rõ ràng điều gì, thấp giọng làu bàu:

" 'Biển hỗn độn' đã cắt đứt sự liên hệ giữa ta và bản thể cùng những phân thân xung quanh?"

"Ta độc lập?"

Độc lập... Khi mình ở trước cánh cửa đồng xanh của đại sảnh thành thực lúc trước, cũng cảm giác mỗi một tế bào, mỗi một "Linh chi Trùng" đều đang sinh ra ý thức mới, sinh ra một bản thể khác... Phân thân Amon trực tiếp nhảy vào "Biển hỗn độn", xảy ra dị biến tương tự là điều rất bình thường... Một phân thân Amon độc lập hẳn là có thể lừa được bản thể Amon một cách hiệu quả... Không, không được tin... Những gì Klein tự mình trải qua đã bước đầu chứng thực lời nói của Amon trước mặt, nhưng lại ép bản thân không được tin tưởng "Thần lừa gạt".

Hắn cười nói:

"Ta đang nghi ngờ ngươi lừa ta."

Amon đẩy chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh lên, đánh giá Klein từ trên xuống dưới:

"Ngươi có tin hay không không có ý nghĩa gì với ta, cho dù ta muốn tìm đối tượng hợp tác cũng sẽ không phải là kẻ yếu ớt như ngươi."

Thời kỳ của tám Vua Thiên Sứ, có phải ngươi đã đến rất gần "Thiên sứ đỏ" Medici không... Klein dù sao cũng đã hạ quyết tâm không tin chuyện Amon trước mắt đã độc lập, thử hỏi:

"Ngươi phát hiện được cái gì ở 'Biển hỗn độn'?"

"Rất nhiều, ngươi đoán xem có những thứ gì." Amon nở nụ cười.

"Không phát hiện ra gì cả." Klein cố ý nói vậy.

Amon lắc đầu:

"Những ta khác hẳn là cũng nghĩ như vậy, hơn nữa vì rất lâu rồi ta không đi ra, không đáp lại, nên cho rằng ta đã bị 'Biển hỗn độn' ăn mòn và tiêu hóa."

Không đợi Klein đáp lại, Amon này lại như nói với bản thân:

" 'Biển hỗn độn' rất rộng lớn, gần như lấp đầy tâm trái đất, bao phủ một tầng cao hơn. Nó cũng là một 'Nguyên chất' duy nhất mà hư ảo và chân thật là như nhau, ở thế giới hiện thực có 'Nguyên chất' có thể trực tiếp đi vào, những cái khác không phải là hoàn toàn là hư ảo, chỉ là không biết giấu ở đâu, nhưng tuyệt đối chân thật, tồn tại với hiện thực.

"Ta phát hiện ra một chuyện rất thú vị ở bên trong, 'Phiến đá khinh nhờn' thứ nhất hẳn là sinh ra từ nơi đó, nhưng sau đó lại bị sức mạnh nào đó dẫn dắt, chưa hoàn chỉnh đã rời khỏi lòng đất rồi."

"Lúc đầu có lẽ cha ta cũng từng xem qua 'Phiến đá khinh nhờn' này, cho nên lúc ngã xuống mới khiến tàn dư của mình ngưng tụ thành 'Phiến đá khinh nhờn' thứ hai."

Đây là lai lịch của hai "Phiến đá khinh nhờn"? Chẳng trách cuối kỷ thứ hai Chúa sáng thế lại mạnh mẽ như thế... Klein lờ mờ nhận ra một chuyện, theo bản năng hỏi:

"Hai 'Phiến đá khinh nhờn' có gì khác nhau?"

Amon điều chỉnh vị trí chiếc kính độc nhãn, nói:

" 'Phiến đá khinh nhờn' thứ hai có sửa lại tên danh sách, thêm một phần nội dung."

"Trong nội dung này ẩn chứa bí mật về vượt qua danh sách."

"Vượt qua danh sách?" Đồng tử Klein chợt phóng to, chỉ cảm thấy qua một thời gian dài, một suy đoán của mình đã bước đầu được chứng thực: "Trở thành Chúa sáng thế?"

Amon cười nói:

"Gần như thế, nhưng miêu tả như vậy không đủ chính xác."

"Ta thích gọi cấp bậc đó là 'Phía trên danh sách', cũng có một bộ phận Chân thần dùng cách thức khác để đặt tên cho nó, có người gọi là 'Cựu Nhật', có người gọi là 'Ngoại thần', có người dùng 'Tinh không' để phiếm chỉ."

"Tinh không"... Klein vừa nghe đến danh từ này, trực giác linh tính bắt đầu điên cuồng báo động.

Hắn nhớ rất rõ, thủ lĩnh khổ tu giáo hội Đêm Tối Arianna từng nói với mình, chưa đến cấp bậc Thiên sứ thì đừng đi lý giải tinh không, nếu không chỉ tìm hiểu thôi cũng sẽ mang đến nguy hiểm rất lớn cho bản thân!

Klein đang trốn trong lỗ hổng lịch sử trước kỷ thứ nhất, không do dự, ngừng duy trì hình chiếu, đứng lên trên những đô thị trùng trùng điệp điệp của ngày cũ, đi nghịch bốn bước.

Gần như cùng lúc đó, những tia chớp đang không ngừng lóe lên trên bầu trời của Vùng đất bị thần bỏ rơi chợt tắt ngúm, bóng tối vô cùng vô tận cũng biến mất.

Một vầng trăng đỏ rất lớn chiếm một phần hai bầu trời.

Ánh sáng tỏa ra bên ngoài trăng đỏ co vào duỗi ra, hệt như sống dậy.

Ở ngoài thế giới này, trên mặt trăng đang quay quanh trái đất chảy xuống một mảng biển lớn đỏ thẫm, nó bao phủ tất cả, giống như đang dung nạp tiêu hóa vệ tinh thiên nhiên khổng lồ này.

Khi Klein biết tin tức về "Cựu Nhật", "Ngoại thần", "Tinh không", thì đại dương màu máu này sôi trào.

Chúng nhanh chóng ngưng tụ vào giữa, không ngừng đắp lên, cuối cùng hình thành một bóng hình của vật thể màu đỏ, không nhìn rõ hình dáng cụ thể.

Ảo ảnh này còn to gấp nhiều lần so với mặt trăng, mọc ra vô số con mắt, "nó" nhìn xuống hành tinh màu xanh, chuyển ánh mắt về phía bản thể của Klein vì hiểu biết mà đã thành lập sự liên hệ!

Mà khi đại dương đỏ thẫm "rút lui", bên ngoài mặt trăng lộ ra những cái hố.

Từ trái đất nhìn lên, ánh trăng không còn đỏ rực, mà sáng trong, trăm triệu năm chưa thay đổi.

Trong vũ trụ xa hơn, các hành tinh màu xám, màu cam, màu đỏ, màu vàng, màu lam đồng thời lập lòe, giống như đang chớp mắt.

Trong sương mù lịch sử thân thể Klein bốc lên những bong bóng, trong mỗi bong bóng lại có một "Linh chi Trùng" biến dị, chúng lần lượt đeo lên gương mặt của Chu Minh Thụy, Klein Moretti, Gehrman Sparrow và Dwayne Dantes, cố gắng muốn chui ra.

Suy nghĩ của Klein nhanh chóng trở nên hỗn loạn, toàn bộ linh thể giống như đang bị một con dao vô hình tách ra, nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống, niệm xong câu chú văn cuối cùng:

"Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn!"

Linh thể Klein lặng lẽ xuyên qua sương mù xám, tiến vào "Nguyên bảo", sức mạnh khắp không gian tự sôi trào, mạnh mẽ bao vây lấy hắn, tản ra những luồng khí đen, những tia sáng đỏ, cắt đứt quan hệ vô hình với những bong bóng kia.

Sau gần mười giây, Klein giãy dụa quay cuồng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, vịn lấy chiếc ghế cao để đứng hẳn lên.

Bên trong Chernobyl, Amon đang đứng cạnh "vực sâu" đẩy chiếc kính độc nhãn bên mắt phải lên, thấp giọng lẩm bẩm:

"Phản ứng nhanh đấy..."

Nếu Klein chậm thêm một giây, sẽ lún sâu vào trạng thái hỗn loạn này, không kịp giải trừ duy trì với hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử, thì Amon có thể đánh lừa sự liên hệ giữa hình chiếu và bản thể, trực tiếp xuất hiện trong mảnh vỡ lịch sử tương ứng.

Phía trên sương mù xám, Klein ngồi xuống, day thái dương:

"Amon kia quả nhiên là đang nói dối..."

"Hắn để lại phân thân ở Chernobyl, sau khi biến mình tiến vào, vì không thể nào vòng qua hình chiếu lịch sử trực tiếp đối phó với bản thể, hơn nữa chưa chắc đã có thực lực Thiên sứ danh sách 2, cho nên trốn vào trong một nơi nào đó ở 'Biển hỗn độn' ở dưới 'vực sâu', giả vờ mình vừa đi ra, dùng phân thân độc lập với bản thể để đánh lừa..."

"Ngoài mặt hắn định để mình tin rằng phân thân này là độc lập, có thể hợp tác, khiến mình đặt sự chú ý về phương diện này, trên thực tế lại giấu nguy hiểm vào trong lời nói...

"Dù chỉ là nói chuyện bình thường với 'Thần lừa gạt' cũng sẽ bị lừa..."

"Nhưng, để đạt được mục đích, hắn cũng đã đưa ra bí ẩn đủ nặng..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro