Chương 32: Thân phận bị phát hiện (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Lạc Phong kinh ngạc nhìn lão nhân: “Người không biết sao?”

Biểu tình kia thật giống như thật sự khiếp sợ, lão nhân lại thật không biết việc này.

“Khinh Yên không có nói cho người sao? Ngày hôm qua Mộ Thân đưa cho cháu bốn ngàn năm trăm vạn lượng, cháu đã bảo nàng ấy cầm đi bỏ thêm vào ngân khố.”

Một mảnh im lặng quỷ dị.

Theo lời này của Vân Lạc Phong, không khí của thư phòng chợt an tĩnh lại, Vân Lạc gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên không thông thuận.

“Phong Nhi, có thể giải thích với ta hay không? Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”

Không có bất luận kẻ nào biết trong lòng lão nhân dao động không thôi, ông dùng hết toàn lực mới ngăn chặn trái tim suýt chút nữa nhảy ra kia, nhưng thân mình run rẩy của hắn vẫn để lộ cảm xúc trong lòng ra

“Gia gia!” Vân Lạc Phong ngẩng đầu, ngóng nhìn dung nhan già nua của lão giả kia, trên khuôn mặt nàng đã không còn tà mị, thay vào đó là một thần sắc trịnh trọng, “Thù của cha mẹ cháu, cháu nhất định sẽ báo! Bước đầu tiên báo thù chính là Mộ phủ Thừa tướng kia, cho nên khi Mộ Thân tìm cháu chữa bệnh cháu mới hung hăng lừa hắn một khoản, mà cái này chỉ mới là bắt đầu mà thôi!”

Đây mới chỉ là bắt đầu, sau này, nàng sẽ làm phủ Thừa tướng dần dần suy tàn, cũng sẽ đạp hoàng quyền này dưới chân.

Đương nhiên vì phòng ngừa dọa đến lão già này, một câu này Vân Lạc Phong cũng không có nói ra.
“Ha ha ha!”

Lão nhân sửng sốt nửa ngày, tiện đà cười to lên.

Đã bao nhiêu năm rồi? Ông đã bao nhiêu năm không có vui vẻ như vậy rồi? Từ sau khi cha mẹ Phong nhi chết, ông vẫn luôn sống trong nghẹn khuất! Hiện giờ cháu gái bảo bối nhà mình thế nhưng hung hăng lừa phủ Thừa tướng một phen, nếu để phủ Thừa tướng biết nhất định sẽ bị giận chết!

Vân Lạc Phong nhún vai: “Người còn chưa có nói với cháu người vay tiền là vì cái gì?”

Vừa nghe lời này, thần sắc lão nhân tức khắc ngưng trọng lại: “Cháu gái bảo bối, cháu còn chưa biết sao? Gần nhất trong Y Các xuất hiện một bình dịch Tụ Linh Dược, cũng chỉ có duy nhất một bình này mà thôi, cho nên rất nhiều hoàng tôn quý tộc đều muốn mua nó, đương nhiên gia gia cũng không cam lòng lạc hậu, bởi vậy đang vay tiền khắp nơi muốn mua dịch Tụ Linh Dược này.”

Dịch Tụ Linh Dược?

Vân Lạc Phong giật mình, nàng không nghĩ tới gia gia vay tiền lại là vì thay nàng mua dịch Tụ Linh Dược.

Trong phút chốc, một dòng nước ấm chảy xuôi ở trái tim nàng.

“Dịch Tụ Linh Dược đó cháu không cần.”

Nhìn thần sắc lão nhân khi nhắc đến dịch Tụ Linh Dược, Vân Lạc Phong nghĩ nghĩ rồi quyết định không nói cho ông biết, để tránh trái tim lão già này không chịu nổi loại kích thích này.
“Nha đầu ngốc này, nói lời ngu xuẩn gì vậy? Hiện tại ta có nhiều bạc như vậy, dịch Tụ Linh Dược này mặc kệ như thế nào ta đều phải lấy tới tay!” Vân Lạc trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, không khỏi tức giận nói.

Vân Lạc Phong bất đắc dĩ cười, chính mình dùng dịch Tụ Linh Dược bán một ngàn vạn lượng, nhất định không thể để lão nhân này mất gấp đôi giá cả mua trở về? Như vậy chẳng phải là lỗ lớn?

“Người nhìn thực lực của cháu đi.”

“Phong nhi, cháu đừng quấy rối, chuyện này gia gia đã quyết……”

Cuối cùng một chữ "định" còn chưa có nói xong, Vân Lạc đã bị cái nhìn lơ đãng của mình dọa sợ, toàn bộ thân mình ông đều cứng đờ, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, phảng phất không dám tin tưởng mà nhìn Vân Lạc Phong.

“Sơ Linh Giả trung cấp, cháu…… Đột phá?”

Nha đầu này, năm ngày trước còn chỉ là Sơ Linh Giả sơ thấp, kết quả ngắn ngủn trong năm ngày, nàng lại đột phá tới trung cấp rồi sao?

Gặp quỷ!

Đây mà là phế vật! Rõ ràng là thiên tài trong thiên tài!

“Gia gia, người cảm thấy lấy loại tốc độ này của cháu còn cần đi mua dịch Tụ Linh Dược gì đó sao?” Vân Lạc Phong khoanh tay ôm ngực, cười với Vân Lạc, sau đó xoay người rời khỏi dưới ánh mắt khiếp sợ của ông……

"Tiểu thư, Mộ Thân đã đợi người một buổi sáng.”

Đang lúc Vân Lạc Phong đi ra khỏi thư phòng, nha hoàn Khinh Yên đi đến, vội vội vàng vàng nói.

“Để hắn chờ nửa ngày cũng không sao.” Vân Lạc Phong cười tà khí, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ như quả táo của Khinh Yên, sau đó đi về phía hậu viện dưới ánh mắt ai oán của nha hoàn kia, “Đi thôi, sớm giải quyết chuyện của Mộ Thân, ta còn có chuyện khác muốn đi làm.”

Hậu viện.

Mộ Thân nôn nóng đi qua đi lại, dạo tới dạo lui, đột nhiên hắn thoáng nhìn thấy thiếu nữ tuyệt đẹp đón ánh mặt trời mà đến, ánh mắt sáng rực lên một chút, chỉ thiếu quỳ lạy.

“Thần y, ngài rốt cuộc cũng tới, ta ở chỗ này đợi ngài đã lâu.”

Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn hắn: “Chờ lâu ngươi có ý kiến sao?”

“Nào dám, ta nào dám có ý kiến!” Mộ Thân sợ tới mức cả người run run, vội vội vàng vàng nói, “Liền tính thần y ngài để ta chờ một tháng, ta cũng không dám có ý kiến với ngài! Không biết hiện tại chúng ta có thể bắt đầu chữa bệnh hay không?”
Vân Lạc Phong bước thẳng vào trong phòng, cũng không quay đầu lại nói: “Vào đi, hết hôm nay ngươi sẽ có thể giống những nam nhân bình thường khác.”

Mộ Thân ngây ngẩn cả người, ban đầu hắn cho rằng liền tính là chữa bệnh cũng mất hồi lâu, không nghĩ tới thần y ra tay chính là không giống nhau, thế nhưng chỉ cần một ngày! Nghĩ đến đây, tâm tình của hắn chợt kích động lên, vội vàng bước vào phòng.

……

Hiện giờ Y Các sớm đã khách đến đầy nhà, những quan to quý tộc trong Long Nguyên Quốc đều chen chật đại môn của Y Các, thế cho nên các hộ vệ trong Y Các vội vàng đuổi ra giữ gìn trật tự.

“Vân tướng quân, ngài lại thật sự tới nơi này! Ta nghe nói tài sản Vân gia ngài đã bị Vân Lạc Phong tiêu xài hết, ngay cả ngài cũng bị nàng ta làm tức điên rồi! Không ngờ ngài vẫn mặt dày tới Y Các này, ha ha, theo ta thấy ngài đã uổng phí sức lực rồi, ngài mua dịch Tụ Linh Dược cho Vân Lạc Phong cũng chỉ là lãng phí mà thôi!”

Trong đám người không biết là ai mắt sắc thoáng nhìn Vân Lạc, nhịn không được cười ha ha lên.

Sắc mặt Vân Lạc rất là khó coi, lại đứng bất động không rên một tiếng!

Tuy nói Vân Lạc Phong đã bảo ông từ bỏ dịch Tụ Linh Dược nhưng ông thật sự không cam lòng! Huống chi bây giờ thiên phú của cháu gái nhà mình mạnh như thế, nếu có thêm dịch Tụ Linh Dược tất nhiên là làm ít công to!
Đáng tiếc Vân Lạc Phong cũng không hề nghĩ đến Vân Lạc vẫn như cũ quyết giữ ý mình, biết vậy nói không chừng nàng đã nói ra chuyện dịch Tụ Linh Dược……

“Có mệnh lệnh của ta sẽ không có người cho Vân tướng quân vay tiền, chỉ là không biết vì sao Vân tướng quân lại tới nơi này?”

Thái tử Cao Lăng nhìn Vân Lạc, ánh mắt hơi hơi trầm xuống, đáy mắt hiện lên một tia sắc bén, hắn quay đầu nhìn về phía thiếu nữ áo vàng bên cạnh, quan tâm hỏi: “Vô Song, hôm nay sắc mặt nàng dường như không tốt lắm, phát sinh chuyện gì sao?”

“Không có việc gì.”

Mộ Vô Song lắc lắc đầu, nhẹ nhàng rũ mí mắt.

Nàng không nói cho Thái Tử điện hạ vào sáng nay, gia gia nàng là Mộ Thừa tướng vốn định lấy bạc trong ngân khố mua dịch Tụ Linh Dược cho nàng, ai biết ngân khố lại bị mất trộm! Tổn thất bốn ngàn năm trăm vạn lượng! Hơn nữa đây lại là phần lớn tài sản của phủ Thừa tướng tích luỹ nhiều năm như vậy.

Sau khi xảy ra chuyện này, sắc mặt nàng có thể tốt mới là lạ.

“Vô Song, có chuyện gì nàng hãy nói cho bổn Thái tử, bổn Thái tử sẽ vì nàng làm chủ.” Cao Lăng ôn nhu nhìn Mộ Vô Song, đáy mắt hiện lên một tia hoảng hốt.

Chỉ có nữ tử ưu tú như vậy mới có thể xứng đôi với người ưu tú như hắn! Còn phế vật Vân Lạc Phong kia không có tư cách trở thành thê tử của hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro