Chương 51 - "Ngạo mạn"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là nơi nào?" Audrey hỏi với vẻ mặt không thay đổi nhiều, giống như đang hỏi địa điểm vũ hội đêm nay ở đâu.

Pauli Delau tự xưng là hội trưởng Hội Tâm lý luyện kim cũng chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, mỉm cười nói:

"Đây là thành phố trong lòng mỗi người."

"Nơi có người thì sẽ có nó."

Audrey như có điều suy tư gật đầu:

"Nói cách khác, có thể tiến vào đây từ bất cứ ngóc ngách nào của xã hội nhân loại?"

Delau vuốt ve xe lăn nói:

"Đúng vậy."

Ông ta không giải thích nhiều, chuyển sang chỉ vào người đi đường bên ngoài cửa sổ xe ngựa:

"Tất cả ở nơi này đều có biểu trưng tâm lý học tương ứng, họ tên là 'Thú tính'."

Thú tính... Audrey lặng lẽ lặp lại từ này, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi đoan trang, chỉ phóng tầm mắt ra xa hơn.

Trong những "người đi đường" này, ngoại trừ người sói, còn có gấu đi bằng hai chân, có mèo mang vẻ mặt lười nhác, có quái nhân mặt là hình con nhện sặc sỡ, có con chuột khổng lồ mắt đỏ, có mãng xà lè lưỡi, có những sinh vật giống chó dùng ánh mắt đầy dục vọng giao phối quan sát từng người đi ngang qua.

Chúng hoặc là mặc áo gió đội mũ dạ, hoặc là váy dài rườm rà lộng lẫy, gắng sức bắt chước nhân loại trong từng chi tiết, nhưng không thể để mình thật sự giống người.

Xe ngựa chạy trong bóng đêm tăm tối, xuyên qua những "người đi đường" và đủ loại kiến trúc kiểu Gothic, chẳng mấy chốc đã đến một tòa giáo đường ở giữa trung tâm.

Tòa giáo đường này cao hơn 80 mét, được chống đỡ bằng những cột trụ lớn màu đen, trên mỗi cây cột được khảm một số lượng xương sọ nhất định, chúng có của nhân loại, có của các sinh vật khác nhau, nhưng đều chĩa hai hốc mắt trống rỗng xuống dưới, giống như đang nhìn chằm chằm vào mỗi một sinh linh tiến vào giáo đường.

So với phần lớn kiến trúc ở đây, các chi tiết của giáo đường này có thể nói là tinh xảo, nhưng chúng lại là những nhân tố tạo nên cảm giác đáng sợ, khủng bố, thần bí, ác mộng.

Audrey bước xuống xe ngựa, đi qua cửa chính, nhìn thấy một đại sảnh trống trải rộng lớn.

Sâu trong đại sảnh có một giá chữ thập rất lớn, trên giá chữ thập này có một bức tượng cự long màu xám trắng quấn quanh.

Khác với những giáo đường khác, nơi này không sắp xếp chỗ ngồi cho tín đồ cầu nguyện, cũng không có nơi bày nến, chỉ là phía trước pho tượng cự long có kê một chiếc bàn dài không lớn lắm, mối bên bàn dài có năm chiếc ghế, hai đầu thì không.

Pauli Delau điều khiển xe lăn, đi tới phía trên cùng chiếc bàn dài, sau đó chỉ và phía bên trái mình:

"Mời ngồi."

Audrey không nhanh không chậm theo phía sau ông ta, nhìn xung quanh, tùy ý kéo ra một chiếc ghế, ngồi xuống.

Khoảng cách giữa cô và vị hội trưởng Hội Tâm lý luyện kim kia không tính là gần cũng không tính là xa, vừa vặn có thể thể hiện ra vẻ đề phòng của mình, nhưng lại không lộ vẻ chột dạ.

Pauli Delau giơ hai tay lên, đan lại rồi đặt xuống mặt bàn:

"Tiểu thư Audrey, tôi có một số việc muốn hỏi cô."

"Mời ngài nói." Audrey hơi nghiêng đầu, dùng đôi mắt xanh biếc đáp lại cái nhìn chằm chằm của đối phương.

Delau khẽ gật đầu:

"Tôi muốn biết cô làm sao tấn thăng được 'Bậc thầy thao túng' danh sách 4, phối phương ma dược và đặc tính phi phàm của cô từ đâu mà có?"

Audrey thản nhiên đáp:

"Đến từ một cuộc giao dịch."

"Có một người ủy thác hi vọng nhận được sự giúp đỡ từ Bán Thần đường tắt 'Khán giả', cái giá là phối phương ma dược và đặc tính phi phàm của 'Bậc thầy thao túng'."

Delau nhất thời cười một tiếng:

"Có cả chuyện như thế sao? Điều kiện hào phóng như thể một người cha tìm cớ để tặng quà cho con gái mình vậy."

"Có thể nói cho tôi biết, cụ thể cô đã cung cấp sự trợ giúp gì không?"

"Vây giết một vị Bán Thần khác. Trong nhiệm vụ này, năng lực kiểm soát về phương diện tinh thần khá mấu chốt." Audrey giải thích đơn giản hai câu.

Thái độ của cô rất bình tĩnh, giống như đang nói giáo viên gia đình giao bài tập là gì vậy.

Đôi lông mày vừa dài vừa dày của Delau hơi động đậy:

"Thành công?"

"Kết quả rất rõ ràng." Audrey đưa ra đáp án khá khéo léo.

Delau quan sát cô vài lần, dường như lúc này mới nhận thức được cô tiểu thư quý tộc ngồi bên trái này lại là một "Bậc thầy thao túng" có thể giết chết một Bán Thần khác.

Audrey đọc ra được suy nghĩ của ông ta, bồi thêm một câu:

"Tôi chỉ là một trong những người tham dự thôi."

Delau gật đầu:

"Cô có biết người ủy thác kia lấy phối phương ma dược và đặc tính phi phàm 'Bậc thầy thao túng' từ đâu không?"

"Anh ta cũng không nói về vấn đề này." Audrey đưa ra câu trả lời đã chuẩn bị từ trước.

"Anh ta? Cô có thể nói cho tôi biết anh ta là ai không?" Delau cân nhắc rồi hỏi.

Audrey vẫn luôn đề phòng đối phương phân ra "Nhân cách hư cấu", lẻn vào đảo tâm linh của mình, nhưng từ đầu đến giờ cô không hề phát hiện ra sự bất thường.

Điều này khiến cô nghi ngờ phải chăng đối phương không cần lẻn vào, chỉ quan sát động tĩnh xung quanh biển lớn tiềm thức tập thể là có thể nhìn ra được suy nghĩ chân thật nhất của mình?

Cô không che giấu, bình tĩnh đáp lại:

"Việc này liên quan đến giao hẹn giữa tôi và anh ta. Tôi nghĩ, hết lòng tuân thủ giao ước hẳn là một tiêu chuẩn đạo đức mà toàn thế giới này tán thành, mà trong thần bí học, việc này lại liên lụy rất nhiều."

Nói tới đây, Audrey chủ động nói:

"Nếu vì giấu diếm vấn đề mà các ông không thể thực sự tin tưởng tôi, tôi sẽ chấp nhận."

"Tôi có thể chỉ làm một thành viên bình thường, dùng cống hiến của mình để đổi lấy một vài tư liệu nghiên cứu tâm lý học."

Delau nghe vậy thì cười nói:

"Mỗi người đều có bí mật của mình, việc này rất bình thường, thứ tôi cần đánh giá là bí mật này của cô có ảnh hưởng đến sự vận hành an toàn của toàn bộ Hội Tâm lý luyện kim hay không."

Ông ta nhìn sâu vào Audrey, nói tiếp:

"Vậy cô có thể nói cho tôi biết, cô làm sao biết được có một người ủy thác như vậy không?"

"Tôi nhớ tôi từng báo cáo với các ông, trước khi gia nhập Hội Tâm lý luyện kim, tôi đã tiếp xúc với một vài người trong giới thần bí học, quen biết một vài người phi phàm." Audrey nói ra sự thật không thể thật hơn.

Về phần trinh tự logic thật sự của những câu trả lời vừa rồi là gì, thì lại là một chuyện khác.

Hơn nữa việc điều tra Fors và Xio về sự "mất tích" của Hervin Rambis vốn là sự thực mà hai bên chưa từng trao đổi nhưng đều tuyệt đối tán thành.

Delau thu hai bàn tay trên bàn lại, chuyển đặt lên bụng:

"Còn một vấn đề nữa, lần cuối cùng cô gặp Hervin Rambis là khi nào?"

Audrey hơi nhíu mày:

"Tôi nhớ các ông đã từng hỏi việc này rồi."

Sau khi Hervin Rambis chết, cô cũng không cắt đứt liên hệ ngay với Hội Tâm lý luyện kim, vẫn thông qua đám người Hilbert, Stephen và Islam để giữ liên lạc nhất định với lãnh đạo, đợi đến khi chiến tranh áp sát Backlund, cô mới phát hiện ra các thành viên trong tổ nghiên cứu tâm lý thuộc về mình vì đủ loại lý do mà không thể liên lạc được nữa.

"Tôi cần thêm một lần xác nhận trực tiếp." Delau nói với thái độ bình thản.

Audrey khẽ gật đầu nói:

"Lần cuối cùng tôi gặp ủy viên Hervin Rambis là ở trong phủ của Tử tước Glint, lúc ấy, tôi dựa theo lệnh của ông ấy, thôi miên hai người bạn người phi phàm mà tôi quen, hỏi các cô ấy vì sao lại muốn điều tra Tử tước Stratford, người đứng đằng sau là ai."

"Thời điểm đó, ủy viên Hervin Rambis ở ngay gần đó, đảm bảo việc thôi miên không xảy ra chuyện bất trắc nào, đợi đến khi biết được đáp án, ông ta nhanh chóng rời đi."

"Sau hôm đó tôi không gặp ông ta nữa."

Trong lúc trả lời, Audrey vẫn đề phòng đảo tâm linh của mình bị người khác xâm nhập, nhưng ở đó sóng yên biển lặng, không có gì xảy ra cả.

Điều này không những không khiến Audrey cảm thấy thoải mái, ngược lại càng thêm cảnh giác, thậm chí không dám nghĩ đến bất cứ chuyện gì liên quan đến ngài "Kẻ Khờ" và "Thế giới" Gehrman Sparrow.

Cô chỉ tin một điều: chỉ cần mình rơi vào nguy hiểm, ngài "Kẻ Khờ" nhất định sẽ phù hộ.

"Giống với câu trả lời lúc trước." Delau thong thả gật đầu.

Ông ta lập tức nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Audrey, thản nhiên nói:

"Tôi không thể dùng biện pháp thần bí học để ngược dòng tìm ra nguồn gốc của đặc tính phi phàm trong cơ thể cô điều này chứng tỏ sau lưng người cung cấp là một sự tồn tại vượt quá tưởng tượng."

Audrey lập tức gật đầu, tỏ vẻ mình cũng cho là vậy.

"Tôi không thể ép cô không được hợp tác, giao dịch với người phi phàm khác, đây là chuyện không thực tế, tôi chỉ hi vọng cô sẽ đảm bảo một chút, không tiết lộ với bất cứ ai chuyện liên quan đến Hội Tâm lý luyện kim, ít nhất, khi cô ủy thác một nhiệm vụ nào đó ra ngoài, phải đóng gói cho tốt, che giấu bí mật." Delau thu lại tầm mắt, bình thản nói.

Audrey không hề do dự đáp lại:

"Tôi đảm bảo, không nói bất cứ chuyện gì liên quan đến Hội Tâm lý luyện kim cho sinh linh không đủ quyền hạn tương ứng."

Cô chủ động mở rộng khái niệm "người" thành "sinh linh", để vá lại lỗ hổng trong lời cam đoan.

Mà cô vừa dứt lời, lập tức cảm thấy đảo tâm linh của mình hiện ra một loạt suy nghĩ.

Những suy nghĩ này đan vào nhau, biến thành một tấm lưới hư ảo, xâm nhập vào bên trong đảo tâm linh của Audrey, biến thành tiềm thức của cô.

Bởi vì tấm "lưới hạn chế" này xuất phát từ linh tính của bản thân Audrey, cho dù cô trở thành Thiên sứ, cũng không thể thanh trừ, khi cô đối diện với người không phải thành viên Hội Tâm lý luyện kim hoặc là thành viên Hội Tâm lý luyện kim không đủ quyền hạn, thì sẽ mất đi suy nghĩ trao đổi các hạng mục công việc liên quan đến Hội Tâm lý luyện kim.

Mà bản thân cô không hề nhận thức được điều ấy.

Ông ta không xâm nhập vào đảo tâm linh của mình, chỉ dựa vào lời nói của mình khiến lời cam đoan biến thành thực chất... Audrey cả kinh trong lòng, nhưng bên ngoài lại không hề thể hiện rõ ràng như vậy.

Đương nhiên, cô cũng không hoàn toàn kiềm chế, bởi vì phương thức kinh ngạc kiểu này thuộc về phản ứng bản năng của một vị "Bậc thầy thao túng".

Căn cứ vào điểm này, cô nghi ngờ hoặc là thành phố tâm linh này có vấn đề, hoặc là vị hội trưởng Hội Tâm lý luyện kim Delau này không chỉ có cấp bậc thánh giả.

Sau khi thấy Audrey đưa ra lời cam đoan, Delau hài lòng chỉ vào chiếc bàn dài:

"Từ giờ trở đi, cô chính là uỷ viên đoàn bình xét của Hội Tâm lý luyện kim."

"Cô có thể lựa chọn một chiếc mặt nạ nhân cách làm danh hiệu của mình."

Lúc ông ta nói chuyện, trên bàn hiện ra bảy chiếc mặt nạ màu xám trắng, có chút hư ảo, vô cùng lạnh lẽo, trong đó có năm chiếc đã đặt trước năm vị trí tương ứng, dường như đã có chủ nhân.

"Còn hai chiếc mặt nạ nhân cách, một là 'Nổi giận', một là 'Ngạo mạn'." Delau giới hiệu: "Chúng bắt nguồn từ thánh điển của vị Chúa sáng thế ở kỷ thứ ba kia."

Audrey suy nghĩ một giây, đưa tay về tấm mặt nạ nhân cách không chứa sự tức giận kia:

"Tôi chọn 'Ngạo mạn'."

Delau nhìn cô một cái, cười khẽ nói:

"Đây cũng là chiếc mà Hervin Rambis lựa chọn lúc trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro