Chương 35: Lão gia tử bị dọa (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hừ!" Nghe vậy Vinh lão liền hừ lạnh một tiếng: "Tuy rằng Vân Lạc Phong không thể tu luyện, nhưng chỉ cần dựa vào y thuật của mình cũng có thể ra lệnh cho cường giả trong thiên hạ bán mạng cho mình. Huống chi nha đầu này cón có loại thuốc như Tụ Linh Dược kia. Đêm qua ta đã nghiên cứu rất lâu mà cũng không tìm ra được phối phương của Tụ Linh Dược. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, đoán chừng tên Thái tử kia sẽ phải gào khóc cầu xin nha đầu này tha thứ."

Phụt!!!

Phương Nhã không nhịn được cười lớn: "Vinh lão, ngài không biết đó thôi, mới vừa rồi Thái tử còn châm biếm Vân Lạc Phong không biết nhìn hàng, càng không xứng đáng sử dụng loại thuốc quý giá như Tụ Linh Dược. Thật sự ta rất muốn nhìn thấy gương mặt của hắn sau này. Nhất định sẽ rất đặc sắc."

"Hắn thật sự nói như vậy?" Vinh lão kinh ngạc, ông suy tư hết nữa ngày rồi nói: "Lúc trước ta từng gặp qua Thái tử, còn tưởng hắn là một nhân tài. Hiện giờ xem ra cũng chỉ được như thế! Phương Nhã, Mộ Dung! Sau này chỉ cần là người Hoàng tộc đến thì ta đều không gặp. Cho dù Hoàng đế có tới thì cũng không cần để ý!"

Lần này đừng nói là Mộ Dung, ngay cả Phương Nhã cũng phải kinh ngạc: "Vinh lão, ta biết ngài ấn tượng với Vân Lạc Phong. Hơn nữa vì nàng ấy có thể trị khỏi bệnh cho đại nhân mà nảy sinh lòng cảm kích. Nhưng chỉ vì Vân Lạc Phong mà cự tuyệt tất cả người Hoàng tộc, việc này...."

"Phương Nhã, ngươi không hiểu rồi. Vừa nãy ta đã hỏi nha đầu kia học y ở đâu, nhưng nó không nói, ngay cả tên của sư phụ mình cũng không muốn cho người ngoài biết. Dựa vào điều này ta có thể suy đoán được sư phụ nha đầu kia là ai." Vinh lão nheo nheo mắt: "Tên kia y thuật cao minh, tính tình cổ quái, nếu Vân lạc Phong thật sự là đệ tử của hắn, chúng ta tuyệt đối không thể đắc tội Vân Lạc Phong."

Phương Nhã sửng sốt: "Vinh lão, ý ngài là Vân Lạc Phong chính là đệ tử của vị thần y kia?"

"Ta cũng không dám xác định. Chỉ có điều ngoại trừ hắn thì ai có thể dạy ra một đệ tử như vậy. Đại nhân trúng độc, vốn dĩ muốn mời vị thần y kia chữa trị. Ai ngờ ông ta lại từ chối. Nếu Vân Lạc Phong có thể chữa khỏi cho đại nhân, ta dám khẳng định, Vân Lạc Phong chính là đệ tử của vị thần y kia."

Vinh lão nhìn Phương Nhã, nghiêm túc căn dặn: "Phương Nhã, hiện giờ đã biết được biện pháp giải độc, ta cần trở về một chuyến. Chuyện ở đây giao lại cho ngươi. Nhớ kỹ, cần phải lấy lòng của Vân Lạc Phong, tạo dựng được mối quan hệ tốt với cô ấy. Nhưng đừng quá lộ liễu. Quá mức ân cần chỉ khiến người khác dâng lên lòng phòng bị."

"Dạ! Vinh lão, ta hiểu rồi!"

Ánh mắt Phương Nhã bây giờ đã mất đi sự quyến rũ thường ngày, thay vào đó là một mãnh kiên định.

___________

Vân Lạc Phong vừa vào tới đại sảnh Vân gia đã thấy lão gia tử nhà mình ở đó thở ngắn than dài.

Đương nhiên lão gia tử cũng thấy được Vân Lạc Phong đã về tới rồi. Ông liền dùng ánh mắt ai oán uất ức mà nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong: "Phong nhi, có phải cháu nên giải thích một chút với ta hay không? Tại sao lại không để ta đi tranh Tụ Linh Dược. Tuy hiện giờ thiên phú của cháu hơn người, nhưng nếu có thêm Tụ Linh Dược kia, không phải cháu sẽ tu luyện sẽ càng nhanh hơn sao?"

Vân Lạc Phong hơi dừng bước chân, nhún vai nói: "Vất vả lắm cháu mới thông qua việc bán Tụ  Linh Dược mà kiếm được một ngàn vạn lượng bạc. Hiện tại người lại muốn dùng hai ngàn vạn lượng mua về lại cho cháu. Gia gia, cho dù người muốn phá của cũng không nên dùng phương pháp này chứ. Cháu gái người kiếm tiền tiêu vặt dễ dàng lắm sao."

"Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, vậy mà lại dám nói gia gia của ngươi phá của, ngươi...."

Lúc đầu sau khi nghe thấy hai chữ phá của, lão gia tử liền giận tím mặt, nhưng đang muốn dạy dỗ nha đầu chết tiệt không biết tôn ti nhà mình thì bất chợt nhận ra cái gì đó nên im bặt lại, tiếp đó thì kinh ngạc há to mồm: "Cháu vừa nói cái gì? Tụ Linh Dược là cháu bán?"

Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn lão gia tử: "Phản ứng của người dường như luôn chậm hơn người khác một nhịp vậy?"

Nếu lúc trước lão nhân nghe thấy lời này của Vân Lạc Phong, chắc chắn sẽ bị chọc giận một trận, nhưng bây giờ đầu óc của ông đều bị làm cho choáng váng, làm sao còn nghe được một chữ nào của Vân Lạc Phong nữa.

Đó chính là Tụ Linh Dược đã làm chấn động toàn bộ hoàng thành đấy! Hơn nữa, hôm nay lúc ông đi tranh Tụ Linh Dược còn phải chịu một trận nhục nhã! Thật không nghĩ tới Tụ Linh Dược kia lại xuất xứ từ trong tay cháu gái nhà mình?

Loại kinh hỉ mãnh liệt này làm trái tim của ông run rẩy, toàn bộ thân mình hơi đứng không vững, thiếu chút nữa là té ngã xuống đất.

"Bởi vì cháu sợ người sẽ như bây giờ nên mới lựa chọn tạm thời giấu chuyện Tụ Linh Dược. Ai ngờ người lại phá của như vậy, lại muốn mất gấp đôi giá cả để mua Tụ Linh Dược về." Vân Lạc Phong lắc lắc đầu, than nhẹ một tiếng: "Đúng rồi gia gia, thực lực hiện tại của người là Cao Linh Giả sơ cấp phải không?"

Cảm xúc của lão nhân gia đang từ từ hòa hoãn lại, nghe thấy câu hỏi của Vân Lạc Phong, ông gật gật đầu, đầu vẫn còn hơi choáng váng.

"Cháu cảm thấy người đã tới ngưỡng cửa đột phá rồi!" Vân Lạc Phong vuốt ve cằm, làm như sợ lão nhân gia còn chưa bị dọa đủ, vì vậy bồi thêm một câu: "Gia gia, người còn nhớ vị sư phụ mà cháu đã nhắc đến với người không? Tụ Linh Dược này là do ông ấy cho cháu, đợi qua thêm một thời gian, cháu sẽ giúp người tăng thực lực lên Cao Linh Giả trung cấp."

Vân Lạc Phong biết sau khi lão gia tử bình tĩnh lại thì nhất định sẽ tò mò về lai lịch của Tụ Linh Dược, vì vậy nàng lại dọn vị sư phụ hư cấu kia ra làm bia.

Trái tim lão nhân vất vả lắm mới bình tĩnh lại, giờ lại bị câu nói của Vân Lạc Phong làm suy sụp, chân ông lảo đảo một cái, ngã ngồi thật mạnh lên ghế, dùng sức thở hổn hển.

"Người không sao chứ?"

Vân Lạc Phong hoảng sợ, vội vàng bước tới vỗ ngực lão gia hỏa. Tuy đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng không nghĩ tới năng lực chịu đựng của lão gia hỏa lại kém như vậy.

Kỳ thực, nếu đổi lại là một tên ăn mày suốt ngày chịu đựng người khác khi dễ, bỗng nhiên có một ngày tiền của phi nghĩa từ trên trời rớt xuống, có được mười ngàn vạn lượng, sợ rằng phản ứng của tên ăn mày càng thêm kịch liệt. Nếu như yếu tim một chút, nói không chừng đã hôn mê bất tỉnh.

"Nha đầu thối này! Ngươi đây là chê lão tử sống dai quá, nên muốn hù chết lão tử phải không?" Cuối cùng Vân Lạc cũng bình tĩnh lại được, câu đầu tiên ông mở miệng nói chuyện chính là mắng Vân Lạc Phong một trận: "Sau này có chuyện gì thì cháu nói từng cái một cho ta biết. Hai chuyện kinh thiên động địa như vậy lại đặt chung một chỗ, lão tử không bị cháu hù chết là mạng lớn rồi."

Vân Lạc Phong cười tà khí: "Không phải là bởi vì cháu lo lắng lúc giúp người tăng lên thực lực lại dọa người một lần nữa, nên mới dứt khoát nói luôn hai chuyện ra hay sao?"

"Phong nhi, cháu nói thật sao? Cháu thật sự có thể giúp gia gia tăng lên thực lực?" Hai mắt Vân Lạc tỏa sáng: "Nếu thực lực của ta có thể tăng thêm một bậc, vậy khoảng cách giữa ta và tên đệ nhất cao thủ Long Nguyên Quốc càng gần thêm một bước."

Đệ nhất cao thủ Long Nguyên Quốc dù ở cấp bậc Cao Linh Giả giống Vân Lạc, nhưng vị cao thủ kia là Cao Linh Giả cao cấp, không cùng cấp bậc Cao Linh Giả sơ cấp của Vân Lạc.

"Đương nhiên là thật!" Vân Lạc Phong gật đầu: "Nhưng cháu cần thêm thời gian, chỉ cần cho cháu đủ thời gian, không chỉ giúp người tăng thực lực lên, cháu còn có thể giúp nhị thúc khôi phục lại thực lực lúc xưa."

"Ha ha ha!"

Vân Lạc cười lớn, tiếng cười của ông vang vọng toàn bộ trên dưới Vân gia.

"Thật không hổ là cháu gái của Vân Lạc ta! Bây giờ ta cảm thấy rất may mắn vì cháu đã từ hôn với thái tử! Tên thái tử kia chỉ thích hợp với loại nữ tử như Mộ Vô Song, hắn làm sao có thể xứng cháu gái bảo bối của ta! Hơn nữa ta tin không bao lâu nữa hắn nhất định hối hận với quyết định của chính mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro