CHƯƠNG 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chiếc xe phát ra tiếng kêu rơi vào khoảng không thì đầu xe đã nhoài ra khỏi vách núi rồi, chỉ còn một đoạn ngắn của chiếc xe là giữ được cân bằng, đầu xe chúc mạnh xuống phía dưới.

Tôi nhớ mình sắp khóc đến nơi, tôi nhìn chăm chăm vào khoảng không hét to một tiếng: "Quỷ Vương Dạ Quân, cứu tôi!"

Vừa dứt lời thì chiếc xe nhanh chóng khựng lại, nó lơ lửng giữa không trung một cách ly kỳ, không bay lên cũng không rớt xuống!

Tim tôi đập nhanh, vừa rồi lo lắng đến mức quên cả hít thở, giờ phút này mới nhớ ra là phải  hít thở, hơi thở lạnh chui ra từ phổi làm cho lồng ngực của tôi đau đớn không ngừng, mỗi một lần hít thở là khó chịu như sắp vỡ tim vậy.

"Có, có chuyện gì vậy?" Vũ Huyên trợn mắt nhìn ra ngoài, giọng nói của anh ta run rẩy như cánh hoa bay phất phơ trong gió vậy.

Tôi cố gắng hít sâu, tự kiềm chế tâm trạng mình bình tĩnh lại.

Cái thứ quỷ quái ngoài xe đột nhiên gào lên một tràng tê tâm liệt phế, con quỷ đó lập tức phóng đến trước mặt tôi, nó ghé sát vào cửa kính chắn gió, dùng cái đầu lâu đẫm máu của gã nhìn chúng tôi gào lên: "Không thể chuyện này là không thể, ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao không rớt xuống, tại sao muốn ngăn ta đầu thai chuyển kiếp?"

Vũ Huyền nhìn chằm chằm vào con quỷ trên cửa kính, sợ tới mức toàn thông mất không chế, hoảng sợ kêu gào, Chương Tử Quyết bên cạnh anh ta thoạt trông thì bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất cũng không kêu gào thảm thiết như đàn bà giống anh ta.

Tôi biết sở dĩ chúng tôi còn sống đều là nhờ tên chết tiệt cho nên sau khi tôi bình tĩnh lại thì không còn sợ hãi nữa, chỉ là con quỷ trước mặt này trông thật là quá kinh dị, sợ rằng nhìn lâu thì buổi tối sẽ nằm mơ thấy ác mộng.

"Trần Dương, ai cho con rồng nhà ngươi nhiều chuyện xen vào chuyện vớ vẩn!".

Lúc này, có tiếng nói không chút khách sáo nào của tên chết tiệt vang lên từ miếng bạch ngọc, tiếng hét nổi giận đùng đùng của anh còn dọa người ta sợ hơn cả con quỷ trước mặt nữa.

Trần Dương? Nói như vậy là Trần Tú Tài cũng đến đây?

Tôi sững sờ hết sức, Quỷ Vương Dạ Quân đã bay ra khỏi miệng bạch ngọc. Chỉ trong chốc lát, tôi liền nghe được giọng nói của Trần Tú Tài vang lên trên đầu tôi, anh ta vẫn giỡn nhây như trước: "Quỷ Vương đại nhân, ta tới là để bắt quỷ, ngươi đừng hiểu lầm! Ngươi nhìn tình hình hiện tại mà xem, hay là ta phụ trách nâng chiếc xe lên còn ngươi phụ trách bắt quỷ. Hay là, hai ta đổi vị trí? Ta sao cũng được, ngươi cứ chọn một cái đi! A, ta phải sửa lại một chút, ta tên là Trần Tú Tài, không phải Trần Dương, phiền lão già như ngài đây nhớ kỹ một chút!Lần nào cũng gọi sai, ta rất phiền lòng."

Giọng nói của Trần Tú Tài vừa mới vang vọng trên đầu thì anh ta đã đến bên cạnh rồi, hắn sẽ không giống Lý Thiên Vương nâng tháp , một tay nâng chiếc xe lên còn một tay thì vẫy chào tên chết tiệt đấy chứ!

Nháy mắt một cái, hình ảnh mà tôi bắt đầu tưởng tượng sắp thành sự thật rồi, vậy thì rất không khoa học. Chuyện này nếu đổi thành tên chết tiệt thì còn có thể nhưng nếu là con người thì lợi hại quá.

Con quỷ muốn hại chúng tôi đang định nhân cơ hội hai người cãi nhau mà chạy trốn nhưng Quỷ Vương Dạ Quân trước mắt tôi loáng một cái đã chặn phía sau con quỷ rồi.

Tôi đang định xem xem anh đánh quái như thể nào thì chiếc xe run lên một trận, không ngừng bay lên.

"Chị hai ơi, bây giờ lại là chuyện gì nữa đây?"."

Vũ Huyên run sợ trong lòng hỏi.

Tôi nghĩ không lâu nữa là chúng tôi có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn này rồi nên cũng không nghĩ nhiều liền nói: "Không nên biết thì đừng biết! Hai người các anh đều phải nghe kỹ lời tôi, mặc kệ hôm nay các anh nhìn thấy hay nghe thấy cái gì đi nữa thì cũng không thể tiết lộ ra ngoài nửa lời, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả. Tóm lại, các anh đều sẽ không chết. Vũ Hoen, anh tin hay không tin?"

Vũ Huyên gật mạnh cái đều như đang giã chày. "Tin, tôi tin, cô là chị đại của tôi, cô nói gì tôi cũng tin!"

"Xùy, anh là chị đại của anh chứ, tôi nhỏ tuổi hơn anh mà, bộ tôi trông già lắm sao? Còn kêu bậy nữa tôi sẽ quăng anh cho quỷ ăn."

 Bị tôi dọa một trận, Vũ Huyên không dám nói lung tung nữa, anh ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chờ đến khi chúng tôi đứng vững trên mặt đất thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi mở cửa xe, nhảy xuống, cảm giác chân được dẫm lên mặt đất cứng cáp thật là tốt. Quay đầu lại thì thấy hai người đi ra khỏi xe mà như mới được vớt từ dưới nước lên vậy, mồ hôi ướt đẫm, chắc có lẽ bị dọa sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro