4 + 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG IV

Mình không có bất kỳ điểm tương đồng nào với cô gái đó, Jessica tự nhủ trong lúc băng qua sảnh khách sạn. Và mình cũng không phải tấm gương hay cái gì đó của cô ta. Rồi cô nhìn thấy cảnh TaecYeon đang đứng chờ cô và khựng lại, giật mình vì cảm thấy anh ta nhìn quen thuộc đến thế nào khi anh ta bước về phía cô. Anh ta trông giống ai nhỉ? Daniel? Hay Dong Wook?. Anh ta bước đến phía cô bằng những sải chân dài giống bố cô và rồi quàng cánh tay quanh người cô, nhìn xuống cô, và mỉm cười. Cô cảm thấy khó chịu khi những người đàn ông làm điều đó vì nó luôn làm cô cảm thấy mình nhỏ bé.

"Nhìn em thật không thể tin được. Anh sẽ phải giới thiệu em với tất cả mọi người thôi." TaecYeon nói, và cô ngước lên nhìn anh ta chằm chằm một lúc, không nói nên lời vì mất hết tinh thần. Giờ anh ta đã ở rất gần, anh ta nhìn không thực sự quá giống với những người đàn ông mà cô đã từng đính hôn nữa. Thậm chí còn hơn nữa ở cái cách anh ta di chuyển, hiện ra lù lù phía trên cô, tươi cười rạng rỡ với cô như thể cô là một thành tựu gì đó mà anh ta đã đạt được.

"Ừm, chờ một phút." Cô nói rồi tự động lùi lại vào phía trong tiến thẳng đến bàn tiếp tân để tránh xa anh ta. Khi cô bước đến chỗ cái bàn và đâm sầm vào nó, cô mới nhận ra cô đã bỏ anh ta đứng ở giữa đại sảnh, bối rối và bực mình. Bỏ cái tính xấu ấy đi, cô tự mắng mình. Ngươi đang hành động như một con ngốc ấy, không có gì không ổn với anh chàng này cả. Có chuyện gì không ổn với ngươi thế?

Anh ta gian lận, Yul đã nói thế. Và vì lý do nào đó, đột nhiên cô cảm thấy tin Yul cùng với cái mũ lưỡi trai ngốc nghếch và cái quần short jean hơn là tin anh chàng đóng bộ bảnh bao trong bộ quần áo bằng vải flannel kia.

Hoàn toàn bốc đồng, cô gọi Yoong qua bàn tiếp tân.

"Cô có cái ống nhòm nào không?"

"Chỉ có một cặp nhỏ thôi." Yoong với xuống ngăn dưới quầy và lôi ra một cặp ống nhòm mini được gấp lại gọn gàng. "Nếu để dùng ngắm chim thì nó không có tác dụng lắm đâu. Tôi có thể tìm cho cô một cặp to hơn nếu cô không vội." Yoong trao cho cô một nụ cười thân thiện, cởi mở làm Jessica cảm thấy bối rối. Một người nhìn tử tế như thế này đang làm gì với con cá nhồng Anna để hủy hoại những quán bar của những người hàng xóm nhỉ?

"Jessica?" Yoong gọi khi thấy cô nhìn chằm chằm vào cô ấy mà không nói gì.

"Cái này ổn rồi." Cô nói. "Con chim mà tôi định ngắm thực ra rất, rất to." Cô nhét nhanh cặp ống nhòm vào trong túi và quay trở lại với TaecYeon - lúc này đang nhìn vào đồng hồ như để nhắc nhở cô.

Họ cùng nhau bước về phía sân golf, TaecYeon gật đầu sang trái rồi sang phải chào những người quen biết, trong lúc luôn giữ một cánh tay sở hữu phía sau lưng cô như thể cô là sự khởi đầu cho anh ta trong một show xiếc thú đặc biệt đã nổi tiếng từ lâu. Anh ta làm việc trong một hãng quan hệ công chúng, Jessica nhớ lại, có thể anh ta nghĩ mình khá ổn cho hình ảnh của anh ta cũng nên.

"Khu vực sân phẳng của resort là một cái sân khá dành cho dân nghiệp dư," TaecYeon nói với cô khi họ bước đến sân golf trên đồi. Anh ta ra hiệu cho hai cậu bé vác gậy. "Tuy nhiên, nếu như em đã có chút kinh nghiệm về chơi golf thì chúng ta nên chơi ở trên sân này." Anh ta mỉm cười với cô, vừa ra vẻ kẻ cả đồng thời vừa ra vẻ thách thức cô. "Sân này đòi hỏi kĩ năng nhiều hơn."

Jessica mỉm cười lại với vẻ thận trọng.

"Dĩ nhiên là nó không đến nỗi không thể chơi được như mọi người vẫn ca thán đâu." TaecYeon cười thích thú rồi đưa cái túi của mình và cái túi anh ta thuê cho cô cho hai cậu bé vác gậy mà không hề quay lại nhìn chúng. "Trên thực tế," anh ta nói thêm, "anh đã thường ghi điểm dưới mức thông thường một chút ở đây."

Hai cậu bé vác gậy ở vào khoảng hai mươi tuổi, và cậu bé có mái tóc đỏ rực trông khá quen thuộc. Jessica nhìn thấy chúng nhìn nhau và nhăn nhở cười khi TaecYeon tuyên bố anh ta chơi dưới mức trung bình. Thêm một điểm cho Yul.

"Em có muốn cá cược một chút không?" TaecYeon đang chăm chú nhìn cô với vẻ ngây thơ. "Thậm chí anh sẽ chấp em mười điểm dẫn trước."

Bố cô thường vẫn cười kiểu đó ngay trước khi ông hoàn thành một thương vụ. Cô đã luôn ghét nụ cười đó. Làm thế nào để thoát ra khỏi cuộc hẹn này bây giờ nhỉ?

"Em đã từng chơi golf trước đây chưa?" TaecYeon hỏi.

"Ồ, một hay hai lần gì đó." Cô nói, trong đầu thầm nói thêm, từ hồi học đại học lúc tôi còn nằm trong đội tuyển golf của trường. Vấn đề là cái thời học đại học đó đã cách đây mười bốn năm rồi.

"Thế cá 50.000 won nhé?" Anh ta hỏi.

Mình không thể tin được chuyện này, Jessica nghĩ. Anh ta đang cố gắng dụ dỗ mình, và rồi có lẽ anh ta sẽ cố gắng lừa gạt mình. Ôi, quỷ tha ma bắt các người đi. Tôi đã mệt mỏi vì bị những người đàn ông như các người lợi dụng rồi. Lần này tôi sẽ thắng, và tôi không chỉ nói về golf đâu đấy.

Quý cô Jung ngẩng lên cười rất tươi với anh ta "100.000 thì thế nào?" Nụ cười của Jessica sắc lạnh đến kinh người.

“Đồ khốn nhà ngươi muốn chơi thì chị đây sẵn sàng tiếp”

TaecYeon rạng rỡ cười lại. "Tốt thôi, tốt thôi."

Anh chàng vác gậy tóc đỏ của Jessica kín đáo lắc đầu với cô nàng, và cô ấy nháy mắt lại với cậu ta. Anh chàng kia dường như muốn nói là đừng cá nhưng cô nàng kiên quyết không nghe theo.

Cú đánh đầu tiên của TaecYeon treo bóng vào trong mảnh sân gần đó. Khi anh ta và cậu bé vác gậy của mình đuổi theo đến nơi trái bóng dừng lại, Jessica lấy chiếc ống nhòm ra, giữ nó giấu trong bàn tay của mình. Khi họ đã đến mảnh sân bên kia, TaecYeon giơ tay vẫy cô và quay lại tìm quả bóng của mình. Jessica liền đưa ống nhòm lên nhìn và thấy anh ta đá trái bóng ra khỏi khu vực rough.

(Một sân golf tiêu chuẩn có 18 lỗ, mỗi lỗ chia ra làm nhiều loại địa hình, trong đó có một số loại địa hình chính. Rough: là khu vực có cỏ ở rìa đường bóng, cỏ rậm và dài hơn khu vực fairway. Nếu bóng rơi vào đây sẽ rất khó đánh.)

"Tôi thực sự tin là trái bóng của đối thủ vừa mới nảy lên thêm một lần nữa." Cô thì thầm với anh chàng vác gậy.

"Những trái bóng của đối thủ của chị sẽ luôn như thế đấy." Chàng thanh niên vác gậy của cô trả lời.

"Thật thế ư, lúc này à? Tôi là Jessica." Cô chìa tay cho cậu ta.

"Tôi tên Bong Su." Cậu ta trả lời và nắm lấy tay cô.

"Anh chàng phục vụ quầy bar," Jessica nhớ lại. "Có chuyện gì mà cậu không làm ở đây không?"

"Không nhiều lắm." Bong Su nói với vẻ hồ hởi. "Tôi đang học về quản lý khách sạn, và Yoong muốn tôi học mọi việc từ mặt đất trở đi."

Jessica quan sát ngọn đồi dựng đứng. "Ồ, mặt đất ở đây chắc chắn là dựng đứng rồi."

"Điều đó sẽ dễ dàng để chơi gian lận với chị hơn." Jessica quay lại liếc ánh mắt sắc như dao cạo nhìn cậu ta, và Bong Su gật đầu. "Thật không may đó là sự thật. Tôi nghĩ là chị sắp mất một trăm đô rồi."

"Ồ, không đâu." Jessica nói. "Tôi quen với việc đứng thẳng trong những trận đánh trên địa hình dốc đứng, và tôi sinh ra để làm người chiến thắng. Bố sẽ không chấp nhận cho tôi có một kết quả tồi tệ hơn đâu."

Cô đặt bóng vào điểm phát bóng và đánh nó nhẹ nhàng vào trong sân cỏ.

"Tôi có cảm giác là tôi sẽ thích trận đấu này cho xem." Bong Su nói.

"Ồ, tôi cũng thế." Jessica nói.

Cô sớm nhận ra trong trận đấu rằng cô có thể dễ dàng đánh bại TaecYeon nếu anh ta chơi một cách công bằng, nhưng sự gian lận của anh ta đã san bằng điểm số một cách đáng kể. Jessica không ngạc nhiên. Có lẽ đó là cách mà anh ta đạt được vị thế của mình như ngày hôm nay. Xét cho cùng thì hầu hết những người đàn ông giàu có đều không thể leo lên được đến vị trí của mình nếu không đi tắt đón đầu, họ luôn tận dụng mọi lợi thế mà họ có. Đó là những gì mà cô cảm thấy thích ở họ. Họ rất năng nổ, tự chủ. Rất khó bị đánh bại.

Chúa ơi, mình điên mất rồi, cô nghĩ.

TaecYeon mỉm cười với cô với một vẻ nhún nhường.

Nhưng cô không ngốc nghếch như anh ta, cô cũng cười lại. Hai người đều có thể chơi trò đó. Với suy nghĩ đó trong đầu, khi đánh đến lỗ golf thứ tư bóng của cô bị xoáy vào khu vực rough, cô đá ngược trái bóng của mình ra khỏi đó mà không có chút áy náy nào.

TaecYeon trông có vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy trái bóng của cô. "Không phải là bóng của em trượt vào khu vực rough rồi à?"

"Một cú nảy may mắn thôi." Jessica nói.

Bong Su long trọng gật đầu đồng ý.

TaecYeon cau có nhìn cô và rồi quay lại với trái bóng của mình.

"Trận đấu này bắt đầu trở nên bẩn thỉu rồi đây." Bong Su nói. "Cá nhân mà nói, tôi thấy thích thú. Thật tiếc là Yul không có mặt ở đây để chứng kiến chuyện này."

Jessica cau mày nhìn cậu ta. "Yul?"

Bong Su mở miệng ra định nói rồi lại ngậm lại.

"Nói cho tôi biết đi." Jessica yêu cầu, và Bong Su nhún vai.

"Yul bảo tôi ra đây để trông chừng chị." Cậu ta nói. "Cô ấy cho là chị sẽ không nghe theo lời cô ấy, nên..."

"Nên cậu trở thành người trông trẻ." Jessica thở dài.

"Đừng có nói là tôi nói với chị nhé." Bong Su nói.

"Nói với tôi cái gì?" Jessica tròn mắt nhìn cậu ta. "Giờ thì tránh ra khỏi đường bóng của tôi, nhóc. Tôi là một người phụ nữ đang mang trọng trách trên vai."

Trận đấu đã dần biến chất trở thành một loại trò chơi mà CIA thường hay chơi - một trận đấu golf lén lút. Cả hai người họ đều thích đánh bóng khi đối phương quay lưng lại. Khi trò chơi đã trở nên quá trơ trẽn và trò gian lận trở nên quá rõ ràng, Jessica lắc lắc rũ mái tóc ra khỏi búi tóc cao của mình và cười phá lên, còn TaecYeon bắt đầu trông có vẻ điên cuồng hơn bao giờ hết.

"Đây là cách chơi golf duy nhất." Jessica nói với Bong Su. "Và phải đến tận bây giờ tôi mới khám phá ra điều đó. Tôi phải mời gã khốn này đi ăn tối nay để tỏ lòng biết ơn mới được."

"Tôi không nghĩ là anh ta có thể chịu đựng được cho đến bữa tối đâu." Bong Su quan sát TaecYeon và cau mày lại. "Trước đây anh ta chưa từng bị thua, và mặt anh ra cũng chưa bao giờ chuyển sang màu như thế kia."

"Anh ta ổn thôi." Jessica nói. "Còn mỗi một lỗ nữa thôi mà."

TaecYeon như nghẹt thở lần nữa khi vung gậy, và trái banh của anh ta biến mất vào trong bụi rậm. Anh ta oai vệ bước theo hướng trái banh, bỏ mặc cậu bé vác gậy của mình đang loạng choạng cùng với Jessica và Bong Su.

Vấn đề đối với những người đàn ông như TaecYeon là họ luôn thoát được với những trò gian lận nho nhỏ xấu xa của mình. Điều đó thật không công bằng. Phải làm điều gì đó về chuyện này mới được.

"Lần này chúng ta phải đến xem thôi." Jessica nói, và ba người họ bám theo sau anh ta một cách lặng lẽ.

Họ bước tới rìa sân cỏ ngay đúng lúc để kịp nhìn thấy TaecYeon đá trái bóng của mình một cách giận dữ quay trở lại vào trong sân cỏ.

"Vì sao thế, Bong Su?" Jessica vui vẻ lên tiếng. "Thế là gian lận."

Anh ta giật nảy lên khi nghe thấy giọng nói của cô và trừng mắt nhìn cô với vẻ thống khổ, khuôn mặt anh ta trở nên xám ngoét. "Jessica." Anh ta lắp bắp, và rồi đổ sập xuống sân cỏ.

"TaecYeon?" Jessica cúi xuống bên cạnh anh ta. "TaecYeon, chỉ là một trận đấu ngớ ngẩn thôi. Không ai quan tâm đâu, TaecYeon?"

Cô quỳ xuống trên đầu gối bên cạnh anh ta. Anh ta không còn thở nữa.

"Gọi 911 ngay!" Jessica ra lệnh cho Bong Su và cúi xuống hô hấp nhân tạo cho TaecYeon. {Chị ấy rất rất là giống Boss.}

***

Nửa giờ sau, Yul đứng bên cạnh cô trên sân golf và lắc đầu khi tiếng xe cứu thương đi xa dần. "Đầu tiên là Nick Khun, giờ là chuyện này." Yul nói.

"Chúng ta đã làm CPR cho anh ta. Anh ta sẽ ổn thôi." Jessica nói. "Bác sĩ bảo thế."

(CPR: Cardiopulmonary resuscitation: hô hấp nhân tạo, hồi sức tim phổi)

"Hẹn hò với cô cứ như hẹn hò với tử thần vậy." Yul nói.

Jessica trông có vẻ cáu kỉnh. "Không có ai chết cả."

"Chưa thôi." Yul mỉa mia lên tiếng.

Jessica định nói một điều gì đó thật chua cay nhưng rồi cô nhớ ra Yul đã sai Bong Su đến trông chừng cô. Cô đã quen với những người tên chuyên nói những lời ngọt ngào và rồi để mặc cô tự mình chống chọi mọi chuyện. Một người cứ ám chỉ cô là một mối đe dọa và rồi sau lưng lại để ý chăm sóc cô là một trải nghiệm mới mà cô chưa từng trải qua.

"Tôi tha lỗi cho cô." Jessica nói. "Cô là người tốt." Cô vỗ nhẹ lên cánh tay Yul và rồi quầy quả đi về hướng cabin của mình.

"Gì cơ?" Yul hỏi, trong lòng bối rối, nhưng cô đã đi rồi.

***

"Unnie đáng lẽ phải ở đó." Bong Su nói với Yul và Yoong sau đó. "Người phụ nữ đó cần được bảo vệ”

"Unnie không nghĩ là cô ta sẽ nghe theo lời unnie." Yul nói. "Đó là lỗi của unnie."

"Em không nghĩ là cô ấy bỏ lỡ nhiều đâu." Bong Su nói.

"Thôi, đừng nói với cô ấy là unnie đã bảo em đến đấy." Yul nói. "Unnie không muốn cô ta có ý nghĩ quái đản nào."

"Được thôi." Bong Su nói rồi nhanh chóng quay đi. "Chắc chắn là em sẽ không nói. Giờ em phải đi đây."

"Có chuyện gì với nó thế nhỉ?" Yul hỏi khi Bong Su phóng nhanh ra khỏi cửa khách sạn.

"Có chuyện gì với unnie thế?" Yoong phản đối. "Ý unnie là gì, unnie không muốn cô ấy có ý nghĩ quái đản nào? Unnie nên cảm thấy may mắn mới đúng." Yoong lắc đầu. "Thi thoảng em thấy lo lắng về unnie, chị gái ạ. Jessica Jung là một cô nàng cực kỳ xinh đẹp và unnie thì dường như là không nhận ra điều đó. Unnie đã tiến tới gần cõi chết rồi đấy, ngay ở đây."

"Unnie sẽ còn tiến tới gần hơn nữa nếu như unnie có hứng thú với cô ta, và cả em cũng thế đấy. Cô ta chính là người đã đẩy Nick Khun xuống bể bơi đêm qua, nhớ không?"

"Thật tốt cho cô ấy." Yoong nói.

"Ồ, unnie không có ý định trở thành nạn nhân tiếp theo của cô ta đâu."

"Em không biết." Yoong nói với vẻ suy nghĩ. "Cô ấy là một thứ gì đó khác nữa. Thật tệ nếu bỏ qua cô ấy."

"Này." Yul nói, giọng có vẻ cáu kỉnh. "Em đã bị trói chặt vào với Anna. Nếu như có chuyện gì xảy ra với em, Unnie sẽ phải sở hữu toàn bộ cái công trình quái quỷ này thay vì chỉ một nửa đấy."

"Với bất kì sự may mắn nào, Anna sẽ tự cởi trói cho cô ấy." Yoong nói. "Tên ngốc Dennis Park - người cứ tự giới thiệu với mọi người rằng mình là một môi giới chứng khoán ấy - thực ra là người do thám của Eastern Hotels. Hắn ta đang cố gắng lôi kéo cô ấy ký hợp đồng."

Yul nhướn mày. "Và làm thế nào em phát hiện ra chuyện đó?"

Yoong lắc đầu với vẻ kinh tởm. "Em gặp hắn tại Hội nghị ở Seoul năm ngoái. Hắn dĩ nhiên là không nhớ ra bởi vì trí óc của hắn chỉ bé như một con muỗi mắt thôi."

Yul nhăn nhở. "Và em không cảm thấy bận tâm chút nào về chuyện con muỗi mắt đó đang cố gắng đánh cắp người phụ nữ của em à?"

Yoong thụt người xuống chiếc ghế bành và gác đầu lên hai tay. "Em phải cảm thấy vô cùng may mắn mới đúng. Unnie có biết ý tưởng ngông cuồng gần đây nhất của cô ta là gì không? Là xây dựng một quán bar mới và làm cho Hyo Yeon trở nên phá sản."

Yul khịt mũi. "Và cô ta dự định làm gì để đạt được điều đó?"

"Ồ, cô ta muốn thành lập một quán bar" Yoong lắc đầu nói. "Unnie có thể tưởng tượng ra điều gì điên rồ như thế không? Kim’s Bar là một quán bar đồng quê thực sự đã được hơn 30 năm rồi. Nghĩa là Anna muốn bọn em thành lập một quán bar giả mạo để làm cho Hyo Yeon phá sản. Ngay cả nếu giả sử em đồng ý làm điều đó - mà đáng lẽ là cô ta phải biết là em sẽ không làm - thì đó vẫn cứ là một ý tưởng điên rồ."

"Thế cô ta nói gì khi em trả lời không?"

"Cô ta lại mang vẻ mặt đó." Yoong nói. "Vẻ mặt cũ 'Rồi chúng ta sẽ xem' mà cô ta luôn đem ra dùng mỗi khi em không đồng ý điều gì đó với cô ta."

"Unnie ghét vẻ mặt đó." Yul nói.

"Unnie biết đấy, em thực sự cảm kích với những gì Anna đã làm cho nơi này..."

"Unnie thì không."

"Nhưng gần đây cô ta thực sự đã hơi quá lấn át em rồi." Yoong do dự. "Em đã bắt đầu để ý nhiều hơn sau khi em nói chuyện với unnie vào ngày hôm qua, và em nghĩ là unnie đã đúng. Em nghĩ là cô ta muốn kết hôn." Yoong nhìn chị mình với vẻ thất bại. "Unnie có thể tin được không?"

Yul nhắm mắt lại vẻ ghê tởm. "Dĩ nhiên là unnie tin điều đó rồi. Em đã sống với cô ta ba năm rồi. Em nghĩ là cô ta muốn cái gì chứ?"

"Gây dựng khu resort lớn nhất vùng này" Yoong nói. "Đó là tất cả những gì mà cô ta đã nói đến. Nếu như cô ta làm ầm ĩ lên về những đứa con hay gì đó tương tự thì em đã có thể đoán ra sớm hơn. Nhưng tất cả những gì mà cô ta từng nói đến là khu resort, điều đó lại ổn đối với em." Yoong ngẩng lên nhìn chị mình "Cô ta nói về chuyện mở rộng căn hộ của em - mà dù sao thì cô ấy cũng đã gọi là căn hộ của bọn em - sang căn hộ bên cạnh. Như thế bọn em sẽ có hai phòng ngủ. Em hỏi vì sao? Không phải là chúng ta không có chỗ dành cho khách nữa, và cô ta bảo 'Em không nói về khách trọ.'" Yoong lại gác đầu lên hai tay. "Em nghĩ là cô ta ám chỉ đến chuyện con cái." Cô than thở lần nữa "Làm thế nào mà em lại dính vào cái mớ bòng bong này nhỉ?"

"Không phải là unnie ủng hộ chuyện em cưới Anna." Yul nói. "Nhưng cho đến giờ em đã ngủ với cô ta một khoảng thời gian khá dài rồi đấy."

Yoong ngẩng lên nhìn chị gái mình với vẻ vô cảm. "Thì sao?"

"Vì thế unnie không nghĩ là tất cả những gì cô ta nghĩ đến chỉ là khu resort." Yul nói. "Unnie nghĩ cô ta đã trông chờ em nhanh chóng trở thành gia đình của cô ta đấy."

"Em ư?" Yoong hỏi. "Ý unnie là gì?"

Yul nhắm mắt lại. "Đừng để ý. Hãy cầu nguyện sao cho anh chàng Dennis gì đó lôi được cô ta ra khỏi đây trước khi cô ta nhận ra là em sẽ không bao giờ kết hôn với cô ta, và rồi cô ta quyết định sẽ giết chết em."

"Anna sẽ không làm điều gì mang tính cảm xúc nhiều thế đâu." Yoong nói. "Unnie đang lẫn lộn cô ta với Jessica rồi."

"Unnie sẽ không bao giờ lẫn lộn Jessica với Anna." Yul nói. "Họ hoàn toàn khác nhau."

--------------------------

Jessica quay trở về cabin của mình và cố gắng cảm thấy xấu hổ về những gì mình đã gây ra, nhưng nó không có hiệu quả.

Có thể là cô không thực sự có ý định kết hôn. Một cô nàng thực sự muốn kết hôn hẳn là sẽ để cho TaecYeon thắng. Cô lắc đầu, cô chưa bao giờ muốn kết hôn đến mức như thế.

Mặt khác, buổi chiều hôm đó không hẳn là một dấu hiệu để cô phải từ bỏ. Nick Khun và TaecYeon là những tên khốn. Điều đó không có nghĩa là những người còn lại ở đây cũng đều như thế. Trên thực tế, luật xác xuất cho thấy rằng cô sẽ khá hơn vào lần tới.

Có lẽ cô sẽ tập trung hơn vào kế hoạch của mình. Những gì cô muốn là một ai đó nổi bật, thành đạt ngoài ra cũng phải biết quan tâm và trung thực. Một kiểu đan xen giữa bố cô và Yul. Cô cố gắng tưởng tượng xem sự đan xen đó trông sẽ như thế nào nhưng rồi không tưởng tượng được. Nó như kiểu muốn đan xen một con cá mập với một con gấu nhồi bông vậy. Cô từ bỏ và đang định bước vào phòng tắm để tắm táp một chút thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Jessica?" Tiffany nói. "Cậu đã đính hôn chưa?"

"Dĩ nhiên là chưa." Jessica nói. "Sao cậu lại gọi?"

"Cậu đã ở đó hai mươi tư giờ rồi." Tiffany nói. "Mình muốn biết đã đến lúc mình phải bắt đầu nướng chiếc bánh cưới cho cậu chưa?"

"Rất khôi hài." Jessica nói.

"Mình đã có một thiết kế hoàn hảo." Tiffany nói. "Một chồng tinh tế những lát bánh xếp theo hình chữ chi được trang hoàng trông giống như những trái phiếu Chính phủ, được bày biện một cách khéo léo với những bông hồng được gấp bằng những tờ một trăm đô."

"Nghe này, nếu tất cả những gì mình theo đuổi chỉ là tiền thì mình đã bám dính vào hai anh chàng đầu tiên mà mình gặp ở đây rồi." Jessica nói.

"Ồ tuyệt. Kể mình nghe mọi chuyện nào."

"Không, chuyện chán lắm. Cậu đã làm gì thế?"

"Phủ bên ngoài hai chiếc bánh hình chiếc nhẫn bằng bột vàng có thể ăn được cho bữa tiệc mừng sinh nhật lần thứ năm mươi cho gia đình Kim. Cậu phải nhìn thấy những vị tiểu thiên sứ mà mình đã làm ở trên đỉnh chiếc bánh, chúng nhìn rất giống nhà mấy đứa nhóc nhà đó. Ngay cả mình cũng còn bị ấn tượng bởi chính bản thân mình."

Jessica cắn môi. "Tiffany, có bao giờ cậu nghi ngờ về những gì mà cậu muốn không? Cậu biết đấy, về những mục tiêu của cậu?"

"Mục tiêu nào?" Tiffany hỏi. "Mục tiêu chỉ dành cho bọn phát xít thôi. Cậu đang nghi ngờ về mục tiêu của cậu à? Bởi vì, nếu thế thì đã đến lúc..."

"Ồ, không hẳn thế..."

"Để mình đoán xem nào. Cậu đã gặp một vài gã nổi bật, giàu có, và họ không vui vẻ gì cho lắm, và cậu đã nhìn thấy những sai lầm trong con đường đi của cậu? Uhm mà đừng bảo với mình là không có bất kì quý cô handsome nào ở cái resort ấy nha"

Jessica do dự. "Thực ra thì, mình đã hẹn hò với hai người mà đó đều là ... ồ ... sai lầm, mình nghĩ thế."

"Nhưng cậu vẫn cư xử thật đẹp chứ?" Tiffany hỏi với vẻ ghê tởm không che giấu. "Mặc dù họ nhàm chán và hời hợt, nhưng cậu vẫn mỉm cười và thể hiện mình là một quý cô hoàn hảo chứ?"

"Không. Mình xô một gã xuống bể bơi và làm cho gã còn lại lên cơn đau tim trên sân golf."

"Cái gì?"

"Hắn ta gợi nhớ cho mình rất nhiều về những người mà mình đã đính hôn."

"Lên cơn đau tim?"

"Cậu nghĩ rằng đó là lý do vì sao mình đã cố gắng giết TaecYeon trên sân golf vào chiều nay à?"

"Chờ một chút. Bọn mình đang nói đến cái chết thực sự, đúng không?"

"Không. Yul xuất hiện và giúp mình hô hấp nhân tạo cho hắn ta và rồi xe cứu thương tới."

"Yul là ai?"

"Không ai cả. Dù sao thì giờ TaecYeon cũng đã ổn rồi."

"Vậy thì, để mình đi thẳng vào vấn đề nhé. Cậu cố gắng giết gã đó bởi vì hắn ta gợi cho cậu nhớ lại những chú hề mà cậu đã từng đính hôn? Kỳ nghỉ này thực sự là một ý tưởng cực kỳ hay ho."

"Này, mình không có ý định giết hắn ta. Mình chỉ đánh bại hắn ta trong một trận đánh golf thôi."

"Nếu hắn ta giống một tên hề, điều đó sẽ xảy ra."

"Hắn ta đúng là một tên hề, và điều đó đã xảy ra. Hắn ta xứng đáng bị như thế, hắn ta gian lận."

"Và cậu phát hiện ra. Cậu cừ lắm."

"Ồ, Yul đã bảo với mình là hắn ta sẽ gian lận. Và rồi..."

"Yul là ai?"

"Không ai cả. Và rồi khi mình cũng gian lận..."

"Cậu gian lận? Cậu ư?"

"Điều đó có vẻ công bằng, hắn ta gian lận mà."

"Xin lỗi. Cậu là Jessica Jung, đúng không?"

"Cậu biết đấy, có lẽ đó là do lượng bia mà mình đã uống sáng nay."

"Cậu uống bia vào buổi sáng à?"

"Đó là tất cả những gì Yul mang theo, và mình thì bị mắc kẹt giữa hồ trên chiếc thuyền có mái chèo mục nát đó..."

"Yul là ai?" Tiff kiên nhẫn hỏi 1 lần nữa.

"Quên Yul đi. Cô ta không thú vị gì đâu."

"Không cái quái gì. Mình có hứng thú."

"Cô ta là một kiểu người làm những công việc tay chân lặt vặt." Jessica dừng lại suy nghĩ. "Cậu biết đấy, mình không biết chắc chắn cô ta làm gì nữa."

Một khoảng im lặng kéo dài ở phía đầu dây bên kia.

"Tiffany?"

"Cậu trải qua cả một buổi sáng, uống bia trên mặt hồ, trong một chiếc thuyền với một kẻ xa lạ, và cậu không biết chắc là cô ta làm gì nhưng cậu nghĩ rằng cô ta là một người làm việc tay chân lặt vặt."

"Đúng thế."

"Có lẽ tốt hơn hết là mình nên xuống đó." Tiffany nói. "Điều này không giống cậu chút nào."

"Mình ổn cả." Jessica nói. "Thực ra thì bởi vì hai cuộc hẹn vừa rồi của mình quá kinh khủng, nên mọi việc chỉ có thể khá hơn lên thôi."

"Suy diễn vớ vẩn." Tiffany nói. "Nếu điều đó là đúng thì giờ này mình hẳn là phải hẹn hò với Bi Rain rồi."

"Mình vẫn không bỏ cuộc đâu." Jessica nói. "Mình chỉ điều chỉnh một chút kế hoạch của mình thôi."

"Hãy điều chỉnh tất cả những gì cậu muốn." Tiffany nói. "Cậu thay đổi kế hoạch của cậu càng nhiều thì càng tốt. Chỉ là đừng làm điều gì quyết liệt quá mà không bàn qua với mình."

"Cậu quên là mình biết tất cả về đời sống tình ái lâm ly bi đát của cậu à?" Jessica mỉa mai.

"Ít nhất là thi thoảng mình còn có một người." Tiffany nói. "Cậu vẫn cứ lên kế hoạch cho một sự hợp nhất hoàn hảo trong kinh doanh. Thêm một chút yêu đương vào đó nữa sẽ làm cho thế giới của cậu tuyệt hơn nhiều. Tại sao cậu không quên kế hoạch đó đi và chỉ đơn giản là yêu thôi?"

"Được rồi." Jessica chế nhạo. "Và rồi cuối cùng mình sẽ mắc kẹt với một kẻ thất thế như..."

"Như?"

"Quên đi."

"Kể thêm cho mình về Yul đi." Tiffany nói.

"Quên Yul đi. Cô ta không có cơ hội. Vẫn còn có vài người nữa có tiềm năng ở đây, kế hoạch này vẫn có thể thực hiện được." Còn có Dennis gì đó. Và Eric. Và Jay Park đã rất tử tế tốt bụng. "Tiffany?" Jessica lên tiếng sau khi khựng lại một chút.

"Gì?"

"Cảm ơn cậu vì đã khuyên mình xuống đây. Mình nghĩ là mình đang có một khoảng thời gian rất vui vẻ."

"Ồ, hãy gọi cho mình khi nào cậu cảm thấy chắc chắn." Tiffany nói. "Cậu đang xử sự rất lạ."

"Mình nghĩ đó là lý do vì sao mình có một khoảng thời gian vui vẻ." Jessica nói.

***

Jessica tìm thấy Hara tại bể bơi vào buổi chiều muộn hôm đó, chỉ mặc một bộ bikini màu xanh cốm và vây xung quanh bởi một đám đàn ông. Cô nằm duỗi người bên cạnh cô ta trên một chiếc ghế bố và quan sát cảnh tượng xung quanh với một vẻ hài lòng. Bong Su đã thiết lập lại quầy bar, và mọi người lại lượn lờ xung quanh, giao lưu với nhau trong buổi chiều lười biếng của ngày Chủ Nhật, không khí tràn ngập mùi kem chống nắng, mùi chất clo và mùi hơi men lúy túy. Họ chính là những người đã làm Jessica cảm thấy bực bội vào ngày hôm trước đó, nhưng lúc này cô mỉm cười với họ mỗi khi họ đi ngang qua, và họ cũng cười với cô.

Yul và Yoong ngồi ở phía cuối quầy bar, đang tranh luận với nhau với một vài tờ giấy. Yul mặc một chiếc quần jean của Marc Jacops và một chiếc áo phông màu trắng có nhãn hiệu dán ở phía sau lưng. Trông cô ấy rất ổn trong chiếc áo phông đơn giản, đó là không nói đến chiếc quần jean, và Jessica cảm thấy hơi một chút tiếc nuối vì cô ấy không phù hợp với kế hoạch của mình. Yoong nhìn sang trọng, nổi bật trong chiếc quần vải may và một chiếc áo sơ mi được cắt may cẩn thận; chả trách gì Anna làm đủ mọi cách để giữ chặt cô ta. Những cô gái kỳ lạ làm bạn của nhau, trông quá khác nhau, mặc dù lúc này khi jessica quan sát họ, cô nhận ra họ có chút gì đó giống nhau.

Dong Hae trong chiếc quần soóc màu hồng và một chiếc áo không tay, đang cố gắng gây sự chú ý đối với hai cô bé độ tuổi học đại học đang phơi nắng phía bên kia bể bơi. Họ lịch sự phớt lờ anh ta, mặc dù Jessica nhận ra một trong hai cô bé - cô nàng tóc hạt dẻ được cắt tỉa trau chuốt - cứ liếc mắt về phía Yul và Yoong mãi. Cô ta nên tập trung vào Yul là tốt hơn. Anna sẽ không vui vẻ hài hước một chút nào nếu có ai đó thò chân vào tương lai của mình. Ý tưởng về Yul và cô bé đại học kia tự nhiên trở nên khó chịu vì một lý do nào đó, nhưng trước khi cô có thể chú ý hơn đến điều đó thì một trong những anh chàng của Hara - một anh chàng cao ráo tóc vàng mà cô ngờ ngợ nhớ ra từ đêm hôm trước - đã đeo dính lấy cô.

"Bộ sưu tập dành cho resort của Calvin Klein." Anh ta quan sát bộ đồ cô đang mặc với vẻ gật gù tán thưởng.

Cô nghiên cứu anh ta qua cặp kính râm của mình. Anh ta đeo một đôi kính có gọng làm bằng sừng, nó làm anh ta trở nên dễ mến và hấp dẫn. Mái tóc vàng hoe của anh ta được cắt tỉa gọn gàng đẹp mắt. Chiếc quần vải màu vỏ dà của anh ta được cắt may không chê vào đâu được. Anh ta đang giữ hai tay ở bên mình. Và trên tất cả, cho đến lúc này anh ta vẫn chưa thách thức cô về bất kỳ chuyện gì cả.

Cô chìa tay ra cho anh ta. "Jessica Jung."

"Tôi là Dennis Park." Anh ta nắm lấy tay cô và mỉm cười nhìn vào mắt cô. "Chúng ta đã gặp nhau tối qua tại bữa tiệc tối qua. Nhìn cô rất tuyệt vời. Không dễ dàng gì để vừa có thể kiêu sa vừa nổi bật như thế tại một bể bơi đồng quê. Cô thực sự có vẻ bề ngoài rất ấn tượng."

"Cảm ơn Dennis." Bề ngoài ấn tượng. Cô thích mình có sức hấp dẫn giới tính hơn. Cô liếc nhìn Hara trong bộ bikini dây của cô ta, Hara không có vẻ bề ngoài ấn tượng gì cả, nhưng Hara biết vui vẻ.

Hara vẫy tay với cô. "Tôi rất vui vì chị tới đây." Cô ta nói và Jessica hơi giật mình một chút khi thấy sự thân thiện trong giọng nói của cô ta. Hara thực sự là một người tốt bụng và thân thiện. Giá trị con người của cô ta có chút vấn đề, nhưng trái tim cô ta rất ấm áp. Cô phải tử tế hơn với Hara mới được. Thực ra là, cô phải trở nên giống Hara hơn một chút.

Dennis làm cô chú ý khi kể cho cô nghe về cửa hàng phân phối sản phẩm của Donna Karan cách khách sạn chỉ vài giờ đi đường. Để tiết kiệm, anh ta khăng khăng, thì việc lái xe đi là sự lựa chọn kinh tế hợp lý nhất. "Cô ta thực sự làm ra những bộ cánh đẹp nhất cho chị em phụ nữ." anh ta nói. "Nhưng dĩ nhiên là cô biết điều đó rồi."

"Dĩ nhiên." Jessica nói, bị sao lãng khi cô nàng tóc hạt dẻ đang di chuyển một cách có chủ ý về phía quầy bar.

Dennis lại làm cô chú ý lần nữa, và anh ta nói cho cô nghe về giá cả trong thành phố và những nơi tốt nhất có thể mua nữ trang.

Dennis rất tử tế, cô nghĩ, và rất đẹp trai, và mình nên tập trung vào mục đích mà mình đến đây. Nhưng cô nàng tóc hạt dẻ kia đang làm gì thế nhỉ?

Jessica quan sát trong lúc Yoong rót cho cô nàng đó một ly soda, mỉm cười với cô ta trước khi quay trở lại với Yul và những tờ giấy. Cô gái miễn cưỡng từ từ quay trở lại chiếc ghế của mình. Cả Yul lẫn Yoong đều không nhận thấy điều đó. Tốt. Dù sao thì họ cũng quá già đối với cô ta.

Yul tỳ lên quầy bar và nói chuyện với Yoong, chỉ vào cái gì đó trên những tờ giấy phía trước họ. Đầu họ chụm vào nhau, mái tóc của họ có cùng màu, cùng là màu nâu sẫm.

"Yul nhìn giống Yoong quá nhỉ." Cô nói với Hara. "Họ như thể là chị em ấy."

"Họ là chị em mà." Hara nói. "Em ước gì em có chiếc mũ như thế."

Jessica quay lại nhìn Yul với vẻ bối rối. "Yul làm việc tay chân lặt vặt trong khách sạn của em gái mình à?"

"Yul là một kế toán. Cô ta chỉ thi thoảng giúp đỡ loanh quanh vì Yoong sở hữu khách sạn này thôi. Em nghĩ Yoong để cô ta sống trong cabin cuối cùng đầu kia hoàn toàn miễn phí."

Jessica cau mày. "Yul là kế toán à?"

"Cô ta đã là một luật sư thuế gì đó ở Damyang. Rồi cô ta quay trở về nhà, và giờ cô ta giúp Yoong với công việc ở khách sạn và làm thuế cho những người khác. Chiếc mũ lưỡi trai của cô ta không phải nhìn cực kỳ bắt mắt sao?"

"Yul là một luật sư thuế à?"

"Em nghĩ là cô ta đã làm ra rất nhiều tiền và giờ nghỉ hưu non hoặc gì đó." Hara kéo một chiếc gương từ trong túi xách và kiểm tra lại lớp trang điểm của mình. "Tối nay bọn mình đến quán bar mà Anna đã nói đi. Kim’s Bar ấy."

"Hôm nay là Chủ nhật, nó không mở cửa." Jessica trố mắt nhìn Yul. "Yul là một luật sư thuế à?"

"Điều đó thì có khác biệt gì đâu? Giờ cô ta không còn làm nữa." Hara lôi ra một thỏi son và cẩn thận tô lại đôi môi xinh xắn của mình. "Có lẽ chúng ta sẽ đến quán bar đó tối mai. Em nghĩ là ai đó phải cảnh báo Hyo Yeon rằng Anna đang cố gắng làm cho chị ấy phá sản."

"Tôi không biết, Hara." Jessica nói, mắt vẫn dán vào Yul. "Có lẽ tốt hơn là không nên dính dáng vào chuyện này."

"Cũng được, thế thì chúng ta sẽ chỉ đến đó và quan sát thôi." Hara nói. "Dù sao em cũng muốn gặp Hyo Yeon. Mọi người nói là chị ấy cực kỳ dễ chịu. Chị sẽ đi cùng em chứ?"

"Chắc chắn rồi." Jessica nói mà không suy nghĩ. Yul và Yoong đang gật đầu với nhau và rồi Yoong bước dọc theo quầy bar để phục vụ một vị khách khác. Yul quay trở lại với những tờ giấy, ghi chú vào những tờ khác nhau trong lúc nghiên cứu những con số trước mặt mình. Trong chốc lát, Jessica có thể nhìn thấy cô ấy như thể là cô nàng đã từng trước đây - tập trung, lanh lợi, thông minh và chuyên nghiệp. Rồi dường như Yul tự nhận ra điều đó. Cô ấy nhìn xuống những ghi chú của mình, lắc đầu rồi vò nát tờ giấy trong tay, và đóng cuốn sổ cái lại. Khi Yoong quay lại, cô ấy đẩy phần còn lại của đám giấy tờ lại cho em gái bằng một ngón tay như thể nó không sạch sẽ chút nào.

Cô ấy vẫn còn quá trẻ để có thể nghỉ hưu non, nhưng giờ cô ấy đang ở đây, không làm gì nhiều lắm, một luật sư thuế giờ đi cắt cỏ. Kwon Yul lười biếng và sống không có mục tiêu, nhưng cô ấy xuất hiện trên sân golf và biết cách làm CPR, và cô ấy là người chị gái thất nghiệp của Yoong, nhưng Yoong nghe theo lời cô ấy như thể cô ấy là một cộng sự. Và Kwon Yul rõ ràng không phải là mẫu người của Jessica, nhưng cô nàng cảm thấy thoải mái với cô ấy hơn rất nhiều so với bất kỳ gã đàn ông nào cô từng gặp. Một cô gái khá lạ lùng.

Dennis lại làm cô chú ý lần nữa.

"Có một cửa hàng ở trong làng có bán những chiếc mũ giống như mũ của Yul." Anh ta nói với cô và Hara.

"Tuyệt." Hara reo lên, mắt long lanh nhìn anh ta.

"Tuyệt." Jessica lặp lại, mắt vẫn dán vào Yul.

CHƯƠNG V

Vào lúc chín giờ sáng hôm sau - cố ý phớt lờ cảm giác nghi ngờ lẵng nhẵng trong đầu rằng mình đang tiêu phí một khoảng thời gian mà cô có thể sử dụng hiệu quả hơn nếu tập trung vào kế hoạch của mình - Jessica đến gặp Yul ở hồ nước.

"Anna vừa gọi đến cabin của tôi để thu xếp cho một cuộc đi bộ đường dài để ngắm cảnh thiên nhiên." Cô nói. "Làm ơn đừng để cô ta tóm được tôi. Tôi có mang theo một cuốn sách, tôi sẽ không làm phiền cô đâu."

"Cô không hề làm phiền tôi." Yul nói. "Lên thuyền đi."

Yul chèo thuyền băng qua hồ và lại đến dưới tán lá liễu, cô ấy lại cởi bỏ áo ngoài để lộ chiếc áo thể thao bên trong và nằm ngửa ra để ngủ, đúng y như những gì cô ấy đã làm sáng hôm trước đó.

"Đây là tất cả những gì cô làm à?" Jessica hỏi trong lúc ổn định chỗ của mình cùng với cuốn sách.

"Gì cơ?"

"Ngủ trên thuyền?"

Yul đẩy nghiêng chiếc mũ trên mặt và quắc mắt nhìn cô từ đầu bên kia chiếc thuyền. "Tôi dậy từ lúc năm giờ rưỡi sáng và làm việc chổng mông lên để đảm bảo cho toàn bộ khu đất này trông thật đẹp đẽ cho những người như cô, và đây là câu cám ơn mà tôi nhận được sao?"

"Xin lỗi." Jessica nói.

Yul gật đầu cục cằn và đậy chiếc mũ trở lại che ngang mặt.

"Vậy chính xác là cô làm gì?"

Yul lại đẩy nghiêng chiếc mũ. "Nếu cô bỗng trở nên thích tán gẫu, tôi sẽ chèo thuyền mang cô quay trở lại bờ đấy."

Jessica nhún vai. "Tôi chỉ tò mò thôi. Hara bảo với tôi là cô đã từng là một luật sư thuế."

"Đã từng là là một cụm từ chính xác," Yul nói. "Giờ tôi là người quản lý các hoạt động ngoài trời." Yul lại đậy chiếc mũ lại.

"Có phải điều đó có nghĩa là cô cắt cỏ không?"

"Không, điều đó có nghĩa là tôi bảo những người khác cắt cỏ. Giờ thì im đi và để tôi ngủ."

Jessica giở cuốn sách ra, nhưng cuối cùng thay vì đọc nó cô lại ngồi mơ mộng. Khung cảnh thật quá yên bình trên mặt hồ, không có chút áp lực nào, không bị căng thẳng; chỉ có mặt hồ, cá và Yul. Cô nhớ lại những thứ mà cô đã lên kế hoạch cùng với Tiffany lúc ở Seoul và mỉm cười. Yul hẳn sẽ nghĩ rằng cô bị mất trí nếu như cô kể cho cô ấy nghe chuyện đó.

Cô liếc nhìn qua người đang nằm ngủ. Hơi thở của cô ấy vẫn chưa đủ sâu để cho thấy là cô ấy đã ngủ rồi.

"Có bao giờ cô nhận ra là thực tế thay đổi rất nhiều tuỳ thuộc vào nơi mà cô đang sống không?" Jess hỏi.

"Không."

"Khi tôi còn ở Seoul, tôi có một ý tưởng về cách mà mọi việc sẽ diễn ra một cách hoàn toàn hợp lý. Nhưng rồi sau đó tôi đến Jin-Dong-Wang và ý tưởng của tôi trở nên đường như ... ờ ... không còn đúng nữa. Và rồi tôi chèo thuyền ra đây với cô, và ở giữa mặt hồ thế này, chính cái ý tưởng đó lại trở nên cực kỳ ngu ngốc, nó rất buồn cười. Cô có hiểu ý tôi muốn nói gì không?"

Yul im lặng một lúc khá lâu làm cô nghĩ là Yul đã ngủ thiếp đi rồi. Đột nhiên cô ấy lên tiếng. "Có."

"Gì cơ?" Jessica giật mình hỏi lại.

"Tôi hiểu ý cô muốn nói gì." Yul đẩy chiếc mũ ra khỏi mặt mình một lần nữa. "Đó là lý do vì sao tôi không đến các thành phố lớn nữa và vì sao tôi trải qua rất nhiều thời gian ở ngoài này."

"Ồ." Jessica nói. "Ý tưởng ngu ngốc của cô ở Seoul là gì?"

"Tiền là tốt, và thật vui vẻ khi ta kiếm ra được chút ít." Yul nói.

"Ồ," Jessica lặp lại. Sau một lát, cô hỏi thêm. "Đó là một ý tưởng ngu ngốc à?"

"Thực ra thì không nếu ở Daegu," Yul nói. "Ở Daegu, họ nghĩ rằng tôi là một tuyệt tác."

"Nhưng ở đây thì không à?"

"Thực ra..." Yul duỗi người ra một chút. "Người Jin-Dong-Wang có một ý tưởng rất chi là thực tế về tiền bạc. Đó chỉ là một thứ mà cô dùng để chi trả các khoản vay và để mua thức ăn. Ở Seoul, tiền còn hơn là một phương tiện dùng để ghi điểm."

"Không phải đó chỉ là vì có nhiều tiền hơn ở Seoul hay sao?" Jessica hỏi.

"Không," Yul nói. "Lấy ví dụ dì của tôi nhé. Bà ấy được coi là giàu có theo tiêu chuẩn của cái xứ này, và khi bà ấy chết bà ấy chia số tiền của bà cho Yoong và tôi."

"Bà ấy thật tử tế." Jessica nói.

"Có khoảng hai mươi nghìn đô la cho mỗi người chúng tôi, ở đây con số đó là cả một gia tài nhưng lại chẳng đáng là bao nếu đem con số đó khoe khoang ở nơi tôi sống." Yul với lên và mở nắp thùng lạnh. "Tôi sẽ uống bia," Yul nói. "Còn cô uống nước hoa quả." Cô ấy đưa cho cô một lon nước cam và lại nằm xuống.

"Cảm ơn." Jessica nói, cố gắng kìm chế câu trả đũa của mình lại để có thể nghe nốt phần còn lại của câu chuyện. "Thế chuyện gì xảy ra sau đó?"

"Ồ, tôi ly dị và kiếm được nhiều tiền hơn tất cả những gì tôi đã có thể tiêu pha trước đó, và tôi sống ở Seoul thay vì nơi này, vì thế số tiền đó có thể coi như là tiền của riêng một mình tôi. Một vài năm sau, tôi bắt đầu tham gia thao túng thị trường chứng khoán, tôi mất một ít, kiếm được rất nhiều, rồi lại mất một ít, kiếm được rất nhiều. Điều đó thật vui vẻ, như thể chơi một trò chơi vậy."

Yul rơi vào im lặng vì thế Jessica dùng chân thúc giục cô ấy. "Tiếp đi chứ." Cô nhắc.

"Rồi," Yul chậm rãi nói, "trong khi đó ở nơi này, Yoong đang tham gia một khoá học về thư tín trong quản lý khách sạn, dự định sẽ tái mở cửa khu nhà nghỉ bao gồm tám căn cabin cũ kĩ đã bị bỏ hoang từ rất rất lâu mà không ai có thể nhớ được này. Bởi vì em ấy ở Jin-Dong-Wang thay vì ở Seoul nên em ấy đã sử dụng số tiền của mình để mua thêm ít đất và sửa sang các căn cabin, điều đó dĩ nhiên sẽ là một vụ đầu tư ngớ ngẩn theo tiêu chuẩn của Seoul. Gia đình đã bố thí cho em ấy một số đồ nội thất cũ kỹ để lấp đầy các cabin đó, rồi em ấy quảng cáo và một số khách nghỉ bắt đầu xuất hiện. Em ấy xây thêm vài cabin nữa, và rồi Yoong mượn thêm tiền từ ngân hàng và xây dựng một sân golf nho nhỏ ở phía sau khu khách sạn. Mọi chuyện diễn biến khá tốt đối với em ấy, nhưng Yoong không kiếm được thứ mà người Seoul gọi là tiền bạc đích thực. Em ấy chỉ cung cấp thêm ít việc cho một số người ở quanh đây và nuôi sống chính mình. Hoàn toàn không có gì khác."

"Vậy nghĩa là cô đã ở trên làn đường cao tốc, còn cô ấy trên làn cho xe đi chậm." Jessica nói.

"Thực ra thì Yoong và tôi luôn khác nhau." Yul nói. "Mặc dù thực ra thì mọi việc thường xảy ra theo kiểu khác. Tôi luôn là người vừa chạy vừa ngắm cảnh, còn em ấy luôn là người chạy nước rút. Nhưng tôi không thể chờ được để có thể thoát khỏi đây, còn Yoong không thể nào rời bỏ nơi này."

"Nếu thế thì vì sao cuối cùng cô lại quay trở lại đây và làm công việc cắt cỏ?"

"Tôi dần trở nên như thế." Yul nói. "Cô chắc là cô hứng thú với chuyện này chứ?"

"Hoàn toàn mê mẩn." Jessica nói.

Yul nốc một ngụm bia. "Tôi nói đến đâu rồi nhỉ? Ồ đúng rồi, Yoong lúc đó đang thuê một số người trong thị trấn làm việc ở đây, và khi nơi này trở nên rộng lớn hơn thì quy mô nhân sự cũng thế. Chẳng bao lâu, em ấy đã trở thành nhà tài phiệt trong vùng. Vì thế khi mọi thứ đổ bể hoàn toàn, người dân liền kéo đến tìm em ấy."

"Đổ bể hoàn toàn?"

"Ừm, hầu hết người dân ở đây làm việc tại nhà máy ở Choeng Nam" Yul nói. "Một thị trấn nhỏ, cách đây khoảng mười lăm dặm về phía bắc."

Jessica ngờ ngợ nhớ ra cô đã nhìn thấy khu đó khi lái xe xuống đây - một khu xám xịt, hoang tàn với đầy những cửa hàng và những ngôi nhà hoang vắng. "Có chuyện gì đã xảy ra?"

"Nhà máy đó đóng cửa. Chủ nhân của nó chuyển toàn bộ hoạt động sang Nhật"

"Ôi," Jessica nói. "Bao nhiêu nhân lực?"

"Khoảng ba trăm, hơn kém một chút." Yul nói. Cô trông có vẻ khắc nghiệt trong một lát. "Họ chỉ chuyển đi thôi, không hề có thông báo trước gì cả."

"Rồi chuyện gì xảy ra?" Jessica hỏi.

"Mọi người bắt đầu xuất hiện, hỏi Yoong xin việc làm, nhưng dĩ nhiên là không có cách nào để em ấy có thể thuê nhiều người như thế. Nhưng tất cả bọn họ ngước mắt nhìn em, ấy, và cô biết Yoong rồi đấy." Yul liếc nhìn qua cô. "Ồ, thực ra thì cô đâu có biết Yoong. Em ấy luôn nghĩ rằng em ấy là cha của tất cả mọi người, Yoong là thế đấy."

Jessica nghĩ về chuyện Yoong và Anna định tiêu diệt quán bar của Hyo Yeon. "Nhưng..."

"Nhưng sao?"

"Không có gì đâu." Jessica lắc đầu bối rối. "Chuyện gì xảy ra sau đó?"

"Ồ, em ấy làm cái việc mà em ấy luôn làm khi chúng tôi còn là những đứa bé và rồi em ấy dính vào một mớ lùng nhùng, rồi em ấy gọi cho tôi."

"Và thế là cô trở thành đấng cứu thế."

Yul khịt mũi. "Quỷ tha ma bắt, không. Tôi không có ý tưởng gì và tôi cũng bảo em ấy thế. Và em ấy nói là em ấy không cần ý tưởng, em ấy cần tiền. Rất nhiều tiền. Rồi em ấy cầu xin tôi cứu giúp em ấy bằng một vài dạng đầu tư để em ấy có thể xây dựng một khu resort và điều đó có thể tạo ra công ăn việc làm cho mọi người."

"Ồ." Jessica nói. "Điều này làm thay đổi cách nhìn của tôi về khu resort này."

"Đúng thế." Yul nói. "Cứ mỗi lần tôi nhìn vào cái công trình Taj Mahal bằng gỗ ghép đó, tôi lại nghĩ đến những việc làm mà nó đã tạo ra, và thế là tôi phải câm miệng lại."

(Taj Mahal: một khu lăng tẩm được xây dựng ở Agra, Ấn Độ, được xây bởi Mughal Emperor Shah Jahan để tưởng nhớ người vợ mà mình yêu thương nhất.)

"Thế là cô ấy tìm thấy cô như là một người chống lưng."

"Không." Yul nói và nốc thêm một ngụm nữa từ lon bia của mình. "Tôi chỉ đưa cho em ấy toàn bộ số tiền tôi có và quay về nhà."

"Cô hẳn là phải có nhiều tiền lắm."

"Đủ để Yoong cảm thấy ấn tượng." Yul nói.

"Khu resort này thuê ba trăm nhân công?"

"Vào lúc nó bắt đầu được xây dựng thì đúng thế." Yul nói. "Rồi sau đó khi những du khách đổ về đây, những cửa hàng trong thị trấn bắt đầu kinh doanh khấm khá lên với những mặt hàng thủ công mỹ nghệ và những thứ rác rưởi kiểu đó. Và cứ mỗi lần Anna tổ chức khua chiêng đánh trống những trò phô trương của cô ta như buổi tiệc kinh khủng đêm qua là chúng tôi lại phải thuê mọi người cách đây hàng dặm để làm việc. Tổng kết lại, Yoong đã gần như là cứu rỗi toàn bộ thị trấn Jin-Dong-Wang này"

"Yoong và cô" Jessica sửa lại.

"Không hề." Yul nói, kéo chiếc mũ phủ lại trên mặt mình. "Chỉ Yoong thôi. Hoàn toàn là sự may mắn ngớ ngẩn khi lúc đó tôi đang đóng một vai trò quan trọng trên thị trường chứng khoán. Vào lúc khác, có lẽ túi tôi còn nhẵn thín hơn cả mặt đường nữa."

"Và cô không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ quay lại?" Jessica nói.

"Không."

"Cô hẳn là phải giỏi lắm," Jessica nói. "ý tôi là để có thể làm ra nhiều tiền như thế."

Yul đẩy chiếc mũ lên và lừ mắt nhìn cô. "Này, lúc này tôi không có đồng nào cả, vì thế đừng bắt đầu nảy sinh ý tưởng đấy."

"Ý tưởng gì?" Jessica hỏi với vẻ bị xúc phạm.

"Như thể tôi là một người có nhiều hoài bão mà có lẽ cô sẽ có hứng thú."

Jessica không nói được tiếng nào mất một lúc.

"Tôi biết kiểu người của cô, thưa quý cô." Yul nói. "Cô ăn thịt những kẻ như tôi cho bữa sáng. Thôi, quên chuyện đó đi. Tôi hoàn toàn trắng tay." Cô gái da ngâm quay trở lại phía bên dưới chiếc mũ.

Jessica cân nhắc đến chuyện đá cô ấy một phát, nhưng rồi quyết định là hành động đó không ra vẻ quý cô chút nào. "Cô biết không, tôi cảm thấy thật thần kỳ khi mà chiếc thuyền này không chìm xuống dưới sức nặng của cái tôi nặng trịch của cô đấy."

"Ha."

"Lý do duy nhất tôi có thể có hứng thú với cô là bởi vì cô đã giúp em gái cô cứu cái thị trấn này. Và bởi vì rõ ràng là cô không hề làm điều đó cho nên hoàn toàn không có điều gì về một tên huênh hoang khoác lác, lười biếng, ngạo mạn, khinh người như cô có thể cuốn hút tôi được."

"Ngạo mạn?"

"Vâng cô rất là ngạo mạn, và khó ưa"

"Đấy, thấy chưa?" Yul nói. "Đó chính là cái kiểu thái độ làm tôi rời khỏi Seoul đấy"

"Ngay cả chiếc mũ lưỡi trai đó nhìn cũng thật kỳ cục. Con gái sao lại thích đội nón lưỡi trai như mấy thằng choi choi thế huh"

"Này." Yul đẩy nghiêng chiếc mũ. "Yoong đã tặng tôi chiếc mũ này, nó không hề kỳ cục chút nào."

"Tại sao cô ấy lại tặng cô chiếc mũ ngốc nghếch đó?"

"Bởi vì em ấy nói tôi hợp với mũ lưỡi trai" Yul lầm bầm.

"Gì cơ?"

"Em ấy nói tôi không hợp với nón rộng vành và tôi nghĩ mình thật tởm khi đội cái đó. Còn nữa, Yoong bảo tôi rất bảnh khi đội nón lưỡi trai”

Jessica bật cười, và cô nàng lừ mắt nhìn Yul.

"Thế đó là lý do vì sao cô đội nó suốt ngày." Jessica nói. "Cô đúng là một đồ lừa đảo ngoại hạng."

"Gì cơ?"

"Cô thích chuyện quay trở lại nơi này và biết rằng cô là một nửa trong số hai chị em nhà Kwon đã cứu sống thị trấn này. Cô đội chiếc mũ đó vì cô tự hào khi trở thành một người hero vĩ đại. Và rồi cô đi loanh quanh và lèm bèm 'Ôi dào, vớ vẩn, dở hơi, chả có ý nghĩa gì', và xúc phạm những người tuyệt đối ngây thơ đến từ Seoul như tôi."

"Cô chả tuyệt đối ngây thơ chút nào." Yul nói.

"Chắc chắn tôi là thế đấy." Jessica nói. "Tôi không thể tin được cô lại nghĩ rằng tôi sẽ có ý gạ gẫm cô chỉ bởi vì cô có tiền."

"Tôi không có đồng nào cả." Yul nói.

"Ồ, nhưng tôi thì có đấy." Jessica nói. "Rất nhiều."

"Bao nhiêu?" Yul hỏi. "Tôi có thể bắt đầu bằng chuyện bắt cô phải trả tiền bia."

"Không trừ khi tôi được uống một chút." Jessica nói. "Cô thực sự nghĩ là tôi sẽ nhảy xổ vào cô vì tiền của cô à?"

"Tôi được nghe từ một người cực kỳ có uy tín rằng cô đến đây để tìm kiếm một doanh nhân giàu có." Yul nói. "Đó không phải là tôi."

"Người cực kỳ có uy tín nào?" Jessica giật mình hỏi.

"Anna nói với Yoong thế."

"Ồ, quỷ tha ma bắt." Jessica nói.

Yul lắc đầu. "Đúng là đàn bà."

"Yah chắc cô đàn ông quá. Thực ra thì đó là cái ý tưởng mà tôi đã nói đến vừa nãy." Jessica nói. "Cái ý tưởng mà nghe có vẻ thật tuyệt khi tôi ở Seoul và trở nên ngu ngốc khi tôi ở đây ấy."

"Hãy tránh xa Seoul." Yul gợi ý. "Nó có ảnh hưởng tồi tệ đến bộ não của cô hơn là với tôi đấy."

"Ồ, thực ra nó không hoàn toàn ngu ngốc." Jessica nói. "Tôi đã 27 tuổi rồi. Tôi muốn kết hôn, và những thứ mà người ta cứ nói với tôi về một ai đó lý tưởng sẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi lại không hề xảy ra. Vì thế tôi quyết định phải suy nghĩ nghiêm túc về chuyện đó."

"Và thế là cô xuống đây để tìm kiếm và đính hôn với một cái giá mắc áo." Yul nói.

"Không, tôi đã từng đính hôn với những cái giá mắc áo rồi, ba trong số họ. Tôi xuống đây để tìm kiếm ai đó mà tôi có thể suy nghĩ nghiêm túc đến chuyện kết hôn." Jessica nheo mắt lại nhìn Yul. "Cô không phải là ng đó, hãy thả lỏng người và uống bia đi."

"Cô đã đính hôn ba lần rồi?" Yul bắt đầu phá lên cười. "Điều gì làm họ bỏ đi thế?"

"Họ không bỏ đi, tôi mới là người bỏ đi." Jessica cố gắng tỏ ra dửng dưng và rồi thất bại thảm hại. "Tôi không thể nào ép bản thân mình phải chịu đựng chuyện đó được."

"Tôi vẫn không hiểu vì sao cô lại xuống đây. Tại sao cô không chỉ đột nhập vào một hãng đầu tư tài chính thật lớn nào đó, diễu qua diễu lại quanh phòng vệ sinh nam cho đến khi một anh chàng nào đó nhìn có vẻ khá khẩm xuất hiện?"

"Được lắm, cứ cười tôi đi." Jessica nói. "Ít nhất thì tôi cũng đang làm một điều gì đó cho cuộc sống trống vắng của tôi thay vì đi cắt cỏ và giấu mình trên mặt hồ."

"Tôi không cắt cỏ," Yul phản đối, "Tôi kiểm soát những người cắt cỏ. Đó là một vị trí ở đẳng cấp quản lý. Thêm vào đó tôi sở hữu một nửa khu resort, nhưng khoản đầu tư đó không có tính thanh khoản cao nên cô không có hứng thú thôi."

"Tôi không quan tâm cho dù nó có là hơi nước đi chăng nữa. Tôi sẽ không bao giờ có hứng thú." Jessica lừ mắt nhìn người đối diện. "Tôi không thể tin được là tôi đang phải ngồi nghe chuyện này."

"Hơn nữa, nói đến lúc này, cô cũng đang giấu mình trên mặt hồ này đấy, cô gái ạ. Cả hai chúng ta, thêm vào đó nữa, lại ở trên cùng một con thuyền."

"Đúng thế, nhưng chiều nay tôi sẽ lại tiếp tục theo đuổi kế hoạch của mình trong lúc cô mục nát trong những bụi hoa đỗ quyên."

"Chúng tôi không có bụi đỗ quyên nào cả." Yul nói. "Thế chiều nay cô định làm gì?"

"Đi shopping trong thị trấn với Dennis Park, một môi giới chứng khoán và có khả năng là người đàn ông trong mơ của tôi." Jessica nói.

"Không, anh ta không được thế đâu." Yul nói.

"Xin lỗi." Jessica nói. "Nhưng tôi là người sẽ quyết định những giấc mơ của tôi. Cô, dù sao đi chăng nữa, cũng sẽ không xuất hiện trong những giấc mơ đó."

"Anh ta không phải là một môi giới chứng khoán." Yul nói. "Mặc dù cô thực sự có thể tìm kiếm một người như thế."

"Anh ta bảo anh ta là một môi giới chứng khoán." Jessica nói.

Yul nhìn cô với vẻ buồn thảm. "Đừng có tin vào mọi thứ mà lũ đàn ông nói với cô, ngốc ạ." Yul nói. "Anh ta là một tên do thám do Eastern Hotels cử đến. Anh ta đến đây để cướp Anna khỏi tay Yoong."

Jessica nháy mắt. "Yoong sẽ làm gì với chuyện đó?"

"Cầu nguyện anh ta làm nhanh lên." Yul nói.

"Họ không phải đã đính hôn rồi sao?"

Yul khịt mũi. "Ai nói với cô chuyện hoang đường đó?"

"Anna."

Yul nhắm mắt lại. "Ôi, tôi đã cảnh báo em ấy rồi."

"Gì cơ?"

"Quên Yoong và Anna đi. Giải thích cho tôi cái kế hoạch của cô để tôi có thể tránh xa nó xem nào."

"Cô thậm chí còn không dính dáng gì đến nó." Jessica nói. "Tôi đang tìm kiếm một người cao ráo, thành đạt và nổi bật."

"Tôi cao ráo còn gì. Tôi hơn cô cả cái đầu á" Yul nói.

"Cô àh" Jessica nói. "Quên chuyện đó đi."

"Vậy thì nói cho tôi nghe lần nữa xem vì sao cô lại chọn nơi này thay vì tất cả các nơi khác."

"Người bạn thân nhất của tôi bảo tôi xuống đây. Cậu ấy nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời. Cậu ấy, dĩ nhiên là không ở đây và chưa vao giờ đến đây, vì thế cậu ấy không nhận ra cuối cùng tôi lại lênh đênh trên mặt hồ với một kẻ như cô"

"Và người bạn đó của cô là một chuyên gia về tình yêu?"

"Tiffany ư? Lạy Chúa, không” Cô nàng nhìn Yul với vẻ chỉ trích. "Cậu ấy giống cô"

"Với nhận xét đó," Yul nói, "thì tôi sẽ đi ngủ đây. Đánh thức tôi khi nào đến cuộc hẹn của cô với Dennis."

"Chắc chắn rồi." Jessica nói. "Nó sẽ thật tuyệt, và tôi không muốn lỡ mất bất cứ một giây nào."

***

Vào lúc hai giờ chiều, Jessica gặp Dennis, Hara và một người bạn mới của Hara tên là Haha, rồi rất cả bọn họ cùng nhau lái xe vào trong thị trấn.

Thị trấn thật tuyệt vời.

Dennis thật kinh khủng.

Anh ta là người cao ráo, lừng lững phía trên cô trong bộ vest được thiết kế cẩn thận. Anh ta rất nổi bật, mùi nước hoa cologne của anh ta nghe thoang thoảng rất độc đáo, mái tóc anh ta được cắt tỉa cẩn thận từng lớp một theo một phong cách rất hợp thời trang. Anh ta rất thành đạt, tất cả mọi thứ về anh ta đều gào thét lên tên những nhãn hiệu thiết kế đắt tiền và tiền bạc. Anh ta có vẻ dửng dưng, kín đáo và thạo đời. Và trên hết, anh ta là thứ mà Jessica đã từng một lần gọi là sâu sắc.

Nhưng cho đến cuối buổi chiều hôm đó, cô đã kiếm ra được một tính từ khác hẳn, một tính từ quá khiếm nhã đến mức không thể thốt ra được dành cho anh ta.

Đầu tiên họ ghé vào trong một cửa hàng tên là The Jin-Dong-Wang Shop. Ở đó người ta bày biện từ sàn lên đến trần nhà đầy những món quà và đồ lưu niệm với những màu sắc mà tạo hoá không bao giờ tạo ra, và Jessica bước lùi lại, thị hiếu sành sỏi của cô bị xúc phạm bởi sự rẻ mạt của tất cả mọi thứ ở đó. Hara cầm lên một con chó nhỏ màu hồng với một cái đuôi quấn quanh cổ và luôn miệng bi bô "Toby", và Haha mua nó cho cô ta. Cô ta ôm chầm lấy anh chàng để cảm ơn, và anh ta nhắm mắt lại trong trạng thái ngây ngất và cũng ôm cứng lấy cô ta.

Dennis tỏ vẻ kiên nhẫn trong lúc những người khác nhìn quanh cửa hàng, mặc dù vậy anh ta nói huỵch toẹt ra với họ bằng một giọng vang vọng từ đầu này sang tận đầu bên kia căn phòng rằng cửa hàng này chỉ là một cái bẫy cắt cổ dành cho các khách du lịch. Người đàn ông đứng tuổi nhỏ thó chủ cửa đang đứng bán hàng trông có vẻ cực kỳ bị tổn thương, vì thế Jessica mua cho Tiffany một chiếc áo phông màu tía có dòng chữ "Ai đó đã đến Jin-Dong-Wang và tất cả những gì tôi nhận được là chiếc áo phông kinh khủng này" và một cái gạt tàn thuốc lá cho bố cô trông như một con chó đang đứng tựa vào một thân cây.

"Tôi thực sự thích cửa hàng của ông." Cô nói với ông già như là một sự chuộc lỗi cho thái độ của Dennis, và ông mỉm cười với cô, cảm ơn cô và nói với cô ông và vợ ông đã điều hành cái cửa hàng này gần hai năm nay như thế nào để tự nuôi sống mình sau khi nghỉ hưu. Dennis đứng chờ với sự kiên nhẫn được nguỵ trang không khéo lắm ở ngoài cửa.

Sau đó họ ghé qua Phòng trưng bày Nghệ thuật và dán mắt lên những bức tường treo đầy những bức tranh phong cảnh loè loẹt sặc sỡ. Jessica cố gắng hết sức để nghĩ đến toàn bộ những công việc mà người ta phải trải qua để làm ra những bức tranh đó thay vì nghĩ đến chuyện chúng xấu đến mức nào. Dennis săm soi những bức tranh thật gần. "Một phong cách vẽ amateur." Anh ta tuyên bố, "được vẽ bởi một loạt những tên nhãi nhép." Anh chàng trẻ tuổi phía sau quầy trông như thể sẵn sàng bảo vệ những tác phẩm nghệ thuật của mình bằng nắm đấm, vì thế Jessica hỏi anh ta liệu anh ta có bức tranh nào vẽ hồ nước không và mua một tấm vẽ cảnh những cây liễu rủ có màu xanh nhàn nhạt.

"Bức tranh này thật đẹp." Cô nói với anh chàng trẻ tuổi. "Tôi thích một cái hồ như thế này, và giờ tôi sẽ luôn có nó ở bên mình."

"Mẹ tôi vẽ bức đó." Anh ta nói. "Tôi sẽ nói với bà ấy những gì cô đã nói. Bà ấy sẽ vui lắm, thật đấy."

Dennis khịt mũi.

Họ ghé qua cửa hàng Lee's Dry Goods và thấy từng hàng áo sơ mi bằng cotton và flannel sọc caro sáng màu, quần jean màu xanh thẫm và hàng đống tất, áo phông trắng và đồ lót mà Dennis cứ khinh bỉ cười thầm. Họ cũng tìm thấy, cái này là dành cho khuôn mặt sáng ngời của Hara, một ngăn giá đựng những chiếc mũ lưỡi trai.

Bà Lee bước ra từ phía sau quầy hàng để giúp Hara.

"Cô nhìn thật dễ thương, cô sẽ nhìn thật tuyệt với bất cứ cái mũ nào ở đây, cô em thân mến." Bà nói với Hara. "Thật là một niềm hạnh phúc lớn lao khi thấy cô thử đội chúng lên đầu."

Hara cười tươi rói với bà ta và thử một chiếc màu xanh da trời với những chiếc lông màu vàng cắm quanh chỏm mũ.

"Ổn lắm." Haha nói.

"Đúng là cô thật." Jessica nói và cười phá lên. "Cô phải mua nó thôi."

"Cả chị nữa." Hara kéo cô về phía chiếc giá. "Chị cũng chọn một cái đi."

Bà Lee chọn một chiếc màu đỏ với những chấm màu trắng. "Thử cái này xem." Bà ta giục Jessica. "Cô sẽ là một bức tranh trong một bộ váy màu đỏ với chiếc mũ này."

Jessica do dự, và Hara lắc đầu. "Không, cái kia cơ." Cô ta chỉ vào một chiếc màu đen với những chiếc huân chương màu bạc xung quanh chỏm mũ.

"Cái đó dành cho đàn ông, cô gái." Bà Lee nói, tuy nhiên bà vẫn cứ lấy nó xuống.

Jessica đội nó lên và tụm lại cùng với Hara nhìn vào trong gương.

"Chúng ta sẽ đội những cái mũ này vào tối nay." Hara nói, và Jessica gần như đã định nói không, những chiếc mũ lưỡi trai không phải là kiểu của cô thì ngay lúc đó Dennis nhấc chiếc mũ ra khỏi đầu cô.

"4.000 won ư? Thật buồn cười."

Jessica nhìn thấy mặt bà Lee biến sắc.

"Tôi không nghĩ thế." Jessica lấy lại chiếc mũ từ anh ta, mặc dù bản thân cô cũng nghĩ như thế. "Đây là một chiếc mũ chất lượng cao. Tôi sẽ phải trả nhiều hơn thế rất nhiều để mua nó ở trên Seoul."

"Ổn rồi." Hara nói.

"Giờ thì nó đáng giá 4.000 won rồi." Dennis nói với vẻ rất galant.

Nếu cô thắt bím tóc, cô có thể giả vờ mình là Song Hye Kyo. Cô đã luôn muốn mình là Song Hye Kyo. Cô sẽ làm gì với một chiếc mũ lưỡi trai giá 4.000 won bây giờ?

Cô nhìn bà Lee, lúc này bà đang nhìn cô và mỉm cười.

"Tôi sẽ lấy nó." Cô nói. "Cả cái của Hara nữa. Tôi bao."

"Ôi Jessica, thật chứ?"

"Đúng thế đấy." Jessica nói.

Họ quyết định vào cửa hàng ăn nhanh gần đó bởi vì Jessica nói cô cảm thấy đã mệt vì mua sắm. Thực tế là cô đã mệt vì cứ phải trả tiền cho những món mà cô không hề muốn một chút nào. Sẽ là một sự may mắn cho cô vì nơi tiếp theo họ ghé qua sẽ là một đại lý xe hơi, và rất có thể cô sẽ phải chuộc lỗi cho cái miệng bô bô của Dennis bằng cách mua một con Chevy đời '69 cũng nên.

"Xin chào những người bạn." Một người phụ nữ nhỏ nhắn tròn trịa bước về phía bàn của họ, trong tay cầm một tập giấy. "Các bạn dùng gì?"

"Hamburger và thịt rán, nhiều nước sốt cà chua nấm." Hara nói.

"Hamburger và thịt rán, nhiều nước sốt cà chua nấm." Haha lặp lại với vẻ trìu mến.

"Bà có thứ gì nướng không?" Dennis hỏi.

"Khoai tây nghiền và nước sốt thịt." Jessica nói, mắt vẫn đọc thực đơn. "Bà có khoai tây nghiền và nước sốt thịt đúng không?"

"Chắc chắn rồi." Người phụ nhữ nhỏ nhắn cười rạng rỡ với cô. "Tôi tự làm đấy."

"Tôi mê món khoai tây nghiền và nước sốt thịt lắm." Jessica nói. "Món tự nhà làm lấy thực sự ấy. Lấy cho tôi hai suất luôn."

Khi chúng được đem ra, món khoai tây nhìn hơi nhạt màu và được nghiền rất mịn, nước sốt thịt thì sẫm màu với những miếng thịt mập mạp trộn lẫn với thịt xay.

"Tôi đã chết và giờ đã được lên thiên đàng." Jessica nói và người phụ nữ nhỏ nhắn bật cười.

"Jessica," Dennis nói to khi người phụ nữ đã quay trở lại sau quầy hàng. "Chúng là đồ ăn liền đấy."

Jessica phớt lờ anh ta. Món sốt thịt có vị mặn và sền sệt, khoai tây thì rất mịn, thịt cũng mịn đến mức lọt hẳn qua cái nĩa của cô. Ai cần đàn ông chứ? Cô đã có món này rồi.

"Jessica!" Dennis trở nên tức giận như thể anh ta đã đọc được ý nghĩ của cô.

"Nó là đồ thật đấy." Cô xúc thêm một thìa nữa, một miếng thịt rơi xuống, và cô giơ chiếc nĩa ra để xiên vào nó.

"Để anh xem." Anh ta thò tay qua chiếc đĩa ngay đúng lúc cô cắm nĩa xuống.

Sau đó, cô không thể nhớ được là cô có có thời gian để dừng lại hay không, hay là liệu có phải Dennis đang cố gắng huỷ hoại đĩa khoai tây của cô như cái cách anh ta đã huỷ hoại tất cả những thứ khác đã nhất thời làm cô trở nên điên cuồng hay không. Cho dù là lý do gì đi chăng nữa, cô cũng đã đâm anh ta bằng chiếc nĩa kiểu cổ sắc, nhọn và đã đâm trúng mạch máu trên lưng bàn tay của anh ta.

Dennis thét lên, và cô đẩy tay anh ra ra xa để anh ta không làm dây máu lên đĩa khoai tây của cô.

"Tôi rất xin lỗi, Dennis." Cô nói và cắn một miếng khoai tây nữa.

-----------------

Một giờ sau đó, Jessica dừng lại trước cabin của mình và thả xuống đất toàn bộ các thứ cô đã mua và tản bộ về phía bể bơi một lúc. Hai xuất khoai tây nghiền của bà Wang đã làm cho cuộc đời của cô tươi sáng hơn hẳn, mặc dù Dennis đã cố gắng bắt cô phải rời đi sau khi bà Wang dùng gạc băng bó lại vết thương cho anh ta.

"Tôi sắp xong rồi." Cô đã bảo với anh ta thế. "Và tay anh không còn chảy máu nữa."

Dennis đang đứng bên cạnh quầy bar khi cô ngồi xuống cạnh bể bơi, anh ta đang uống bia bằng tay trái của mình và phớt lờ cô. Rõ ràng là Dennis sẽ không gạ gẫm cô qua đêm tối nay. Cũng thật tốt, cô tự nhủ. Gã này có thể sẽ nói với mình là chiếc váy ngủ của mình làm bằng vải nhân tạo và rằng mình giả vờ lên đỉnh. Dennis hẳn là sẽ sai về chiếc váy ngủ của mình nhưng lại đúng về vụ lên đỉnh.

Hara vẫy tay gọi cô và cô bước về phía chiếc ghế bên cạnh cô bé. "Cảm ơn vì hôm nay đã dẫn tôi vào thị trấn." Cô nói với Hara. "Tôi đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ."

"Ồ, đừng quên là tối nay chúng ta sẽ đến quán của Hyo Yeon đấy." Hara nói.

"Bất cứ thứ gì cô nói." Jessica nói và rúc vào trong chiếc ghế của mình để thưởng thức không khí buổi chiều muộn.

***

Yul quan sát dáng đi lừ đừ của cô nàngvà rồi chủ động quay đi. Cô nàng họ Jung dường như không có vẻ gì là buồn bực cả, nhưng rõ ràng là có chuyện gì đó cực kỳ không ổn đã xảy ra chiều hôm nó; vì một lý do: gã Dennis đang bị băng bó bàn tay. Cô ấy hẳn là đã gây ra chuyện gì đó cho hắn ta. Yul cười gằn, trong lòng tự hỏi không biết hắn ta đã làm gì.

Kwon cảm thấy có ai đó chạm vào khuỷu tay mình liền quay lại và nhìn thấy Jessica.

"Soda." Cô nói. "Bất cứ loại nào. Tôi đang sắp chết vì khát rồi."

"Chắc chắn rồi." Yul bước vào phía trong quầy bar. "Thế kế hoạch của cô chiều nay thế nào?"

Jessica liếc xéo về phía Dennis lúc này cũng đang lừ mắt nhìn cô trong lúc xoa xoa bàn tay của mình. "Không ổn lắm. Sao?"

"Tôi cảm thấy tò mò không hiểu vì sao anh chàng Dennis đó lại phải băng bó. Cô là suy đoán đầu tiên của tôi. Cô đã làm gì thế, cắn anh ta à?"

"Nếu thế thì anh ta đã may mắn." Jessica nói. "Tôi đã đâm anh ta."

Yul đưa cốc soda cho cô. "Cố gắng đừng có làm ai ở đây bị thương nữa, được không?"

"Anh ta xứng đáng bị như thế." Jessica nói.

"Tôi tin chắc là anh ta xứng đáng. Nhưng nếu như cô cứ đi loanh quanh và làm bị thương tất cả những gã xứng đáng bị như thế thì cô sẽ phải giải quyết gần hết cái khách sạn này đấy."

"Tôi sẽ để ý cách cư xử hơn." Jessica nói. "Thậm chí tối nay tôi sẽ không ở lại khách sạn. Hara sẽ đưa tôi đến một nơi gọi là Kim’s Bar."

"Tôi sẽ cảnh báo trước với Hyo Yeon." Yul nói.

"Rất khôi hài." Jessica nói và lững thững bước về phía ghế của mình trong lúc Yul nhìn theo.

Mình thực sự không bị cuốn hút bởi những người như cô gái này, Yul nghĩ. Đó là một điều tốt, bởi vì nếu mình như thế, mình sẽ bị dính sâu vào những rắc rối.

***

Hara gõ cửa nhà Jessica vào lúc bảy giờ. "Đi nào, Jessica." Cô ta gọi. "Đi thôi." Cô ta đeo một đôi hoa tai vòng có kích cỡ bằng chiếc còng tay, đội chiếc mũ mới và mặc một chiếc áo liền váy dệt bằng cotton cổ khoét sâu màu xanh dương kết thúc ở một khoảng khá xa phía bên trên đầu gối. Cô nàng có cái đầu gối thật thanh nhã.

Hara bước vào và ngồi lên giường, chiếc váy của cô ta co lên hẳn trên đùi. Cô ta cũng có một cặp đùi thật tuyệt. "Chị sẽ thích quán của Hyo Yeon cho mà xem. Tất cả mọi người đều bảo nó là cái quán tuyệt nhất - một quán bar đồng quê thực thụ. Tất cả mọi người đều đến đó."

"Tốt." Jessica nói. "Tôi sẽ đi, cho tôi một phút thôi."

Phải mặc gì là một vấn đề lớn. Cô thực sự rất thích Hara, nhưng đi đây đó với cô ta lại là một chuyện đau đầu. Không đùi không gối gì cả, cô tự nhủ. Ngươi không thể đấu lại được đâu.

Cô lôi ra khỏi tủ một chiếc váy bằng lụa màu trắng loại thắt dây qua cổ. Chiếc váy đó nhìn hơi nghiêm túc một chút và nó xếp nếp ở phía sau lưng hơi thấp một chút nếu đến một quán bar, nhưng nó vẫn đủ dài để phủ hết bắp chân của cô. Cô liếc nhìn cặp đùi của Hara. Còn cái này của cô là một cái váy.

Cô lại búi mái tóc lên và lắp vành chụp màu vàng của mình vào.

"Chị nên thả tóc xuống." Hara nói với cô. "Chị nhìn cực kỳ ổn khi xoã tóc."

"Nó rối lắm." Jessica thắt lại thành một búi mềm vững chắc phía sau gáy mình.

"Nhưng em nghĩ mọi người thích chạm vào nó."

Jessica nhìn mái tóc của Hara, xoã ra tự nhiên phía trên vai. Nhìn thật đáng yêu.

"Không phải phong cách của tôi." Cô gài thêm một chiếc kẹp nhỏ bằng kim loại lên tóc mình.

Hara thở dài và theo cô bước ra ngoài về phía chiếc xe.

***

Thật ngạc nhiên, Jessica cảm thấy thích quán bar đó. Nó đúng như tất cả những gì Hara đã nói - một quán bar đồng quê thực thụ. Ánh điện lờ mờ, những chiếc bàn làm bằng gỗ sứt sẹo, và một chiếc máy hát tự động lập loè sáng màu nê ông trong lúc phát ra những lời ca rên rỉ về đồng quê cho đám đông nghe. Trên cái nền đó, Jessica vẫn có thể nghe thấy tiếng những viên bi-a va vào nhau và nhìn thấy mọi người đang chơi phía bên dưới những bóng đèn treo lơ lửng phía trên, và ở đâu đó có ai đó đang chơi pinball. Một quán bar thực thụ, không phải một kiểu lai căng xuất hiện ở nơi này.

Một người phụ nữ tóc vàng nhìn rất bắt mắt đang phục vụ bên trong quầy bar làm bằng gỗ sồi cũ, đang lau dọn mặt quầy lát đá hoa cương có gân màu trắng dày cộp. Giống như những cô bồi bài còn lại, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi không tay màu đen vừa vặn và khoác bên ngoài một chiếc áo vest màu hồng. Còn không giống như những cô bồi bàn còn lại, cô gái trông có vẻ điềm tĩnh và đã vào khoảng tuổi với Jessica. Jessica tự cá với chính mình rằng người phụ nữ đó chính là Hyo Yeon.

"Làm ơn cho rượu vang trắng". Jessica ngồi xuống trên chiếc ghế đẩu bên quầy bar ở phía trước mình, và người phụ nữ tóc vàng  rót rượu cho cô. Hara đứng dựa lưng vào quầy bar, đưa mắt quan sát căn phòng.

"Tôi là Hyo Yeon," Cô gái mỉm cười nói. "Nếu cô cần bất cứ thứ gì, chỉ cần hò tên tôi. Tất cả mọi người quanh đây đều làm thế."

Jessica mỉm cười. "Tôi là Jessica, còn đây là Hara."

"Tôi rất thích quầy bar của chị." Hara nói và quay một vòng. "Nó tạo cảm giác rất rất thân thiện."

"Cảm ơn." Hyo Yeon nói. "Đó chính xác là một môi trường mà chúng tôi muốn tạo ra."

Jessica nhìn cô ta với vẻ thích thú hơn hẳn trước đó. "Chính xác là làm thế nào mà cô lại tạo ra được cái môi trường thân thiện đó?"

"Ồ, điều đó không khó khăn lắm đâu. Chúng tôi chỉ thuê một vài người đến đây để chơi bi-a"

"Chị thuê họ ư?" Hara hỏi.

"Chỉ là đùa thôi, Hara." Jessica nói.

"Thực ra thì cô gái mặc chiếc áo phong màu xanh da trời phía bên kia là seobang tôi."

Jessica quay nhìn lại chiếc bàn bi-a đó. Cô gái cao ráo với dáng  gầy gầy. Cô ấy đang nhìn chăm chú với vẻ mặt rầu rĩ vào chiếc bàn nơi một cô gái đội chiếc mũ lưỡi trai màu kem đang chọc những viên bi rơi vào trong lỗ với sự chính xác làm nản lòng đối thủ.

"Đó không phải là Yul sao?" Hara hỏi.

"Hai người biết Yul à?" Hyo Yeon lắc đầu. "Cô ấy luôn đánh bại SooYoung trên bàn bi-a. Họ đã chơi đi chơi lại với nhau trong suốt năm năm ròng. SooYoung chưa từng thắng lần nào."

"Tại sao cô ấy lại vẫn tiếp tục chơi?" Jessica hỏi.

"Cô ấy bảo cô ấy đang tiến bộ dần lên."

"Ồ, cô phải cảm thấy ngưỡng mộ một người không bao giờ bỏ cuộc chứ."

"Yul nói là cậu ấy càng ngày càng tệ hơn."

"Yul chỉ nằm mơ thôi." Hara nói.

"Đến và nói với cô ta đi." Hyo Yeon nói. "Có thể cô sẽ làm cô ấy bị sao lãng và SooYoung sẽ thắng đấy."

"Có lẽ là sau đi." Hara nói. "Chúng tôi muốn nhìn loanh quanh một chút. Đúng không, Jessica?"

"Cô muốn uống gì, Hara?" Jessica vội vàng hỏi. "Tôi sẽ mua."

"Daiquiri vị dâu." Hara nói.

(Daiquiri: hỗn hợp rượu rhum, nước chanh và đường ướp lạnh.)

Hyo Yeon thở dài.

"Bia thì sao?" Jessica gợi ý. "Mấy tên ở những nơi như thế này thích những phụ nữ uống bia."

"Chị chắc chứ?"

"Cô đã bao giờ xem Chàng cao bồi thành thị chưa?"

"Chưa." Hara nói. "Làm ơn cho bia."

"Cảm ơn." Hyo Yeon nói với Jessica và quay vào rót bia cho Hara.

***

Ở phía bàn bi-a, SooYoung ngẩng lên nhìn. "Nhìn qua những cô nàng hấp dẫn ở quầy bar kìa."

Yul liếc qua vai mình và khựng lại một chút để nhìn, rồi cô ấy quay lại bàn bi-a. "Cô nàng mặc màu trắng là Jessica."

"Kẻ sát nhân đó ư?" SooYoung chăm chú nhìn lâu hơn. "Đó là một kiểu váy nào đó."

"Đúng vậy." Yul nói. "Tôi nghĩ là cậu sẽ thua trận này, Shikshin."

SooYoung nhìn Yul với vẻ ngờ vực. "Cậu nói rằng cô ta là một đứa trẻ dễ thương."

"Đúng thế." Yul ngắm nghía chiếc bàn. "Nếu không tính đến những tổn thương mà cô ta gây ra cho những người bạn hẹn hò của mình."

Yul tỳ người lên bàn thực hiện cú đánh của mình, và SooYoung nhìn cô rồi lắc đầu. "Cô nàng đó không có gì là một đứa trẻ cả."

Yul đánh viên bi cuối cùng vào lỗ. "Không, nhưng đây là một trận đấu. Cậu còn thời gian cho trận khác không?"

"Quỷ tha ma bắt, có. Chuỗi trận thắng của tôi sắp bắt đầu rồi." SooYoung quay lại nhìn Jessica. "Cô ta còn không thực sự vàng hoe nữa."

"Không cái con khỉ ấy."

"50.000 won là cô ấy không phải."

Yul nhìn bận mình với vẻ ghê tởm. "Và cậu nghĩ là chúng ta sẽ giải quyết vụ cá cược này bằng cách nào?"

"Tôi nghĩ là cậu sẽ tìm ra cách." SooYoung nói và nhe răng ra cười.

"Tự cậu đi mà tìm hiểu đi." Yul di chuyển vòng quanh chiếc bàn để sắp bi vào khuôn. "Nhưng phải đảm bảo là tôi sẽ lấy được 50.000 won  từ tài sản của cậu. Chết không phải là lý do để cậu xù vụ cá cược của cậu đâu đấy."

***

"Đây là một nơi thật tuyệt, Hara." Jessica nói. "Cảm ơn cô đã rủ tôi tới đây. Thực sự là tôi rất thích nó, tôi sẽ mua lượt đồ uống tiếp theo."

"Ồ, từ từ đã." Hara nói. "Chúng ta sẽ không phải mua thêm bất cứ cốc bia nào nữa. Đó là việc của những gã đàn ông. Hãy nhìn anh chàng đội chiếc mũ Stetson màu đen đầu kia mà xem."

"Anh ta nhìn rất hấp dẫn, Hara."

"Anh ta cười với chúng ta." Hara cười trả lại. Anh chàng thong thả bước tới.

"Hân hạnh được làm quen, quý cô bé bỏng." Anh ta chạm vào vành mũ của mình. "Liệu tôi có thể mời cô một cốc không?"

"Chắc chắn rồi." Hara nói. "Đây là bạn tôi, Jessica."

"Tôi rời đi một lát." Jessica lùi lại một vài ghế, cầm theo ly rượu của mình. Anh chàng mỉm cười vẻ cảm kích.

Tại sao thế, Jessica nghĩ khi cô lùi lại, tại sao Yul và Hara lại có thể trông thân thiện một cách thực lòng trong chiếc mũ lưỡi trai nhưng anh chàng này lại trông như là một kẻ thất thế như thế?

Cô khựng lại khi đâm sầm vào một ai đó trong lúc đang giật lùi. Cô quay lại để xin lỗi và nhìn rõ ràng vào anh chàng mà cô vừa đâm phải - anh ta cao ráo, tóc vàng và đẹp trai một cách ấn tượng.

Xin chào, cô nghĩ. Anh ta không chính xác là một phần trong kế hoạch của cô, nhưng dù sao thì cho đến lúc đó kế hoạch của cô rõ ràng là không thành công một chút nào.

"Để anh mua cho em một cốc bia" Anh ta líu cả lưỡi lại và túm lấy cánh tay cô.

Khoảnh khắc bị quyến rũ của cô đã biến mất, cô không thích những kẻ cứ túm lấy cô, nhất là những kẻ say xỉn túm lấy cô.

"Cảm ơn nhưng không." Cô mỉm cười thật ngọt ngào và cố gắng tránh ra khỏi anh ta, nhưng anh ta chặn đường đi của cô và vẫn túm chặt lấy cô.

"Lùi lại, Siwon," Hyo Yeon lên tiếng từ phía sau quầy bar. "Cô ấy không thích."

"Cô ta sẽ thích thôi, chỉ cần cho cô ta chút thời gian." Siwon cố hôn cô nhưng Jessica cúi nhanh người xuống tránh và tất cả những gì anh ta chộp được chỉ là gáy của cô. Từ khóe mắt của mình, cô nhìn thấy Hyo Yeon vẫy tay gọi ai đó, và rồi cô tập trung vào việc thoát khỏi vòng tay của Siwon.

***

Từ phía bên kia căn phòng, SooYoung ngẩng lên nhìn thấy Hyo Yeon đang vẫy và nhìn thấy vở kịch nhỏ đang diễn ra tại quầy bar.

"Ừ, ồ." Shikshin nói. "Siwon đã có động thái với đứa trẻ của cậu rồi đấy. Có muốn đến cứu cô ấy không?"

Yul ngẩng lên. "Không." Yul thở dài và đặt gậy của mình xuống. "Nhưng tôi sẽ phải đến cứu Siwon. Cậu ta là một kiểu người đáng ghê tởm, nhưng cậu ta không đáng phải chịu đựng những gì Jessica sẽ gây ra cho cậu ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro