Chương 41 - Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lăng tẩm "Hắc hoàng đế", giữa đảo nguyên thủy.

Sau khi đưa Bernadette đi, Russell không rơi vào giấc ngủ say ngay, ông thong thả ngẩng đầu, một lần nữa nhìn về nơi xa xôi.

Klein phía trên sương mù xám thầm thở dài, bỏ "Gậy chống ngôi sao" xuống, gọi một người giấy đến, sau đó rung tay lên.

Trong tiếng "bốp", người giấy nhanh chóng dày lên, nở ra, sau đó bay vào trong cơn lốc xoáy bán trong suốt do phù hiệu hư ảo huyền bí tạo thành.

Tuy Bernadette đã bị đưa ra ngoài rìa hòn đảo, Klein không thể thông qua điểm sáng cầu nguyện đại diện cho cô để nhìn thấy tình hình bên trong lăng tẩm "Hắc hoàng đế", nhưng hắn có thể dùng phù hiệu của "Kẻ Khờ" đã dung nạp vào trong bóng dáng Russell kia để duy trì sự liên hệ nhất định với đại đế.

Sau khi người giấy kia xuyên qua cơn lốc đang chậm rãi xoay trong, đáp xuống lăng tẩm trông có vẻ ảm đạm do có nguồn sáng không biết từ đâu, đến đài cao ở giữa nó biến thành một người.

Người này có mắt nâu tóc đen, có vài phần giống với Gehrman Sparrow, nhưng dáng vẻ không đủ kiên cường, đường nét không không đủ góc cạnh, khí chất không đủ lạnh lùng, ngũ quan cũng có sự khác nhau nhất định, cằm và bụng còn có chút thịt do xã hội sinh ra, chính là hình tượng Chu Minh Thụy vốn có của Klein, người bị bắt vào trong "Nguyên bảo", làm "bạn cùng phòng" mấy nghìn năm với Russell Gustav Hoàng Đào kia.

Russell không hề kinh ngạc trước sự xuất hiện của hắn, một tay chống xuống tay ghế, cả người hơi nghiêng về phía trước nhìn anh:

"Anh đã đến rồi."

"Tôi đến rồi." Klein khẽ gật đầu.

"Anh không nên tới." Russell thở dài một tiếng.

"Tôi đã đến rồi." Klein rất tự nhiên tiếp lời.

Russell hoàn toàn xác định được lai lịch của người trước mắt, vừa ngồi trở lại tư thế bình thường, vừa khẽ cười nói:

"Vốn định hỏi anh là người ở đâu, có cần phải làm chút kỳ thị vùng miền hay không, nhưng nghĩ lại, việc này không cần, đều là kẻ đáng thương không thuộc về thời đại này, không còn quê hương nữa."

Không đợi Klein đáp lại, vị đại đế này trầm giọng, nói:

"Anh có biết về chân tướng của tận thế không?"

"Biết rồi." Klein khẽ gật đầu.

Russell lại hỏi tiếp:

"Anh có biết nơi này chính là Trái Đất không?"

"Ừm." Klein thản nhiên đáp.

Russell nghe vậy, cười tự giễu:

"Không ngờ anh lại biết sớm vậy, tôi mãi đến khi lên mặt trăng, từ trên cao nhìn xuống hình dáng của hành tinh này, mới dám đưa ra xác nhận cuối cùng."

Nói tới đây, vị đại đế này thở dài:

"Phía trên mặt trăng quỷ dị như vậy, tôi rõ ràng cảm nhận được sự khủng bố, nhưng không hề suy nghĩ đến chuyện mình có bị ô nhiễm hay không, sau đó ngày càng cực đoan, ngày càng quá khích."

"Nhưng, thỉnh thoảng tôi sẽ nhận được sự tỉnh táo từ những ánh mắt của người xung quanh, nhưng tôi không dám viết nhật ký trong trạng thái đó, sợ sẽ tiết lộ bí mật, mất đi cơ hội cuối cùng."

"Cuối cùng tôi quyết định lợi dụng những sắp xếp trước đó, chuyển sang đường tắt 'Hắc hoàng đế', không những vì tận thế tiến đến, chỉ danh sách 0 mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, dẫn họ trốn đến một hành tinh khác trong vũ trụ mênh mông, sử dụng quyền lực tương ứng, xây dựng một trật tự hoàn chỉnh đủ cho con người sinh tồn, mà còn bởi vì điều thần kỳ 'Sống lại' của 'Hắc hoàng đế' khiến tôi nhìn thấy hi vọng thoát khỏi ô nhiễm."

"Chỉ cần tôi có thể trở thành 'Hắc hoàng đế' danh sách 0, sau khi nửa điên, bị giết chết thật sự, vậy tôi vẫn còn cơ hội sống lại trong lăng tẩm hoặc là Tinh giới, thời điểm đó, thứ quay về tay tôi chính là 'Tính duy nhất' thuần khiết và ba phần đặc tính phi phàm danh sách 1, không hề bị ô nhiễm, không chứa điên cuồng không thể ngăn chặn."

"Lại nói, lúc đó 'Mặt Trời Vĩnh Hằng', 'Thần Hơi nước và Máy móc' cũng coi như bị tôi lợi dụng ở một mức độ nào đó."

"Nhưng mà sự khủng khiếp của 'Cựu nhật' vượt qua sự tưởng tượng của tôi, khi tôi sống lại thì cũng sẽ nhận được ô nhiễm sinh mới... Có lẽ, chỉ có 'Cựu nhật' mới có thể đối đầu được với 'Cựu nhật'."

"Tôi đành bỏ dở tiến trình, dùng trạng thái này sống cho đến ngày cuối cùng trong tòa lăng tẩm này, không để 'Cựu nhật' kia lợi dụng cơ thể của tôi để sinh ra trong thế giới hiện thực, sẽ mang đến tai hoạ có tính hủy diệt."

Klein kết hợp những chuyện đã biết từ trước và những chuyện vừa xảy ra, đã sớm có suy đoán nhất định về trạng thái của Russell, lúc này không hề kinh ngạc, bình tĩnh đáp lại:

"Ngoại thần ô nhiễm ông có tên là 'Mẫu Thần Đọa Lạc', vị này dùng hóa thân của 'Mặt Trăng Nguyên Thủy' để mê hoặc khá nhiều tín đồ."

Ngũ quan lờ mờ trên mặt Russell nhất thời có sự thay đổi.

Ông im lặng vài giây rồi nói:

"Tôi biết 'Mặt Trăng Nguyên Thủy', nhưng không rõ tôn danh thật của vị này là 'Mẫu Thần Đọa Lạc'."

"Hiện giờ suy nghĩ một chút, chuyện tôi phát hiện ra ngài 'Cửa' đang cầu xin giúp đỡ có lẽ không phải là chuyện ngẫu nhiên..."

Nghe thấy câu này, Klein giật thót trong lòng, lập tức nhớ lại đủ chuyện ở bên ngoài hòn đảo, từ đó đoán ra được những gì Đại đế Russell muốn nói.

Russell thở dài, cười nói:

"Vấn đề trong nửa đời trước của tôi là quá tự tin, luôn có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể lưu lại, cần thì mở ra, nên nhiều chi tiết không xem kỹ càng."

"Lúc trước, Green bị sức mạnh kỳ dị của hòn đảo này ô nhiễm, sau khi chết đã quay trở lại đây, nhận được cuộc sống mới, đây không phải ảnh hưởng đến từ 'Mặt Trăng Nguyên Thủy' sao? Sau khi tôi kiểm tra một loạt, tiến hành tịnh hóa tương ứng, liền cảm thấy bản thân không có vấn đề gì, nhưng trên thực tế trong một khắc đó có lẽ vận mệnh đã có sự thay đổi rất nhỏ, việc này khiến sau đó tôi 'tình cờ' gặp phải ngài 'Cửa', bị ngài ấy từng bước dẫn dắt lên mặt trăng..."

"Việc này không thể trách ngài 'Cửa' được, trạng thái của ngài ấy có lẽ còn tệ hơn tôi."

Ý của đại đế là, từ lúc ông phát hiện ra hòn đảo này, đã bắt đầu bị "Mẫu Thần Đọa Lạc" theo dõi? Klein thở dài:

"Thời điểm đó, ai ngờ vấn đề sẽ nghiêm trọng như thế?"

Trước danh sách 2, hiểu biết về "Tinh không" và "Cựu nhật" sẽ mang đến sự ô nhiễm đáng sợ, nhưng nếu không tìm hiểu khi gặp phải tình huống nào đó, lại không thể đưa ra phán đoán chính xác rốt cuộc vấn đề nghiêm trọng đến mức nào, cần phải làm những gì để cứu vãn.

Điều này khiến Russell coi hòn đảo nguyên thủy này là bí mật căn cứ của riêng mình, không đem chuyện đã xảy ra ở đây nói cho những sự tồn tại đủ tư cách biết về ngoại thần, "Cựu nhật" và "Tinh không".

"Đúng vậy." Russell dường như rất vui mừng vì sai lầm của mình là sai lầm mà mọi người đều mắc phải.

Ông lập tức nói:

"Trong tổ chức bí ẩn xa xưa kia cũng gần như không đề cập đến 'Cựu nhật', ngoại thần."

Lúc này, Russell tạm dừng một chút mới nói tiếp:

"Hẳn là anh đã đọc nhật ký của tôi, biết rõ tổ chức bí ẩn xa xưa kia chỉ là một sự thay thế."

Klein gật đầu:

"Tôi biết nó chỉ tổ chức nào, không ngờ ông đã là danh sách 0 mà vẫn không dám nói ra cái tên của tổ chức đó."

"Tôi luôn cảm thấy nó không đơn giản, có lẽ còn có sự hiểu biết về ngoại thần mà chúng ta không thể tưởng tượng được, cho nên vẫn cẩn thận một chút thì hơn. Dù sao hiện giờ tôi vẫn không tính là Chân thần danh sách 0." Russell nói qua loa một câu, đôi mày lờ mờ của ông đột nhiên nhíu lại:

"Anh đã đọc bao nhiêu nhật ký của tôi rồi?"

Nếu không phải bầu không khí áp lực và bi thương thế này, thì Klein lúc này đã không nhịn được mà đáp một câu "mùi vị ma nữ quả thật không tệ" để trêu chọc vị đồng hương Russell này.

Cuối cùng, hắn đáp bằng giọng điềm tĩnh:

"Rất nhiều."

Sau khi nói ra hai từ, hắn lại thuận miệng bổ sung một câu:

"Tôi còn thu thập mấy 'Lá bài Khinh Nhờn'."

"Mấy lá?" Russell thốt lên hỏi.

Klein ở phía trên sương mù xám khống chế vẻ mặt người giấy, nói bằng giọng đều đều:

" 'Hắc hoàng đế', 'Bạo quân', 'Tư tế đỏ' và 'Kẻ Khờ'."

"Phù..." Russell thở hắt ra, đôi mày đang nhíu giãn ra: "Cũng may không phải là lá bài 'Ma nữ', 'Mặt trăng' và 'Mẫu thân '."

Đó là những lá ông muốn thôi... Klein không đáp lại, cứ thế nhìn đại đế.
Russell nói xong mới phát hiện ra, vội ho khan một tiếng:

"Đều đã đọc rồi, hẳn là cũng rõ đây là chuyện bình thường đến mức nào..."

Nói một đoạn, ông lại ho khan tiếng nữa, rồi thở dài nói:

"Anh là đường tắt phi phàm nào?"

"Thầy bói." Klein lời ít ý nhiều đáp lại.
Russell nhất thời im lặng, vài giây sau mới nói:

"Đáng tiếc, nếu mọi người ở trong trạng thái bình thường, lúc này anh sẽ lấy ra một màn hình lớn từ trong lỗ hổng lịch sử, một máy chơi game, mọi người vừa chơi vừa tán gẫu. Đấy mới là sự lãng mạn của đàn ông."

Đáng tiếc không có điện, phải dựa vào phát minh của ông... Klein không nói ra lời trong lòng, vẫn giữ giọng điệu không thay đổi:

"Hi vọng sẽ có một ngày như thế."

Tiếp đó, hắn quay trở lại đề tài cũ:

"Tôi rất tò mò, vì sao 'Lá bài Khinh Nhờn' ông tạo ra lại có thể khiến thần linh không tìm ra được? Phản bói toán và phản tiên đoán ở mức độ này khiến người ta phải kinh ngạc."

Russell khẽ cười nói:

"Bởi vì tri thức có thể mang đến sức mạnh, sức mạnh cũng có thể giao cho tri thức, đây là quyền lực của 'Hoàng đế tri thức'."

"Sau khi gia tăng sức mạnh vào phối phương ma dược của 22 đường tắt, chúng đều tự sinh ra sức mạnh tập hợp của đặc tính phi phàm, có hiệu quả phản bói toán, phản tiên đoán ở một mức độ nào đó."

"Sau đó, lại lấy..."

Nói đến đây, Russell bỗng im lặng, dường như đã nhận ra vấn đề gì.

Một hai giây sau, giọng ông có phần mơ hồ:

"Thời điểm chế tác ra 'Lá bài Khinh Nhờn' là một năm trước ngày tôi cử hành nghi thức 'Hắc hoàng đế'. Lúc đó tôi đã gặp phải ô nhiễm đến từ 'Mặt Trăng Nguyên Thủy' mà phần lớn thời gian đều không có nhận thức tương ứng."

"22 lá bài này vì sao lại khiến thần linh không thể tìm được chứ?"

Klein ở phía trên sương mù xám nghe thấy câu hỏi này mà tinh thần căng thẳng, da đầu hơi tê dại.

Không đợi hắn thao túng người giấy đưa ra đáp án, giọng của Russell chợt cao lên, mang theo sự sợ hãi khó mà diễn tả bằng lời:

"Không cần thu thập đủ 22 lá bài!"

"Cẩn thận lá bài 'Mẫu thân'!"

Hai câu nói này vang vọng trong lăng tẩm "Hắc hoàng đế" thâm trầm, rất lâu vẫn chưa dứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro