Chương 34: Lão gia tử bị dọa (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vân cô nương, người ngay thẳng không làm chuyện mờ ám. Cách đây mấy ngày, nữ tử đến đây bán Tụ Linh Dược chính là cô nương."

Phương Nhã uốn éo eo thon nhỏ, lả lơi đến trước mặt Vân Lạc Phong: "Cho dù một người thay đổi bên ngoài như thế nào cũng không thể thay đổi được mùi hương trên người của họ. Mà vốn dĩ ta rất mẫn cảm với các loại mùi hương."

Vân Lạc Phong khẽ vuốt cằm, cười gian xảo liếc nhìn Phương Nhã: "Xem như ta là mở rộng tầm mắt, Phương Nhã cô nương còn thính hơn cả chó."

Trước mặt loại người tinh ranh như Phương Nhã, bất luận che dấu thế nào thì cũng không có tác dụng. Không bằng thoải mái thừa nhận.

"Ta còn có một chuyện muốn hỏi cô." Phương Nhã che miệng cười duyên nhìn Vân Lạc Phong: "Có phải người viết đáp án giải độc hoa mạn đà la là cô nương không?"

Trong mắt Vân Lạc Phong thoáng qua sự kinh ngạc, nàng suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Làm sao các ngươi biết?"

"Quả nhiên là cô!" Lúc này trong lòng Phương Nhã rất vui vẻ. "Vân cô nương, cô mau theo ta. Vinh lão của chúng ta muốn gâp cô."

Vinh lão?

Sao khi nghe cái tên này, Vân Lạc Phong ngẩn ra một chút: "Nghe nói Vinh Lão của Y Các tính tình cao ngạo, ngay cả hoàng thân quý tộc đến bái phỏng cũng không chịu tiếp kiến. Sao đột nhiên bây giờ lại muốn gặp ta?"

"Vân cô nương, cô đi theo ta đến đó thì hiểu ngay."

Trong phòng.

Vinh lão từ từ nâng chén trà trong tay lên, nói với nam tử trung niên bên cạnh: "Xem ra Tụ Linh Dược đã tạo ra chấn động rất lớn. Đáng tiếc là chỉ có một lọ. Đúng rồi, Mộ Dung, ta bảo các ngươi tìm người, đã có tin tức gì chưa?"

Mộ Dung lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Hiện tại chúng ta chỉ biết vị y sư thần bí kia có hai đặc điểm. Thứ nhất, theo như lời Phương tiểu thư thì người này là một nữ tử trẻ tuổi. Thứ hai, nữ tử này mặc y phục màu trắng. Thế nhưng biển người mênh mông, chỉ dựa vào hai điểm này tìm người thì thật sự là quá khó."

"Không tìm được cũng phải tìm. Cho dù phải sử dụng toàn bộ lực lượng trong Y Các cũng phải tìm."

Vị y sư thần bí này có liên quan đến sự tồn vong của Y Các, cho nên ông nhất định phải tìm được nữ tử này.

Thình thình thình!

Đột nhiên từ bên ngoài vang lên mấy tiếng gõ cửa. Còn chưa đợi Vinh lão lên tiếng thì giọng nói quyến rũ của Phương Nhã đã vang lên từ bên ngoài.

"Vinh lão! Ta đã tìm được y sư trả lời câu hỏi giải độc mạn đà la rồi!"

Bàn tay to của Vinh lão run lên, thiếu chút nữa là làm rớt chén trà trong tay xuống đất. Vốn đang ngồi trên ghế đã xoạt một tiếng đứng bật dậy. Bởi vì quá kích động nên giọng nói cũng có chút run rẫy.

"Cho người vào đi! Nhanh lên!"

Vừa dứt lời, cửa phòng liền bị đẩy ra. Phương Nhã mặc y phục mảu đỏ rất quyến rũ đi vào trước. Mà ở ngay phía sau, thiếu nữ với y phục trắng như tuyết cũng đang tiến vào dưới ánh nhìn chăm chăm của Vinh lão.

Thiếu nữ kia rất xinh đẹp, da trắng như ngọc, nhan sắc khuynh thành, bên môi luôn chứa ý cười, gian xảo mà lười biếng, còn đôi mắt kia giống như vừa sinh ra đã có sẵn sự cuồng ngạo khí phách trong đó, lảm người khác không cách nào xem nhẹ được.

"Vân Lạc Phong?"

Thân là đệ nhất phế vật của Long Nguyên Quốc, làm sao Mộ Dung chưa từng nghe nói qua tên của Vân Lạc Phong được. Vậy mà hiện giờ người Phương Nhã dẫn đến lại là Vân Lạc Phong nổi danh xa gần. Trong lòng ông ta ngạc nhiên cũng là điều dễ hiểu.

Chỉ là không biết tại sao hôm nay nhìn Vân Lạc Phong lại không giống những gì ông từng nghe từng thấy trong quá khứ.

"Ngươi chính là y sư đã đưa ra lời giải cho câu hỏi độc mạn đà la sao?"

Vinh lão cảm thấy vô cùng ngạc nhiên! Sở dĩ ông cảm thấy ngạc nhiên không phải vì thân phận của Vân Lạc Phong, mà bởi vì mặc dù đã sớm biết y sư này là một thiếu nữ trẻ tuổi, chỉ là không ngờ lại trẻ đến mức độ như vậy. Nhìn nữ tử này chỉ khoảng mười bốn mười lăm.
"Không sai." Vân Lạc Phong khoanh tay dựa vào cửa, giọng điệu vô cùng lười biếng, còn pha một chút tùy hứng: "Nếu các người có chuyện thì cứ nói thẳng ra, ta vẫn còn có chuyện gấp. Còn nếu muốn tìm ta chữa bệnh, thì xin lỗi, không có năm ngàn vạn lượng, ta không trị."

Cái gì gọi là cuồng vọng? Cái gì gọ là tự tin?

Hiện giờ Vân Lạc Phong đang minh họa triệt để ý nghĩa của hai chữ này. Vì thế nên vốn là Mộ Dung đang muốn nói với Vinh lão về thân phận của Vân Lạc Phong đã bị nàng ta làm cho sững sờ tại chỗ.

"Nếu ngươi thật sự có thể giải được độc hoa mạn đà la, đừng nói là năm ngàn vạn, cho dù là mười ngàn vạn chúng ta cũng đồng ý trả." Thái độ của Vinh lão vô cùng nghiêm túc.

Ông rất tín nhiệm Phương Nhã,, đã là người do Phương Nhã tìm tới, chắc chắn sẽ không lầm.

"Ồ!" Vân Lạc Phong vuốt cằm, lười biếng cười: "Thật không ngờ người của Y Các lại rộng rãi như vậy. Nếu ta không nhận mười ngàn vạn lượng này, ta lại cảm thấy có lỗi với mọi người quá đi mất. Đã vậy thì cứ quyết định như thế. Ta giúp Y Các giải độc hoa mạn đà la, Y Các trả ta mười ngàn vạn lượng. Còn nữa, chuyện tiền lời của Tụ Linh Dược cũng phải phân chia lại. Sau này mỗi lọ Tụ Linh Dược bán hai ngàn vạn thì ta phải lấy một ngàn chín trăm vạn."

Vinh lão ngẩn người.

Vừa rồi ông cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi. Vậy mà nha đầu này không biết hai chữ khách sáo là gì sao?

Từ từ!

Trong giây lát, Vinh lão hồi lại tinh thần lại, ông ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong: "Ngươi vừa nói cái gì? Tụ Linh Dược là của ngươi bán? Hơn nữa trong tay ngươi vẫn còn Tụ Linh Dược?"

"Phụt!" Phương Nhã không nhịn được cười ra tiếng: "Vinh Lão, ta quên nói cho ngài biết, thiên tài trả lời được câu hỏi không có đáp án kia và người bán Tụ Linh Dược cho chúng ta là một, chính là tiểu nha đầu này."

Vinh lão lại ngây ngẫn cả người một lần nữa. Trong mắt ông tràn đầy sự khó tin.

Ông không ngờ rằng thứ thuốc thần kỳ như Tụ Linh Dược lại xuất phát từ trong tay một tiểu nha đầu mười bốn mười lăm tuổi.

"Nha đầu, chỉ cần ngươi có thể giải được độc hoa mạn đà la, bất luận là yêu cầu gì, chúng ta đều đồng ý."

Trước đây Vinh lão không phải chưa từng thử tự mình giải độc. Đáng tiếc trong đáp án có vài chỗ ông không hiểu được. Nên chuyện giải độc vẫn cần Vân Lạc Phong tự mình ra tay.

"Được!" Vân Lạc Phong liếc mắt qua Vinh lão: "Chỉ là ta không hy vọng có quá nhiều người biết chuyện giải độc này. Chờ đến khi cần giải độc, ông có thể đến Vân gia tìm ta."

Đôi mắt Vinh lão lóe sáng: "Nha đầu, ta vẫn còn một chuyện cuối cùng muốn hỏi ngươi. Sư phụ của ngươi là ai?"

"Xin lỗi! Sư phụ ta không muốn để người ngoài biết đến sự tồn tại của ông ấy. Ta không thể trả lời ông vấn đề này được."

Vân Lạc Phong ngáp một cái, chậm rãi đứng thẳng lưng: "Nếu không còn chuyện gì thì ta đi trước đây. Còn về Tụ Linh Dược ta sẽ đưa đến sau."

Dứt lời thì Vân Lạc Phong cũng xoay người rời đi. Nhưng khi bước tới cửa thì dừng lại, cũng không thèm ngoảnh mặt lại mà chỉ thản nhiên nói: "Đúng rồi Phương Nhã, những dược liệu mà ta cần làm phiền ngươi cho người đưa đến Vân gia cho ta."

Nói xong thì bỏ đi ngay lập tức.

"Mộ Dung, Vân Lạc Phong này có thân phận gì?"

Nhìn hình bóng thiếu nữ đã biến mất, lúc này Vinh lão mới hỏi.

"Vinh lão, Vân Lạc Phong là hậu nhân duy nhất của phủ tướng quân, là một phế vật bẩm sinh, vốn dĩ có hôn ước cùng thái tử, nhưng trước đây không lâu đã giải trừ hôn ước với thái tử rồi. Hơn nữa ta còn nghe nói thái tử qua lại với thiên kim phủ thừa tướng Mộ Vô Song."

"Mộ Vô Song?" Vinh lão nhíu mày: "Chính là nữ tử đã đến đây mấy lần nói là muốn gặp ta?"

"Không sai! Chính là nàng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro