Chương 4: Y học thần điển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Mảnh đại lục này tên là đại lục Long Khiếu, trên đại lục này võ vi tôn và người tập võ được gọi là Linh Giả, Linh Giả được chia thành nhiều cấp bậc, gồm có Linh Giả sơ cấp, Linh Giả trung cấp, Linh Giả cao cấp, Địa Linh Giả, Thiên Linh Giả, Tôn Linh Giả, Thánh Linh Giả, mỗi cấp bậc lại chia thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh phong! Chỉ có điều người mạnh nhất ở Long Nguyên Quốc cũng chỉ là Linh Giả cao cấp, hơn nữa Linh Giả cao cấp cũng chỉ có hai người, một người là gia gia của ta, người còn lại là đệ nhất cường giả của hoàng tộc!”

Trên giường, thiếu nữ mở hai mắt, sắp xếp lại những tin tức thu thập được, khẽ thở dài: “Thật đáng tiếc, tư chất của cơ thể này không tốt, không thể bước vào con đường tu luyện, mà ở trên đại lục dùng võ vi tôn này, người không thể tu luyện đều là phế vật.”

Không phải nguyên chủ của cơ thể này chưa từng thử tu luyện, thế nhưng mỗi lần nàng bắt đầu hấp thu linh khí xung quanh đều cảm thấy cả người đau đớn, mồ hôi lạnh ứa ra, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

Cũng may lúc trước Vân Lạc Phong đã đọc thuộc phương pháp tu luyện, như thế cũng rất tiện cho nàng.

A!

Cho dù Vân Lạc Phong cố gắng hết sức thử hấp thu linh khí nhưng trong cơ thể của nàng lặp tức truyền đến một trận đau đớn, đau đớn khiến cả người nàng chấn động, mồ hôi lạnh rơi lộp độp.

“Không được, ta tuyệt đối không thể từ bỏ! Nếu như không thể bước vào con đường tu luyện, ở trên đại lục cường giả vi tôn này, trừ khi chịu sống trong khuất nhục, bằng không cũng chỉ có thể chờ chết! Mà từ trước tới giờ ta đều không cam tâm làm một phế vật!”

……
Ngoài cửa, dường như Đại tướng quân Vân Lạc đang muốn đẩy cửa mà vào cảm nhận được gì đó, lúc tay chạm vào cửa phòng thì ngừng lại, ngay sau đó, giọng nói mạnh mẽ của thiếu nữ đánh thẳng vào tai ông, tựa như một bàn tay đang mạnh mẽ bóp chặt trái tim ông.

“Hầy.”

Vân Lạc thu hồi tay, ngoài áy náy trong mắt ra lại thêm một chút đau lòng.

Nha đầu này vì tu luyện mà nỗ lực như vậy, nhưng chính mình lại tin tưởng lời đồn bên ngoài rồi hiểu lầm nàng như thế, chẳng những lúc trở về không quan tâm nàng mà còn lên giọng chất vấn, làm tổn thương nha đầu này.

“Tướng quân đại nhân.”

Lúc Vân Lạc lòng mang áy náy, quản gia vội vàng chạy tới, chấp tay nói: “Thái Tử điện hạ đến đây bái phỏng (*), hiện giờ đã ở chính sảnh chờ tướng quân.”

(*): Viếng thăm/thăm hỏi.

“Thái tử đến đây bái phỏng?” Vân Lạc trầm ngâm một hồi lâu, nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, trầm giọng nói, “Phân phó xuống, bất cứ ai cũng không được phép quấy rầy đại tiểu thư.”
“Dạ, đại nhân.”

Đối với việc Vân Lạc đến, Vân Lạc Phong có phát hiện, nhưng bây giờ nàng đã đau đớn đến nói không nên lời, làm sao còn rảnh rỗi để ý tới ông ấy?

Nếu bây giờ có người ở chỗ này, nhất định sẽ bị Vân Lạc Phong dọa sợ.

Một thân bạch y của thiếu nữ bị máu nhiễm đỏ, máu từ trong lỗ chân lông không ngừng chảy ra bên ngoài, nàng giống như là một huyết nhân (1) đắm chìm trong huyết trì (2), thoạt nhìn hết sức khiếp người.

(1): Người máu

(2): Ao chứa toàn máu.

“Rầm!”

Ngay lúc Vân Lạc Phong bởi vì đổ máu quá nhiều mà ngất đi, một âm thanh nổ tung trong đầu nàng, làm ý chí của nàng trong phút chốc liền khôi phục sự thanh tỉnh.
“Chủ nhân, người thật là làm loạn đó, nếu không phải nhờ ta tỉnh lại kịp thời thì chỉ sợ hôm nay người đã phải bỏ mạng ở đây rồi.”

Một giọng nói êm ái truyền vào trong đầu Vân Lạc Phong, rồi sau đó trong đầu nàng liền trống rỗng, đến sau khi nàng hồi phục lại tinh thần thì phát hiện đang ở bên trong một vùng nhỏ hẹp…

Đứng trước mặt nàng là một tiểu nam hài toàn thân mặc y phục màu trắng, phấn điêu ngọc mài* giống như tiên đồng, đương nhiên, giọng nói vừa xuất hiện trong đầu Vân Lạc Phong là đến từ tiểu nam hài ở trước mặt.

*phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa.

“Chủ nhân, đã lâu không gặp, ta nhớ người muốn chết.”

Nhìn thấy Vân Lạc Phong xuất hiện, tiểu nam hài đáng yêu kia liền nở nụ cười, lộ ra hai chiếc răng nhanh, vui vẻ nhào về phía nàng.

“Vù…!”

Ai ngờ nữ tử thấy động tác của hắn thì vội vàng nghiêng người tránh khỏi.
Tiểu nam hài chưa kịp dừng bước, lảo đảo một cái rồi nhào xuống đất ngã soãng soài, sau đó cơ thể nhỏ bé lại bò dậy, dùng ánh mắt hờn giận nhìn Vân Lạc Phong: “Chủ nhân, người thật độc ác mà…”

“Đợi một chút!” Vân Lạc Phong cắt đứt lời nói của tiểu nam hài, nàng nhíu mày thật chặt rồi hỏi: “Ngươi là ai? Đây là đâu? Chúng ta có quen biết sao?”

“Chủ nhân, người quên ta rồi sao?” Tiểu nam hài vừa nghe thấy lời của nàng thì miệng liền mếu lại muốn khóc thành tiếng: “Nếu như không phải chủ nhân nhặt ta từ thư viện về thì chỉ sợ ta không có cách nào biết người đâu, thật không nghĩ tới chỉ mới nửa tháng mà chủ nhân đã quên ta rồi?”

Thư viện sao?

Vân Lạc Phong hoàn toàn bối rối, người này đang nói gì vậy? Thư viện gì chứ?

“Chủ nhân, ta là tinh linh thủ hộ Y học Thần điển, là chủ nhân nhặt được ta ở thư viện của Đại học Trung Hoa.”

Y học Thần điển!

Đùng!

Dường như có một tia sét giáng xuống khiến Vân Lạc Phong ngây người đứng yên một chỗ.

Đây là Y học Thần điển mà nàng vô tình nhặt được ở thư viện trường học, vì trong tiệm sách lại không có ghi chép gì về cuốn sách này nên thầy giáo quản thư viện đã đưa nó cho nàng.

Nhưng chẳng biết tại sao không có cách nào mở được cuốn Y học Thần điển này, tất cả biện pháp nàng dùng đều không hiệu quả.

Không nghĩ tới sau khi xuyên qua, Y học Thần điển cũng theo nàng tới đây, hơn nữa còn có một tiểu nam hài tự xưng là tinh linh thủ hộ Y học Thần điển?

“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Vân Lạc Phong hồi phục tinh thần rồi hỏi người trước mặt.

Nàng càng muốn hỏi vì sao mình lại xuyên không đến đại lục này?

Vân Lạc Phong tin rằng, nhất định chuyện này có liên quan đến tiểu tử kia!

“Chủ nhân, lúc trước người làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, cuối cùng lại bị nổ tung, là nhờ ta đưa người tới đại lục Long Khiếu này, nếu không thì người đã chết rồi.” Tiểu nam hài kiêu ngạo ngẩng đầu, bộ dạng giống như đang kể công, rồi sau đó dường như hắn nhớ tới chuyện gì đó, lại uể oải nói: “Đáng tiếc là Trung Hoa kia không tồn tại linh khí, đừng nói việc tu luyện, ngay cả năng lực dẫn người vào thế giới của Thần điển mà ta cũng không có, nếu không, người cũng sẽ không vì trận nổ nhỏ kia mà tàn phá cả cơ thể.”

Vân Lạc Phong nhíu mày, bên môi lại cong lên nụ cười tà khí: “Nghe thấy ý tứ trong câu nói của ngươi, ngươi cũng không thuộc về Trung Hoa?”

Tiểu nam hài gật đầu một cái rồi nghiêm túc trả lời: “Ta thuộc về đại lục Long Khiếu, là do một lần ngoài ý muốn mới lạc tới Trung Hoa, trong lúc vô tình lại được người nhặt được, nhưng mà, chủ nhân à, vừa rồi thật sự người đã rất nguy hiểm đó, nếu như không phải ta ngăn người lại thì chỉ sợ người đã chảy máu quá nhiều đến chết rồi.”
“Ta biết, nhưng nếu cho ta thêm một cơ hội nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy! Trên đại lục Long Khiếu này, kẻ yếu giống như con kiến!  Còn ta khó khăn lắm mới có sinh mạng thứ hai, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ? Muốn sống, vậy chỉ có trở nên mạnh mẽ!”

Nghe thấy giọng nói của Vân Lạc Phong, tiểu nam hài ngây người một chút, ngước mắt nhìn lên, lọt vào trong tầm mắt đó là gương mặt và thần thái hoàn toàn tự tin của thiếu nữ khiến hắn không kiềm chế được nhìn đến ngây người.

“Chủ nhân, người muốn trở nên mạnh mẽ ta có thể giúp người!” Ánh mắt của tiểu nam hài dần trở nên kiên định, “Không thể không nói vận khí của chủ nhân thật tốt, chiếm được một cơ thể có tư chất tốt như vậy. Tuy rằng thế nhân đều nói trước kia Vân Lạc Phong là phế vật, đó là bởi vì không ai có thể trợ giúp nàng tu luyện, phải nói, hiện giờ trên đại lục Long Khiếu không ai có thể cung cấp cho nàng phương pháp tu luyện chính xác và đầy đủ. Nếu cơ thể này dựa theo phương pháp tu luyện của người bình thường sẽ dẫn đến cả người đau đớn, khó có thể thừa nhận! Nếu miễn cưỡng tu luyện, dĩ nhiên máu sẽ không ngừng chảy, mất máu quá nhiều mà chết!”

Hắn ngừng lại một chút rồi nói: “Nhưng cũng chính vì chủ nhân người miễn cưỡng tu luyện dẫn tới máu không ngừng chảy ra, ta mới có thể đạt thành huyết khế với người, nói cách khác, sợ là chúng ta sẽ không gặp mặt nhanh như thế.”

Nghe được lời này, trong lòng Vân Lạc Phong khẽ động, hỏi: “Ngươi thật sự có thể giúp ta?”
Tiểu nam hài gật gật đầu: “Chủ nhân, ta là tinh linh thủ hộ y học thần điển, đừng nhìn vóc dáng của ta nhỏ bé như vậy, thật ra ta đã sống rất nhiều năm, trên đời này không có chuyện nào mà ta không biết! Mặt khác, chủ nhân có biết đây là nơi nào không?”

“Nơi nào?” Vân Lạc Phong nhíu mày hỏi.

“Đây là không gian Linh Dược, linh khí tồn tại trong không gian này cực kỳ nồng đậm, đương nhiên, ngoài việc những linh khí này có lợi cho dược liệu, còn có thể cung cấp cho Linh Giả hấp thu. Nếu người hái dược liệu bên ngoài vào trong không gian Linh Dược, những dược liệu bình thường đó lặp tức sẽ có được linh khí, dĩ nhiên hiệu quả cũng không phải dược liệu bình thường có thể sánh bằng.” Tiểu nam hài đắc ý nói, “Hiện giờ linh khí trên đại lục Long Khiếu đã cực kỳ ít ỏi, căn bản không thể tạo ra linh dược, cho nên, nếu người cầm ra ngoài một gốc cây linh dược, tất nhiên sẽ khiến cho đại lục chấn động cực lớn.”

Vân Lạc Phong nhìn tiểu nam hài: “Ta chỉ biết nhân loại và linh thú có thể tu luyện, lại chưa từng nghe qua dược liệu cũng có thể hấp thu linh khí.”

Vừa nghe lời này, tiểu nam hài có chút buồn bực, hắn còn tưởng rằng Vân Lạc Phong không tin lời nói của mình, gương mặt phấn điêu ngọc mài tức giận đến đỏ bừng.
“Ta nói đều là sự thật! Dược liệu vốn dĩ cần dựa vào thiên địa linh khí mới có thể sinh trưởng, nhưng hiện tại linh khí trên đại lục quá ít, không thể sánh bằng trước kia cho nên đã rất nhiều năm không có một gốc cây dược liệu nào thành công sinh trưởng thành linh dược, người xem những y giả trên đại lục này, trị một vết đao bình thường cũng cần người bệnh tự khôi phục rất lâu, còn có thể để lại sẹo, nếu như trong tay y giả kia có linh dược, vết đao có sâu hơn nữa cũng có thể lập tức phục hồi như cũ, đây là sự khác nhau giữa linh dược và dược liệu bình thường!”

Tiểu nam hài tức giận nói: “Mặt khác, chữa thương chỉ là một trong những công dụng của linh dược mà thôi, có một số linh dược có thể trợ giúp tu luyện, có một số còn có thể trực tiếp làm cho Linh Giả đột phá!”

Làm cho Linh Giả đột phá?

Đây……

Không thể không nói, Vân Lạc Phong động tâm, trong đôi mắt tà khí hiện lên một tia tính toán.

Tiểu gia hỏa còn đang lải nhải: “Hơn nữa, mặc dù có một ngày thực lực của người bị người ta phế đi, linh dược cũng có thể giúp người khôi phục lực lượng cao nhất của lúc trước, chỉ là dựa vào lực lượng hiện tại của người, không gian Linh Dược chỉ có thể sáng lập ra một khối địa phương nhỏ như thế, chờ sau này thực lực của người đột phá, sẽ có thể có được nhiều đất đai hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro