Chương 42 - Tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng tử của Klein phía trên sương mù xám chợt phóng to, theo bản năng cúi đầu nhìn vào bàn dài loang lổ đằng trước người.

Nơi đó đang đặt bốn "Lá bài Khinh Nhờn" đang úp xuống, có hoa văn mặt trái không giống nhau.

Giờ phút này, hắn cảm thấy vừa đáng sợ, vừa may mắn, giống như bản thân bịt mắt đi lang thang quanh rìa vực sâu, nhưng vẫn không ngã xuống.

Nếu hắn dốc sức thu thập "Lá bài Khinh Nhờn", thu thập đủ 22 lá bài, hoặc là lấy được lá bài "Mẫu thân", thì theo thói quen thích dung nạp các lá bài khác nhau, đạt được tính chất đặc biệt và địa vị tương ứng của hắn, hiện giờ chưa biết chừng đã bị vị "Mẫu Thần Đọa Lạc" kia ăn mòn rồi, không biết đang mang thai cái gì.

Nhưng mình cũng không phải là Russell, cho dù có lá bài "Mẫu thân", hẳn là cũng không dung nạp, hơn nữa, vì không để thần linh tìm được, "Lá bài Khinh Nhờn" rất khó thu thập, gần như không thu thập đủ được... Việc này xem ra là do sự bố trí mà "Mẫu Thần Đọa Lạc" tiện tay làm ra, nếu người nào đó bất hạnh lấy được lá bài "Mẫu thân", thì sẽ trở thành một trong những tai họa ngầm ở thế giới này... Klein thu lại tầm mắt, tiếp tục thông qua "người giấy thế thân" của mình, nhìn về Russell Gustav đang ngồi trên chiếc ghế dựa cao bằng sắt đen kia.

Lúc này, cả người Russell hơi thẳng lên, giọng lúc trầm lúc bổng:

"Vạn vật đều có thần tính..."

"Nguyên Sơ còn sống, sống trong cơ thể mỗi người!"

Klein hơi nhíu mày, cũng không biết người hiện giờ đang là Russell hay là vầng trăng đỏ trong cơ thể ông.

Đối với bí ẩn trong phương diện này, hắn không những có hiểu biết nhất định, hơn nữa còn từng trải nghiệm, nay cũng không còn sợ hãi và kinh hoàng nữa, chỉ liên tưởng đến một vài giáo lý của Hội Cực Quang đã từng đọc được trước kia:

Họ ca ngợi Chúa sáng thế không nơi nào không có, tồn tại trong cơ thể mỗi sinh linh, cho nên vạn vật đều có thần tính, thần tính nhiều đến một mức độ nào đấy thì có thể trở thành Thiên sứ, mà hiện giờ các chính thần chỉ là Thiên sứ mạnh hơn một chút. Đối với người thường mà nói, chỉ cần có thể nắm giữ được chuyện thực chất của sinh mệnh chính là cuộc lữ hành của tinh thần, có ý thức rèn luyện tinh thần, tăng cường tinh thần, tìm được thần tính thuộc về mình và hợp nhiều thần tính lại với nhau thì có thể thoát khỏi cơ thể phàm tục, biến thành Thiên sứ.

Lúc trước chỉ cảm thấy loại tà giáo như Hội Cực Quang này có một bộ thần bí học và lý luận tôn giáo hoàn chỉnh, chính quy giống như giáo hội, hiện giờ lại có thể suy luận ra chân tướng ẩn giấu trong những lời lẽ đó... Việc này nhìn từ góc độ nào đó quả thật không sai, vấn đề duy nhất ở chỗ sau khi dung hợp nhiều thần tính thì không còn là mình nữa... Không ngờ "Chúa sáng thế chân thực" lại giấu bí ẩn cấp bậc sâu xa nhất của thế giới này vào trong giáo lý của mình, không sợ vị tín đồ nào đó đột nhiên ngộ đạo, biết được về ô nhiễm trong lòng đất, bị ăn mòn thành một trong những vật chứa để Nguyên Sơ sống lại sao? "Người Treo Ngược" này thực sự có hơi điên, không phải lúc nào cũng có lý trí... Klein thầm nói vài câu trong lòng, đợi Russell nói ra nhiều hơn.

Nhưng qua hai ba giây, Russell giằng co giữa ngủ say và đạt được sinh mới ngồi trở lại chiếc ghế màu đen, thở hổn hển, không nói thêm gì.

Klein lập tức thao túng người giấy lên tiếng:

"Những lời ông vừa nói, lời nào nên tin, lời nào nên đề phòng?"

Russell bật cười một tiếng:

"Tự anh suy xét."

"À, đây không phải là phong cách của 'Thầy bói' các anh sao?"

Ông không đợi Klein trả lời, tự nói tiếp:

"Khi tạo ra chiếc mặt nạ 'Tử vong tái nhợt' kia, tôi đã nhận ra một việc, vị Tử Thần ở kỷ thứ tư kia có lẽ còn chưa hoàn toàn ngã xuống, hơn nữa còn lưu lại không chỉ một phương pháp sống lại, một phần trong đó có lẽ liên quan đến 'Dòng sông vĩnh ám' kia. Ha ha, 'Tử Thần' chắc chắn không thể dễ chết như thế..."

Nói tới đây, Russell nhìn Klein bên dưới đài cao:

"Quả nhiên, chỉ có lựa chọn đường tắt 'Thầy bói', 'Người học việc' và 'Kẻ trộm', 'người xuyên không' mới có thể tiến vào 'Nguyên bảo'. Thời điểm tôi đoán ra chuyện này đã quá muộn rồi."

"Tôi không biết anh có muốn trở thành 'Cựu nhật' không, cũng không rõ đây có phải là nghi thức cần thiết không, chỉ có thể nói với anh rằng việc này chắc chắn là nguy hiểm hơn thành thần rất nhiều, nguy hiểm hơn không biết bao nhiêu lần. Có lẽ, sự tồn tại đã bảo tồn chúng ta, theo thứ tự thả chúng ta vào hiện thực đang ở đó đợi anh."

"Đề nghị duy nhất tôi có thể cho anh là, trước khi anh thử làm việc đó, thì hãy trao đổi với 'Thần đèn' trong 'Thần đèn cầu nguyện' một chút."

"Thần đèn"? Lợi dụng ân oán giữa ông ta và Thiên Tôn, nhận được sự trợ giúp nhất định? Klein khẽ gật đầu:

"Được."

Nghe xong câu trả lời của hắn, Russell thở dài, cười nói:

"Nếu anh thực sự có thể trở thành 'Cựu nhật', có thể cân nhắc đến việc cứu tôi, chỉ có 'Cựu nhật' mới có thể đối đầu được với 'Cựu nhật'."

Nói tới đây, ông lại im lặng một lát, sau đó nói với tốc độ rõ ràng chậm hơn nhiều:

"Nếu ngay cả khi trở thành 'Cựu nhật' mà anh cũng không thể giúp tôi hoàn toàn thoát khỏi ô nhiễm của 'Mặt Trăng Nguyên Thủy' thì anh nhớ diệt trừ tôi, hủy diệt tòa lăng tẩm này, nâng đỡ một vị 'Hắc hoàng đế' mới, để tôi vĩnh viễn không có khả năng sống lại..."

Ánh sáng bên trong lăng thẩm dường như lại tối đi một chút, Klein im lặng hai giây nói:

"Tôi sẽ không quên."

Russell rơi vào im lặng, vài giây sau mới cười tự giễu nói:

"Đương nhiên, trước đó, anh phải cấp cứu tôi thêm vài lần."

Câu nói đùa này không những không khiến Klein mỉm cười mà ngược lại càng khiến tâm trạng của hắn thêm nặng nề, đến mức không nói nên lời.

Russell không tiếp tục đề tài này nữa, chuyển sang nói như đang hồi tưởng:

"Vợ tôi đã sớm qua đời, những tình nhân tôi từng có chắc chắn đều có kết cục của riêng mình, tôi có lỗi với họ. Tôi chưa bao giờ thực sự yêu họ, chỉ là ham mê dung nhan của họ, hưởng thụ niềm vui sướng ấy..."

"Tôi không có con riêng, về chuyện này một người phi phàm vẫn có quyền lên tiếng, về phần trước khi trở thành người phi phàm, tôi nghĩ các quý bà cũng giống tôi, chỉ là ham mê dung nhan và thân hình của người trẻ tuổi, hưởng thụ niềm vui sướng này, không để lại phiền phức cho mình..."

"Con trai lớn của tôi - Charles - đã chết nhiều năm rồi, không biết có để lại hậu duệ không. Con thứ của tôi - Bonova - nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hiện giờ hẳn đã là Thiên sứ, đối với nó, tình cảm của tôi rất phức tạp, một mặt rất lạnh lùng, rất thất vọng, rất tiếc hận, một mặt lại thỉnh thoảng âm thầm quan tâm. Tôi nhớ hồi nó còn nhỏ, vừa đẻ được mấy năm, thật sự rất đáng yêu..."

"Con gái lớn của tôi - Bernadette - anh đã gặp rồi, có phải rất xinh đẹp đúng không? Từ nhỏ nó đã xinh đẹp, ngoan ngoãn, thông minh, biết hiếu thảo với cha, trân trọng em trai, thương mẹ, đôi khi lại rất chính trực, hơi ngốc nghếch. Có vài lần tôi chơi cờ hoặc chơi trò chơi với nó, tôi lén chơi ăn gian, nó đều không phát hiện ra. Tính tình như vậy khiến nó sau này rất khó chấp nhận một vài việc tôi làm. Đương nhiên, hiện giờ đều có thể đẩy cho 'Mặt Trăng Nguyên Thủy', đều tại vị này làm ô nhiễm, về điểm này, tôi còn phải cảm ơn ấy chứ."

"Tôi không biết nên dùng lập trường gì để đưa ra một lời yêu cầu với anh, dù sao tôi cũng chưa từng giúp đỡ anh, cũng không có quan hệ thân thiết gì với anh, chỉ là đến cùng một thời đại, cùng một nơi, có vài phần tình nghĩa đồng hương."

Nghe đến đó, Klein lên tiếng bằng giọng trầm thấp:

"Nhật ký của ông đã giúp đỡ tôi rất nhiều, khiến tôi có thể nắm giữ được tri thức cao cấp ở thời điểm còn nhỏ yếu, từ đó tránh né được khá nhiều nguy hiểm, có thể làm ra sự cố gắng chính xác."

"Với cả, những 'Lá bài Khinh Nhờn' cũng phát huy được tác dụng ở những giai đoạn khác nhau."

"Có thể đừng đề cập đến nhật ký được không?" Russell ho khẽ một tiếng:

"Nhưng, thời kỳ sau tôi quả thật có ý thức lưu lại tin tức cho 'người xuyên không' tiếp theo, chỉ có một điều tôi không thể khẳng định là rốt cuộc anh biết ngôn ngữ nào."

Vị đại đế này thong thả thở hắt ra:

"Yêu cầu của tôi là giúp tôi chăm sóc Bernadette, thời điểm nó cần thì hãy cung cấp sự trợ giúp nhất định."

"Tuy trong thế giới thần bí nó thực sự là một nhân vật lớn, nhưng là một người cha, tôi vẫn không thể yên tâm."

Klein không do dự, lập tức để người giấy trả lời:

"Tôi sẽ chăm sóc cô ấy giúp ông."

"... Ồ, câu này sao nghe quái quái?" Giọng điệu của Russell chợt trở nên kỳ quặc:

"Đúng rồi, còn chưa hỏi tên anh, về phần tôi chắc anh cũng rõ rồi, Hoàng Đào."

"Chu Minh Thụy." Klein thản nhiên đáp.

"Kết hôn chưa? Có con chưa? Mấy tuổi rồi?" Russell hỏi một hơi ba câu.

Đại đế, sao ông giống mấy bác gái hàng xóm vậy? Klein lắc đầu, đáp cực kỳ ngắn gọn:

"Chưa có."

Russell nhất thời im lặng, qua một hồi mới nói:

"Anh và tôi cùng thế hệ, Bernadette nên gọi anh là chú Chu."

"Ừm..."

Nói xong, trong giọng Russell không hiểu sao lại thêm vài phần thương xót:

"Sau khi đến thời đại này, ngay từ đầu tôi coi tất cả là trò chơi, chơi rất vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ cố hương, nhớ đến quá khứ đã nuôi dưỡng thành phần lớn tính cách và sở thích của tôi."

"Sống càng lâu, cảm giác này ngày càng xuất hiện nhiều, giống như lá rụng luôn rơi về gốc vậy. Nhưng ít nhất tôi có vợ, có con cái, trên thế giới này vẫn còn có rất nhiều vướng bận, có cảm giác thuộc về nhất định, mà anh... Tôi có thể cảm nhận được sự cô độc của anh, cô độc từ trong xương tủy."

Nói tới đây, Russell bỗng hơi thổn thức:

"Nếu chúng ta vẫn còn sống ở thời đại kia thì tốt rồi, mỗi ngày tôi sẽ đúng giờ đi làm, thỉnh thoảng tăng ca, khi rảnh rỗi thì sẽ đi xem con gái học môn năng khiếu, đón nó vè nhà, đưa cho vợ thứ mà cô ấy dặn đi dặn lại phải mua. Mỗi khi đến cuối tuần hoặc là ra ngoài chơi, hoặc là đến nhà ngoại, hoặc là đến nhà bố mẹ tôi, chơi với các cụ..."

"Đợi đến khi tôi bị cuộc sống ép tới cạn lực, sẽ mượn cớ mời bạn bè như anh đi ăn, vài người đàn ông ngồi ở vỉa hè, ăn thịt xiên, uống rượu, chém gió, chửi bới sếp, nhớ lại thời niên thiếu đầy khí phách, giục anh mau tìm bạn gái... Đợi đến hôm sau tỉnh rượu sẽ lại tràn đầy nhiệt huyết đối đầu với cuộc sống..."

Klein yên lặng lắng nghe, không ngắt lời đại đế.

Giọng Russell dần nhỏ lại, sau đó ông cười nói:

"Tạm biệt nhé, người bạn."

"Hi vọng chúng ta thật sự sẽ có một ngày gặp lại."

Bóng dáng ông nhanh chóng trở nên hư ảo, giống như biến mất khỏi thế giới trước mặt, chỉ còn lại một chiếc bóng như có như không bịn rịn ngồi trên ngai vàng màu sắt đen.

Russell Gustav đã quay về giấc ngũ vĩnh hằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro