Chương 59: Quỳ xuống tiếp chỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đại sảnh yên tĩnh, dung nhan Mộ Vô Sâm lãnh lùng, trên mặt tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, bọn gia đinh phía sau hắn sợ tới mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

"Vân tướng quân!" Rốt cuộc Mộ Vô Sâm nhịn không được, dung nhan lạnh lùng nhìn Vân Lạc, trong giọng nói rõ ràng hàm chứa tức giận, "Ta đã đợi ở đây mấy cái canh giờ, không biết ngài có thể đi thúc giục nàng ấy cho chúng ta không?"

Bọn họ chờ từ lúc chính ngọ, hiện giờ mặt trời đã lặn xuống núi, nhưng Vân Lạc Phong vẫn không có xuất hiện, việc này không thể không làm Mộ Vô Sâm hoài nghi lão gia hỏa này đang cố ý!

"Cháu gái ta không rảnh rỗi giống các ngươi vậy, muốn gặp nó cũng chỉ có thể chờ đợi."

Lão gia tử thích ý phẩm nước trà trong tay, nhướng mày nhìn Mộ Vô Sâm đã dần dần mất kiên nhẫn chờ đợi, ung dung nói.

Dung nhan Mộ Vô Sâm lại lạnh vài phần, hắn khống chế không được đứng lên, cũng đúng lúc này, hắn thoáng nhìn thấy thiếu nữ tuyệt mỹ đang chậm rãi đi tới ở ngoài cửa phòng, lửa giận vốn dĩ đã trào ra tới lại lần nữa bị hắn nghẹn trở về.

"Gia gia."

Vân Lạc Phong nhìn cũng không nhìn Mộ Vô Sâm một cái, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng về phía lão gia tử ngồi ở bên cạnh bàn trà, tư thái lười biếng nhàn nhã, trên dung nhan tuyệt mỹ nở một nụ cười khẽ.

"Gia gia tìm cháu sao?"

Lão gia tử nhìn sắc mặt dần dần xanh mét của Mộ Vô Sâm, cười lạnh mở miệng: "Không phải ta tìm cháu, là người của Mộ gia cầm lông gà mà tưởng là lệnh tiễn, tới tìm cháu gây phiền toái."

Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, mắt đen chuyển hướng về phía Mộ Vô Sâm cao ngạo, ý cười bên môi lộ ra một tia tà khí.

"Tìm cháu gây phiền toái? Vậy cũng phải nhìn xem những người này có năng lực đó hay không! Hiện giờ ở Long Nguyên Quốc ai không biết Vân Lạc Phong cháu ăn chơi trác táng thành tánh? Ỷ vào uy phong của phủ tướng quân mà tác oai tác oái? Cho nên, tới phủ tướng quân tìm cháu gây phiền toái chỉ sợ bọn họ đã tìm lầm chỗ! Cháu lập tức có thể cho người quăng bọn họ ra ngoài!"

"Khụ khụ."

Vinh lão theo sát ở phía sau nghe thấy lời này của Vân Lạc Phong thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình làm sặc, ông dùng sức nín cười mới không cười ra tiếng.

Ăn chơi trác táng thành tánh? Ỷ thế hiếp người?

Lần đầu tiên lão gia hỏa nghe thấy có người nói bản thân mình như vậy. Suy nghĩ của nha đầu này thật đúng là không thể theo lẽ thường mà phán đoán.

Mộ Vô Sâm hừ lạnh một tiếng: "Vân Lạc Phong, ta tới nơi này là vì truyền đạt ý chỉ của quý phi nương nương! Ngươi còn không quỳ xuống tiếp chỉ!"

Nói xong lời này, Mộ Vô Sâm cao cao nâng lên cằm, chờ thiếu nữ kiêu căng ngạo mạn này quỳ gối ở trước mặt mình.

Nhưng hắn đợi thật lâu cũng không có bất luận động tĩnh nào......

Mộ Vô Sâm gắt gao cau mày, ánh mắt không kiên nhẫn quét về phía Vân Lạc Phong ở trước mặt, đáy mắt dần dần toát ra một loại không thoải mái.

"Vân Lạc Phong, ta bảo ngươi quỳ xuống, chẳng lẽ ngươi không có nghe thấy?"

Giờ phút này, Vân Lạc Phong khoanh tay ôm ngực, ánh mắt cười như không cười liếc mắt nhìn hắn, sau đó, nụ cười tà mị ban đầu chợt lộ ra khí phách, mặt mày bừa bãi lạnh giọng quát: "Mộ Vô Sâm, ngươi phạm vào tội khi quân, dựa theo luật pháp Long Nguyên Quốc hẳn nên xử trí như thế nào đây?"

Mộ Vô Sâm ngây ngẩn cả người, không rõ nguyên do nhìn về phía Vân Lạc Phong, hắn không rõ chính mình khi nào phạm vào tội khi quân?

Thật lâu sau, hắn mới hồi phục tinh thần lại, sắc mặt càng thêm lạnh nhạt: "Vân Lạc Phong, ngươi bớt ở chỗ này vu oan hãm hại ta! Ta khi quân lúc nào? Ngươi có gan thì nói cho ta cái lý do!"

Nghe được lời này, Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhíu mày, ánh mắt cuồng ngạo không kềm chế được lại lần nữa dừng ở trên sắc mặt xanh mét của Mộ Vô Sâm

"Mộ Vô Sâm, bệ hạ đã chính miệng ban cho ta một mệnh lệnh đặc biệt, cho phép ta bất cứ lúc nào cũng không cần quỳ xuống như hoàng thân quốc thích! Cho dù Quý phi nương nương một mình đến đây, ta cũng không phải quỳ trước bà ta, huống hồ là một ý chỉ? Bây giờ ngươi bắt ta quỳ xuống, chẳng phải sẽ mắc tội khi quân ư?"

Mộ Vô Sâm nén giận trong lòng, không tài nào phát tiết được, hắn chỉ có thể nắm chặt nắm tay, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.

"Vân Lạc Phong." Hắn hít một hơi thật sâu, đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo ánh lên cái nhìn độc ác, hắn lạnh giọng nói: "Quý phi nương nương có chỉ, lệnh cho ngươi lập tức tiến công làm thư đồng của công chúa trong vòng ba năm! Bây giờ ngươi thu dọn hành lý rồi đi theo ta ngay tức khắc! Ngoài ra, Quý phi nương nương có lệnh, thư đồng không được tùy tiện xuất cung! Do đó ngươi phải chuẩn bị hành trang đầy đủ, về phần nha hoàn thì..."

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Trong cung có rất nhiều cung nữ, ngươi không cần dẫn ai theo!"

Một tràng lời nói tựa như ngòi nổ, hoàn toàn chọc giận Vinh lão vốn không nói chuyện nhiều kể từ lúc Mộ Vô Sâm bước vào cửa.

Khuôn mặt già nua của ông phẫn nộ, đôi mắt tức giận tưởng như thiêu đốt cả bầu trời, ông quay đầu về phía Mộ Vô Sâm, tức giận quát lớn: "Công chúa kia thì tính là gì? Dựa vào đâu mà Vân nha đầu phải làm nha hoàn cho nàng ta? Nàng ta cho rằng bản thân mình được cưng chiều đến mức nào? Nàng ta xứng sao?"

Thư đồng, nói dễ nghe một chút là đi theo bầu bạn với công chúa, cùng tu luyện và đọc sách, thật ra chỉ là một nha hoàn hầu hạ mà thôi! Vân Lạc Phong thân là thần y, ngay cả ông cũng không dám ra lệnh cho nàng, kết quả, đúng là đám con cháu hoàng tộc đó quá nể mặt mình rồi! Dám bảo một thần y đi làm tiểu nha hoàn hầu hạ người ta ư?

Nàng ta xứng sao?

Quan trọng hơn là những người đó còn muốn nhốt Vân Lạc Phong trong hoàng cung ba năm! Đợi ba năm sau, đại nhân nhà mình đã sớm cách thí (chết thẳng cẳng) rồi! Đến lúc đó, cẩu hoàng đế có mười cái mạng cũng không đền bù nổi!

Sắc mặt Ninh lão cũng lạnh đi một chút. Trong mắt ông, Vân Lạc Phong là một vị thần y xứng đáng để ông tôn trọng! Thần y mà phải hầu hạ công chúa hoàng thất sao? Nếu thật sự bảo Vân Lạc Phong đi, vậy thì từ nay về sau Ninh lão cũng không thể lăn lộn trên mảnh đại lục này nữa.

"Người ta tìm chính là người của phủ Tướng quân, không liên quan đến các ngươi."

Mộ Vô Sâm quét mắt nhìn đầy lửa giận về phía Vinh lão, lạnh lùng nói: "Huống hồ, thân thể công chúa ngàn vàng, bảo cháu gái của một tướng quân tiến cung hầu hạ cũng không bôi nhọ nàng ta (Vân Lạc Phong), bây giờ lão tướng quân tuổi tác đã cao, sống không tới mấy năm, đợi lão tướng quân đi (chết) rồi, nàng ta cũng đâu còn chỗ nào để đi! Quý phi nương nương của bọn ta thương xót nên mới cho nàng ta một đường ra."

Ở Long Nguyên quốc, người gặp được Vinh lão cũng không có bao nhiêu người, nếu không nhờ lần trước Cảnh Lâm gây sự, người có thể gặp ông, phải nói là đếm được trên đầu ngón tay.

Đáng tiếc là lúc Cảnh Lâm gây sự, Mộ Vô Sâm không ở trong Y Các, cho nên hắn đương nhiên không ngờ tới lão già đứng trước mặt mình lại chính là người mà ngay cả hoàng tộc cũng phải nịnh bợ.

"Nha đầu."

Ninh lão không lộ rõ vui buồn hờn giận trên mặt như Vinh lão, ông thản thiên quay đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, vân thanh phong đạm mà nói (giống như vân đạm phong khinh vậy - mây nhạt gió nhẹ): "Chuyện này do chính ngươi quyết định, nếu ngươi không muốn vào hoàng cung làm thư đồng của công chúa, Ninh lão ta sẽ giữ ngươi lại vô điều kiện! Từ nay về sau, ta sẽ để cháu gái mình ở trong phủ của ngươi, có nó ở đây sẽ không có bất cứ ai dám ép buộc ngươi."

Tuy Vân Lạc Phong cũng không biết thân phận của Ninh lão, nhưng không thể nghi ngờ, hành động của đối phương làm lòng nàng ấm áp, nàng nở nụ cười tươi với hai lão già ở đằng sau.

"Các người yên tâm, chuyện mà Vân Lạc Phong ta không muốn làm, chưa từng có bất cứ kẻ nào cưỡng ép ta được đâu."

Lời của nàng cuồng vọng khí phách, kiệt ngạo khó thuần, nghiễm nhiên không để Mộ Vô Sâm ở trước mặt vào trong mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro