Chương 60: Hai lão khiếp sợ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đại sảnh, một câu nói kia của Vân Lạc Phong chợt khiến mọi thứ yên tĩnh trở lại. 

Mộ Vô Sâm nắm chặt nắm đấm, đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo nhìn chằm chằm dung mạo tuyệt đẹp tà mị của Vân Lạc Phong, khuôn mặt lạnh như băng như sương của hắn chẳng khác nào lạnh thấu xương tủy. 

“Vân Lạc Phong, ngươi đừng có không biết tốt xấu! Làm thư đồng của công chúa vinh quang đến mức nào? Các thiên kim của đại thần ở Long Nguyên quốc đều không cầu được phúc phận này đấy! Quý phi nương nương có lòng tốt muốn nâng đỡ ngươi, ngươi lại làm càn như thế! Bây giờ ta nói một câu, ý chỉ của Quý phi nương nương không thể cãi, ngươi phải tiến cung làm thư đồng của công chúa!" 

Lời nói của hắn vô cùng cương quyết, y như rằng Vân Lạc Phong từ chối thì hắn sẽ theo kiểu cướp người đi vậy. 

“Nếu ngươi cho rằng làm nha hoàn của công chúa là một vinh hạnh, vậy không bằng ngươi bảo Mộ Vô Song của Mộ gia bọn ngươi đi làm thư đồng đi, thế nào hả?" Vân Lạc Phong lười nhác ngáp một cái, trong đôi mắt tà mị thoáng lên ý cười, nàng cong môi, nhìn về phía Mộ Vô Sâm đã tái xanh mặt mày.

“Làm càn!” Mộ Vô Sâm quát lạnh một tiếng, ánh nhìn tàn nhẫn quét qua đáy mắt: "Vân Lạc Phong, Vô Song có thân phận cỡ nào hả? Nàng có tư chất xuất sắc, tài mạo song tuyệt, lại là Thái tử phi tương lai! Không biết phế vật như ngươi lấy đâu ra dũng khí để so sánh với nàng vậy? Không sai! Trở thành thư đồng của công chúa là vinh quang của các thiên kim nhà đại thần, nhưng trong số những người đó lại không bao gồm Vô Song!" 

Mộ Vô Sâm vẫn còn một câu chưa nói, Vô Song ưu tú đến mức nào? Chỉ một công chúa mà thôi, xứng để nàng làm thư đồng ư? Vô Song nhà hắn là quốc mẫu tương lai, thân phận ở trên và cách xa công chúa nhiều lắm! 

Về phần Vân Lạc Phong này...

Nàng chỉ là một phế vật, cho nàng cơ hội trở thành thư đồng của công chúa, nàng lại không biết quý trọng! Trên đời này sao vẫn còn người ngu xuẩn như thế nhỉ? 

Đương nhiên, Mộ Vô Song và Mộ Hành Cừu vẫn chưa nói kế hoạch cho Mộ Vô Sâm biết! Với tính cách tâm cao khí ngạo của hắn, tuyệt đối sẽ cười nhạt âm mưu của bọn họ! Vì vậy, hắn vẫn luôn luôn không rõ vì sao cô cô nhà mình lại bảo một phế vật đến làm thư đồng cho công chúa chứ? 

Không sợ nàng chôn vùi công chúa à? (ý nói làm ngu theo)

Vân Lạc Phong liếc xéo khuôn mặt lạnh như băng của Mộ Vô Sâm, nhếch khóe môi tà mị: "Tự ngươi cút đi hay để ta ném ngươi ra ngoài hả?" 

“Vân Lạc Phong!” Mộ Vô Sâm giận dữ nắm chặt nắm đâm, gân xanh trên thái dương giật mạnh: "Ngươi thật sự muốn cãi lại ý chỉ của Quý phi?" 

Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: “Nếu ta đoán không sai, hẳn là chuyện thư đồng của công chúa do bà ta tự tiện làm chủ, Hoàng đế vẫn chưa biết chuyện, bây giờ ngươi tiến cung hỏi Hoàng đế một chút đi, con cái của công thần cũng chỉ xứng làm thư đồng của công chúa ư? Chẳng biết khi bắt buộc ta tiến cung vẻ mặt ông ấy có như thế này không nhỉ?" 

Từ khi cẩu Hoàng đế phái Diệp Linh đến ám hại phủ tướng quân, Vân Lạc Phong đã nhìn ra, hiện giờ Hoàng đế sẽ không trở mặt với phủ, huống hồ, cẩu Hoàng đế còn định lợi dụng Diệp Linh để hãm hại nàng, làm sao lúc này lại bảo nàng tiến cung được chứ? 

Từ phương diện này, nàng liền nhìn ra được, việc này tất nhiên là Mộ Quý phi tự tiện làm chủ, chắc chắn cẩu Hoàng đế không biết chuyện!  

“Được!” Đôi mắt Mộ Vô Sâm trầm xuống, hắn hừ lạnh một tiếng, nói: "Vân Lạc Phong, ngươi bỏ lỡ cơ hội được thăng tiến, sau cùng đừng có mà hối hận! Lúc đó, cho dù ngươi khóc lóc muốn làm thư đồng của công chúa cũng không có ai để ý tới ngươi đâu, chúng ta đi!" 

Hắn hung hăng vung tay áo, tức giận xoay người rời đi, thoạt nhìn cước bộ vội vàng có thể cảm nhận được nội tâm cực kỳ tức giận của hắn. 

“Hóa ra đám người hoàng thất đều như vậy, tự cho mình đúng." Vinh lão cười nói lạnh lùng: "Vân nha đầu, xem ra ngươi có thể tự mình xử trí chuyện hôm nay, lão già bọn ta sẽ không nhúng tay, nếu sau này ngươi có yêu cầu gì thì cứ tới Y Các nói một tiếng, ta sẽ hết sức tương trợ!"

Ngược lại, Ninh lão không có tức giận giống như Vinh lão, chẳng qua là hắn quay đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, nhàn nhạt nói: “Nha đầu, có một việc ta muốn nói cho cháu, chuyện này vốn dĩ chỉ có loại cấp bậc như chúng ta mới biết, hiện giờ cháu gần như đối lập với hoàng thất, vì an toàn của cháu mà suy nghĩ ta nhất định phải nói chuyện này cho cháu biết.”

Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn về phía Ninh lão, bên môi lộ ý cười lười biếng: “Ninh lão mời nói.”

Ninh lão ngừng lại một lúc lâu: “Trong Long Nguyên Quốc các ngươi, đệ nhất cao thủ có thực lực Cao Linh Giả cao cấp, nhưng cháu có biết tên cao thủ này tử chỗ nào mà đến hay không?”

Vân Lạc Phong lắc lắc đầu, lấy thân phận hiện giờ của nàng thật sự là không có tư cách biết những việc này.

“Tên cao thủ kia, đến từ thế lực phía sau của hoàng tộc.” Ánh mắt Ninh lão bỗng chốc trầm xuống, tiếp tục nói, “Mỗi hoàng tộc đều có một thế lực ở phía sau, chẳng qua là, dưới tình tình chung, chỉ cần hoàng tộc không có tai ương diệt quốc thì người trong thế lực kia sẽ không hành động, chỉ cần phái một người cao thủ trấn giữ hoàng tộc, đây là vì sao nhiều năm như vậy mà những quốc gia vẫn luôn phát sinh chiến tranh, nguyên nhân những thế lực kia lại không có hành động! Là bởi vì trước đây những thế lực đó đã sớm có ước định.”

Vân Lạc Phong lại trầm mặc một lúc, thật lâu sau, nàng nâng đôi mắt đen nhánh lên, nhìn thẳng Ninh lão: “Nếu theo lời người nói như vậy, một cái triều đại nhất định sẽ vĩnh viễn lưu truyền đời đời, nhưng mà trăm nghìn năm qua, triều đại đổi mới cũng không phải là không có xảy ra, người trong thế lực kia không có ngăn cản sao?”

Ninh lão ha hả cười hai tiếng, kiên nhẫn giải thích nói: “Không sai, xác thật là triều đại có thay đổi, nhưng mà trăm nghìn năm qua, loại chuyện này cũng chỉ xảy ra vài lần! Vài lần này, đơn giản đó là Đương Kim Thánh Thượng chọc giận cường giả sau lưng, vì vậy, mới có triều đại thay đổi.”

Ngụ ý, hoàng triều mấy lần thay đổi đều là bởi vì Hoàng đế mạo phạm thế lực sau lưng, cho nên, thế lực kia mới có thể phái người đến đoạt triều soán vị.

Vân Lạc Phong ngược lại không nghĩ tới, sau lưng hoàng tộc sẽ có một thế lực cường đại chống lưng. Như thế về sau, nàng nhất định phải làm việc càng thêm cẩn thận một chút.

“Nha đầu, cháu không cần quá khẩn trương, chỉ cần hoàng tộc không bị diệt vong, người trong thế lực kia sẽ không tùy tiện xuất hiện, cho dù cháu có không cẩn thận trêu chọc bọn họ, Ninh gia ta sẽ không để mặc cho họ động vào cháu chút nào đâu.”

Ninh lão lạnh nhạt cười, xem thường nói.

“Gia gia.” Ninh Hân nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của gia gia nhà mình, cười khẽ nói.

“Cháu cảm thấy cháu rất có duyên với tiểu Phong, cho nên cháu muốn ở lại Vân gia một khoảng thời gian, tiểu Phong không biết cô có hoan nghênh ta ở lại hay không?”

Nàng quay đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong chớp chớp đôi mắt, dung mạo xinh đẹp đoan trang nở một nụ cười điềm đạm dịu dàng.

Hai ngày trước, Ninh Hân còn gọi Vân Lạc Phong là Vân cô nương, hiện giờ nàng ấy lại tự mình gọi nàng là tiểu Phong, mong muốn lại biểu lộ rất rõ ràng.

Mặc kệ phát sinh chuyện gì, Ninh gia hắn tuyệt đối sẽ đứng ở bên cạnh nàng!

“Được.” Vân Lạc Phong tà mị cười một tiếng, bên trong đôi mắt đen nhanh tràn đầy ý cười “Vân gia của cháu các người muốn ở lại bao lâu thì ở.”

Từ lúc bắt đầu, Vân Lạc Phong đối ông cháu Ninh gia này rất có hảo cảm, mà hiện tại đối phương lại rõ ràng đứng về phía nàng như vậy, nếu nàng không tiếp nhận thì có chút không biết điều rồi.

“Ha ha.” Ninh lão thoải mái cười to hai tiếng, hắn nhìn về phía Vân Lạc tướng quân, trên gương mặt già nua như hiện lên vẻ phấn chấn, lộ ra ánh sáng, “Vân Lạc tướng quân, ta thật là hâm mộ ngươi, có một cháu gái ưu tú như vậy, thật làm cho người ghen tỵ.”

Vân lão gia đã sớm thành thói quen, thấy gió chiều nào sẽ theo chiều ấy, vừa nghe thấy lời này của Ninh lão, vội vàng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: “Nha đầu cháu, còn đứng ngây người đó làm gì, không nghe thấy Ninh lão muốn thu nhận cháu làm cháu gái sao? Còn không nhanh chóng kêu một tiếng Ninh gia gia?”

Lão gia hỏa đã sớm nhìn ra thân phận của Ninh lão không đơn giản, nếu là Vân Lạc Phong có một người như vậy che chở, cho dù có ngày ông cưỡi hạc về trời, cũng không cần lo lắng nàng lẻ loi hiu quạnh không có người nào bảo vệ.

Nghe được lời nói này, Ninh lão lập tức trợn tròn mắt, Vân Lạc Phong cũng giật mình, hai mắt đồng thời nhìn về phía lão gia tử, khiến cho ông cụ có chút ngượng ngùng.

“Khụ khụ,” Lão gia tử xấu hổ ho khan hai tiếng, “Ninh lão, không phải nói ngài rất hâm mộ ta có một cháu gái như vậy sao? Ta liền suy nghĩ ra chủ ý này, để cho nàng trở thành cháu gái của ngài, như vậy ngài cũng không cần phải hâm mộ ta.”

Ninh lão cười ha ha hai tiếng, ánh mắt thản nhiên chứa ý cười nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Đối với việc này, ta dĩ nhiên sẽ không có ý kiến, không biết Vân nha đầu lựa chọn như thế nào?”

Vân Lạc Phong bất đắc dĩ nhún vai: “Cháu nghe lão gia tử nhà cháu.”

Nàng có thể lựa chọn như thế nào? Gia Gia nhà mình có mệnh lệnh, nàng dám từ chối không nhận sao? Quan trọng nhất là Vân Lạc Phong biết lão gia gia ra quyết định này cũng là suy nghĩ vì nàng

Ông sợ một ngày nào đó mình rời khỏi nhân gian, ở trên đại lục này, sẽ không có người nào có thể toàn tâm toàn ý che chở cho nàng! Vì thế, ông không tiếc vứt bỏ thể diện mà bày vẻ mặt già nua này.

“Thật hâm mộ ông!” Vinh lão ghen ghét nhìn Ninh lão, “Tuy nói Vân nha đầu không có thực lực, hiện tại chỉ mới tới Sơ Linh Giả cao cấp, nhưng y thuật của nàng rất cao minh, nhặt được một cháu gái như vậy, ông thật là kiếm được lời.”

Ngay khi Vinh lão đang tràn đầy ghen tỵ, đột nhiên một giọng nói khoa trương từ một bên truyền đến, dọa hắn giật mình.

“Cái gì?” Hai mắt lão gia tử trừng lớn, không thể tin tưởng đánh giá Vân Lạc Phong, xem xét thực lực của nha đầu này, trong ánh mắt ông tràn ngập kinh ngạc, “Cháu…… cháu đã đột phá đến Sơ Linh Giả cao cấp?”

Ninh lão và Vinh lão hai mắt nhìn nhau, mặc dù trong Long Nguyên Quốc, một người Sơ Linh Giả cao cấp cũng không tính là cái gì, vì sao lão gia tử sẽ khiếp sợ như thế, thật giống như —— Vân Lạc Phong có thể đạt tới Sơ Linh Giả cao cấp, là một sự kiện cực kỳ không thể ngờ tới.

Vinh lão trầm mặc nửa ngày, như có điều suy nghĩ, ánh mắt nhìn chăm chú Vân Lạc Phong: “Ngày trước ta có nghe người ta nói qua, Vân gia Vân Lạc Phong là một phế vật không cách nào tu luyện được, vì sao tu vi của ngươi có thể đạt tới Sơ Linh Giả cao cấp?”

Vân Lạc Phong lười biếng, lưng dựa vào vách tường, nhẹ nhàng nhướng mày, tà mị nói: “Cháu chỉ là may mắn được một vị cường giả thu làm đồ đệ, là hắn giúp đỡ cháu thay đổi thể chất, để cho cháu có thể tu luyện, chỉ là cháu hy vọng không có bất kỳ người nào biết tới chuyện này.”

Ninh lão nghĩ nghĩ, hỏi một câu: “Nha đầu, cháu cải thiện thể chất từ khi nào?”

“À” Vân Lạc Phong vỗ nhẹ cằm, giọng nói có chút mơ hồ “Hình như được một khoảng thời gian rồi”

Khóe miệng Ninh lão hơi hơi run rẩy một chút: “Có một khoảng thời gian là bao nhiêu? Nha đầu, có thể nói một con số chuẩn xác được hay không?”

“Đại khái……” Vân Lạc Phong nghĩ nghĩ, giọng điệu có một chút không xác định, “Được một tháng?”

Nàng tựa như xác thật việc tu luyện không đến một tháng! Mà một tháng trước nàng vẫn đang bị mọi người giễu cợt là phế vật!

“Một tháng?”

Ầm!

Vinh lão nhịn không được hít một hơi khí lạnh, thật lâu sau mới phục hồi lại tinh thần từ tin tức chấn động này, ông và Ninh lão nhìn nhau, trong mắt hai người đều là khiếp sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro