Chương 5: Thái tử bái phỏng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Lạc Phong làm sao cũng không ngờ được mình chỉ vô tình nhặt một quyển y học thần điển vậy mà lại mang đến cho mình nhiều chỗ tốt như vậy.

"Khi nào ta có thể bắt đầu tu luyện?" Nàng ngẫm nghĩ rồi hỏi.

Hiển nhiên đối với nàng hiện tại không có việc nào quan trọng hơn việc tu luyện.

"Chủ nhân, ở chỗ ta có một phương thuốc, người chuẩn bị đầy đủ được liệu rồi phối thuốc theo đơn thuốc này để tắm trong năm ngày. Sau năm ngày này ta sẽ cho người một bộ công pháp thích hợp với thể chất của người." Nói đến đây tiểu gia hoả tạm dừng một chút rồi mới tiếp tục: "Nước thuốc này có công dụng giúp người rèn luyện thể chất, dù cho có bao nhiêu đau đớn thống khổ người cũng nhất định phải kiên trì đến cùng. Sau năm ngày là người có thể bắt đầu tu luyện. Đáng tiếc, hiện tại không có linh dược, nếu không người cũng không cần chịu tội trong năm ngày, chỉ cần một ngày là đủ. Với thực lực của người bây giờ, muốn trồng dược liệu thành linh dược phải mất đến ba tháng. Đối với người mà nói thời gian như vậy là quá lâu."

Ngụ ý nếu hiện tại đưa dược liệu bên ngoài vào không gian trồng phải mất đến ba tháng dược liệu mới phát triển thành linh dược, vì vậy nó mới chọn cách khác. 

"Ta hiểu được." Vân Lạc Phong nhận lấy phương thuốc tiểu nam hài đưa cho. "Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi tên gì?"

"Chủ nhân, ta tên là Tiểu Mạch, sau này người không được quên tên của ta."

Tiểu Mạch nói bằng chất giọng non nớt, nói xong còn nở nụ cười tươi tắn.
Vân Lạc Phong cất phương thuốc vào vạt áo trước ngực, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiểu Mạch, đúng lúc bắt gặp nụ cười đáng yêu của Tiểu Mạch khiến Vân Lạc Phong không nhịn được đưa tay ra nhéo nhéo cái má trắng hồng kia, đôi môi nàng lại nở nụ cười tà khí.

"Tiểu Mạch, ta đến chỗ này cũng đã lâu, rất dễ bị người khác phát hiện, làm sao để rời khỏi đây?"

Lòng bàn tay thiếu nữ thật ấm áp làm cho gương mặt của tiểu nam hài đỏ bừng lên, chợt nghe Vân Lạc Phong muốn rời khỏi thần điển, nó cắn cắn môi, đôi mắt to tròn đã óng ánh nước ngước mặt lên nhìn nàng.

"Chủ nhân, người mới đó đã muốn đi rồi sao? Ta khó khăn lắm mới gặp được người, hơn nữa, không ai biết tình huống hiện tại của người đâu, sau khi người đi vào thế giới thần điển, người ngoài nhìn vào chỉ thấy người đang ngủ say, không ai biết người đã tiến vào thế giới thần điển."

Vân Lạc Phong trầm mặc nửa ngày, nói: "Vậy ngươi có thể rời khỏi thế giới thần điển không?"

Tiểu Mạch lắc lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ cô đơn.

"Chủ nhân, ta không phải con người, cũng không phải linh thú, ta chỉ là một sinh linh thể trong y học thần điển. Ta vốn không phải sinh linh có sinh mạng của thế giới này. Nhưng chờ sau này thực lực của chủ nhân trở nên lớn mạnh, ta có thể tạm thời rời khỏi y học thần điển, nhưng cũng không thể rời khỏi người quá một trăm mét."

"Tiểu Mạch, ta hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng, tại sao ngươi lại chọn ta làm chủ nhân?"
Trung Hoa có ngàn ngàn vạn vạn con người, nàng không rõ tại sao y học thần điển cuối cùng lại chọn nàng?

"Ta cũng không biết." Trong mắt Tiểu Mạch cũng lộ ra một chút khó hiểu. "Có lẽ là do người đã chọn ta trước. Nếu không phải người nhặt được ta, có lẽ bây giờ ta vẫn còn bị ném trong thư viện. Có lẽ vì nguyên nhân này mà ta chọn người..."

.............

Sau khi Vân Lạc Phong rời khỏi thế giới thần điển thì phát hiện bản thân đang nằm trên giường, trong ngực đang ôm lấy một quyển sách, trên bìa sách ghi y học thần điển. 

Chữ đập vào mắt, như vậy chứng minh tất cả những gì vừa xảy ra không phải là mơ.

"Tiểu thư, người tỉnh rồi?"

Nha hoàn Khinh Yên thấy Vân Lạc Phong mở mắt ra, trong lòng vui vẻ, rồi sau đó tựa như nhớ đến cái gì, gương mặt nhỏ liền ủ rủ.

"Tiểu thư, thái tử điện hạ tới, tướng quân đại nhân bảo người đến đó một chuyến. Vừa rồi nô tỳ thấy người đang ngủ trưa nên không quấy rầy. Bây giờ người dậy rồi, nô tỳ cũng phải đi hồi bẩm tướng quân."

Thái tử?

Vân Lạc Phong chau mày, dựa vào giường ngồi dậy, nhưng lúc nàng đứng dậy không tự chủ được ngây ngẩn cả người.

Nếu nhớ không lầm, trước đó bởi vì nàng miễn cưỡng tu luyện nên khiến cho cả người đầy máu tươi, nhưng mà hiện giờ trên người nàng lại rất sạch sẽ, một thân bạch y sạch sẽ và thanh lịch, tựa như đã được rửa sạch.

Chuyện này là sao?

Nghĩ không ra Vân Lạc Phong dứt khoát không hề nghĩ nhiều, nàng cười lạnh một tiếng, nói: “Khinh Yên, chúng ta đi, ta rất muốn biết lúc này thái tử tới tướng quân phủ là vì chuyện gì?”

Không đợi Khinh Yên phục hồi tinh thần lại, Vân Lạc Phong đã đi ra khỏi phòng, một lát sau Khinh Yên mới chậm rãi khôi phục tinh thần, vội vàng đuổi theo, trong lòng lại tràn đầy nghi hoặc.

Không biết vì sao từ khi tiểu thư tự sát không thành liền giống như thay đổi thành một người khác, ngay cả nghe thấy thái tử điện hạ tiến đến bái phỏng cũng không kích động giống như trước kia, ngược lại…… ngược lại cho người ta cảm giác rất là kì lạ.
……

Trong đại sảnh, tướng quân Vân Lạc ngồi ngay ngắn, chau mày, mang theo một tia buồn lo.

Bên cạnh ông còn có một già một trẻ, thiếu niên kia ước chừng mười tám mười chín tuổi, mặt mày anh tuấn, dáng vẻ bất phàm, một thân trường bào màu xanh đen vừa vặn thân thể hắn, giống như một thanh kiếm sắc bén có thể giết người trong vô hình.

Đứng sau lưng thiếu niên là một lão già, trái ngược với vẻ bình tĩnh của thiếu niên, sắc mặt lão già kia lại tái mét, trong mắt hàm chứa lửa giận không thể phát tiết ra.

“Vân tướng quân, thái tử nhà ta đã chờ ở đây rất lâu, không biết rốt cuộc thì khi nào thiên kim của quý phủ mới ra tới đây?”

“Này……” Vân Lạc hơi chần chờ, “Vừa rồi ta đã bảo nha hoàn đi thông báo, phỏng chừng không bao lâu nữa nó sẽ đến.”

Dĩ nhiên Vân Lạc không nói cho lão già này biết ông còn bảo nha hoàn một câu, nếu Vân Lạc Phong có việc bận thì đừng quấy rầy nàng, chờ sau khi nàng xong việc rồi bảo nàng tới gặp mặt thái tử.

Cho nên khi Khinh Yên nhìn thấy Vân Lạc Phong đang ngủ trưa liền tuân theo phân phó, vẫn luôn ở bên cạnh chờ nàng thức dậy.

“Hừ! Ngài nói lát nữa rốt cuộc là bao lâu đây? Đại tiểu thư Vân gia thật đúng là quá phách lối, lại dám để thái tử điện hạ chúng ta ở đây chờ nàng một canh giờ!” Lão già hừ một tiếng, tức giận nói.

Vân Lạc nhíu nhíu mày, con ngươi nhàn nhạt đảo qua người lão già: “Cháu gái ta có chuyện quan trọng phải làm, vì vậy mới để các ngươi chờ một lát, nếu các ngươi không muốn chờ có thể rời khỏi, thứ cho không tiễn xa được.”

“Ngài……” Lão già bị một câu này của Vân Lạc làm cho mặt già tức giận đỏ bừng, giọng điệu càng thêm phẫn nộ, “Mọi người đều biết Vân Lạc Phong suốt ngày chỉ biết theo đuổi thái tử điện hạ, nàng ngoại trừ chạy theo nam nhân ra, còn có thể có chuyện quan trọng khác sao? Hiện tại thái tử điện hạ chúng ta tới, nàng còn dám chần chừ không ra? Không phải là lạt mềm buộc chặt đấy chứ! Nàng cho rằng cố ý trốn tránh thái tử điện hạ, thái tử liền liếc nhìn nàng một cái sao? Cũng không nhìn xem khoảng thời gian trước nàng đã làm ra chuyện gì, cướp đoạt nam tử trên đường! Quả thực là không hề có chút phẩm hạnh nào, không biết xấu hổ đến cực điểm!”

Rầm!

Vân Lạc chưởng một quyền lên bàn, hắn lạnh lùng nhìn về phía lão già, tức giận trong hai tròng mắt bắt đầu tuôn trào.

“Cảnh Lâm, Vân Lạc cháu gái ta còn không tới phiên người khác tới nói ra nói vào! Huống chi các ngươi có chứng cứ gì chứng minh cháu gái ta làm ra chuyện cướp đoạt nam nhân như vậy, chỉ bằng lời nói một phía của nam nhân kia sao? Nếu từ nay về sau ta còn nghe thấy ngươi nói nó một câu, ta lặp tức để trăm vạn binh lính trong tay ta san bằng phủ đệ của ngươi! Dù sao loại chuyện này ta đã làm một lần, không ngại có lần thứ hai!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro