CHƯƠNG 107 + 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Không sao cả chứ" Tôi thuận miệng hỏi một câu, sau đó nhìn lái xe, mạng của anh ta coi như cũng lớn, bị quỷ ám mà chỉ hôn mê bất tỉnh chứ không ảnh hưởng đến tính mạng.

Tôi nhìn Trần Tú Tài mặc một thân đồ đen như mực đứng bên cạnh, hành động như thể " nhà ngoại cảm" "Ô, anh không đi dạy học ở trường, chạy đến đây là cái gì?".

"Nói nhảm, nghề của tôi là bắt quỷ, làm giáo viên chỉ là nghề phụ! Ở đâu có quỷ ở đó có tôi, có gì quái lạ đâu cơ chứ. Hơn nữa làm giáo viên vừa nghèo vừa chán, không có gì vui cả."

Chậc! Tôi thầm khinh thường mắng trong lòng, quỷ còn không tin anh thì làm sao tôi tin anh được.

Tôi sải bước tiến lên, kéo áo anh ta không chút do dự, trách cứ anh ta: "Tôi mặc kệ anh làm gì, nhưng tốt nhất là anh đừng có theo dõi tôi! Tôi không phải con nít ba tuổi, anh không lừa được tôi đâu! Tôi từ thành phố này sang thành phố khác đi học, anh cho rằng chúng ta có thể gặp nhau một cách trùng hợp như vậy sao? Trên đời này có rất nhiều ma quỷ bị địa phủ trục xuất, anh cho rằng tôi sẽ tin những lời quỷ quái đó sao?"

Trần Tủ Tài bị tôi nói vậy liền sửng sốt, bộ dạng của anh ta xem ra rất vô tội.

"Việc gì phải tỏ vẻ như vậy, anh cho rằng anh giả bộ vô tội thì tôi sẽ tin sao? Tôi nói cho anh biết, mặc kệ anh là Trần Tú Tài hay là Trần Dương đi chăng nữa thì tóm lại ai lừa bà đây thì đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì, bà đây chỉ là mặc xác anh mà thôi, anh hiểu chưa?" 

Tôi rống lên với Trần Tú Tài nhưng cũng lập tức chuyển sang giọng điệu nhẹ nhàng nói: " Nhưng vừa rồi anh đã cứu chúng tôi, về chuyện này tôi vẫn phải nói một tiếng cảm ơn anh, làm người thì vẫn vẫn phải nói nguyên tắc , không được đi theo tôi."

"Đợi đã, cô gái ngốc, tôi thấy những lời cô nói không thích hợp, tội lừa có khi nào? Cô hãy nói rõ ràng cho tôi biết đi!".

Tên này nhất định là đã đạt tới cảnh giới nhất định của việc giả ngu rồi, tôi hừ một tiếng , nếu đã không biết xấu hổ mà hỏi như vậy thì tôi cũng không cần giấu giếm dùm cho nữa." Tôi hỏi anh, ngày đó ở trên cầu Phong Lâm, tại sao anh lại che giấu hơi thở của tôi, không cho Quỷ Vương Dạ Quân tìm được tôi, anh như vậy là có ý gì?".

Trần Tú Tài vừa nghe xong liền cười ha ha hai tiếng nói: "Tôi che giấu hơi thở của cô, tại sao cô lại nói thành tội lừa gạt cô chứ? Tôi chỉ cảm thấy cái tên kia thật sự muốn nhắm vào tôi, cứ gặp mặt là vô duyên vô cớ cãi nhau, rất phiền phức. Tôi nghĩ nếu tôi đã đến chỗ cô trước anh ta một bước cho nên tôi mới làm như vậy để tránh phiền toái!"

Đây cũng được xem là một lý do tốt, tôi lại tiếp tục hỏi anh ta: "Được, tôi coi như lần đó là thật đi. Giấc mơ của Ân Minh lại là sao nữa đây? Làm "nhà ngoại cảm", quả thật là anh có bắt được vài con quỷ, nhưng tuyệt đối chưa tới mức làm đối thủ của tên chết tiệt, nhưng tôi lại tận mắt nhìn hai người so chiêu với nhau, đấu phép như vậy mà anh vẫn có thể sống, tôi mới đúng thật là gặp quỷ rồi, cho nên về căn bản thì anh là Trần Dương, chứ không phải là Trần Tú Tài gì hết."


Trần Tú Tài lại than thở. Cô gái ngốc không ngốc chút nào, không ngờ chỉ đi theo lão già Quỷ Vương kia có mấy ngày mà chỉ số thông minh đã dần tăng lên rồi! Cô đã hỏi thì tôi không ngại nói cho cô biết, tôi quả thật tên là Trần Tủ Tài, chẳng qua bên trong tôi còn có một người đang nương trú, tôi đã nghĩ rất nhiều cách để đuổi gã ta ra nhưng tôi đấu không lại gã, cho nên thỉnh thoảng cô sẽ đột nhiên nhìn thấy một cái tôi khác. Tôi không muốn cho người khác biết chuyện này, cho nên không nói cho cô. Là con người chung quy cũng có những bí mật không muốn chia sẻ cùng người ta, tôi nghĩ cô chắc cũng hiểu chuyện này!" 

Nói đến bí mật thì tôi thật sự không biết nói gì để phản bác, lần này anh ta thừa nhận một cách thẳng thắn vô tư nhưng tôi cảm thấy anh ta nhất định còn chuyện chưa nói. "Người, người phụ nữ kia"

"Người phụ nữ kia!"

Tôi nghe thấy giọng nói của Quỷ Vương Dạ Quân liền lập tức ngậm miệng lại, sợ đến mức hai tay buông lơi, vội lui về sau hai bước, rồi hét với anh: "Không cần phải lớn tiếng như vậy, tôi nghe thấy mà, làm gì vậy?"

Quý Vương Dạ Quân giận dữ hét: "Em hỏi làm gì?"

Á! Tôi đột nhiên cảm thấy trán anh ta bốc lên khói đen: "Được rồi, xa một chút, xa một chút, khoảng cách này OK rồi! Đừng có tự dưng hung dữ với ta, con tim nhỏ bé này không chịu nổi đâu."

Tôi chỉ chăm chăm nói chuyện với hai tên oan gia này nên quên để ý tới Chương Tử Quyết cùng Vũ Huyên, liếc nhìn bọn họ thì phát hiện bọn họ sớm kinh ngạc đến ngây người rồi, hai mắt dại ra, thần sắc đờ đẫn. Không hiểu từ đâu chui ra một tên Trần Tú Tài đã rất khó giải thích rồi, bây giờ lại lôi ra thêm một tên ăn mặc không giống người hiện đại, không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào.

Trần Tú Tài nhìn Quỷ Vương Dạ Quân, anh đến trước mặt Chương Tử Quyết hỏi: "Cậu chính là Chương Tử Quyết? Tôi là người mà ba của cậu mời đến, sự từng trải của cô ấy còn ít, ông ta sợ cô ấy không làm xong chuyện của cậu."

 Chậc! Mới nói được vài câu đã giấu đầu lòi đuôi rồi, còn tưởng anh có lòng hảo tâm, nào ngờ là muốn đến giành mối làm ăn với tôi.

Không muốn để ý loại người đó nên tôi đi đến bên cạnh Quỷ Vương Dạ Quân, đứng chung với anh. Thầm nghĩ nếu lát nữa cả hai khắc khẩu rồi đánh nhau thì tôi nhất định sẽ về phe tên chết tiệt.

Tôi là loại người không chứa tâm cơ, trong lòng nghĩ gì đều thể hiện hết trên mặt. Tôi giương mắt nhìn cái tên không biết xấu hổ, ai ngờ Trần Tú Tài đột nhiên lấy ra mấy tờ tiền. trong túi rồi đưa cho tôi."Cô gái ngốc, trước khi làm việc không biết đường lấy tiền đặt cọc của người ta sao, đây là phần của cô, lấy đi! Cô xem tôi lo lắng cho cô biết bao, đừng mắng thầm tôi nữa được không?"

Tôi lấy tiền theo lẽ thường nhưng miệng thì vẫn không tha: "Anh nói thật đi, có phải đã dùng tên tuổi của tôi đi khắp nơi mời chào mối làm ăn rồi đúng không, chuyện của Ân Minh, anh cũng đã nói với Ân Trường Thuận rằng hai người chúng ta quen biết, lần này, chắc anh sẽ không diễn lại trò cũ chứ! Trần Tú Tài, tôi thật sự vẫn không hiểu nổi anh. Rõ ràng đạo hạnh của anh cao hơn tôi, tại sao cứ đi theo tôi hoài vậy. Anh mà làm ăn riêng lẻ, tôi tuyệt đối không thể làm ăn gì nữa!"

Quỷ Vương Dạ Quân chắp hai tay trước ngực hừ lạnh một tiếng. "Gã mà tốt bụng cái gì chứ, chỉ là một tên cặn bã!".

Tôi gật đầu thật mạnh, từ cặn bã này dùng rất hay. "Đúng, tôi cũng cảm thấy anh ta bụng dạ khó lường."

Trần Tú Tài trừng hai con mắt hí nhìn chăm chăm Quỷ Vương Dạ Quân giận dữ nói: "Diệm Thiên Ngạo, lại muốn đánh nhau phải không? Nói đi nói lại thì ta và người cũng cùng một loại mà thôi, ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, ta còn không biết sao, đừng giả bộ là thánh nhân nữa."

Ái chà? Nói vậy là ý gì! Quỷ Vương Dạ Quân nói Trần Tủ Tài không tốt đẹp gì, ngược lại bây giờ đối phương cũng nói tên chết tiệt không tốt đẹp gì, hai người này vừa gặp mặt liền  choảng nhau, nhất định là có chuyện gì đó mà tôi không biết.

Hừ, mặc xác đi! Dù có hỏi thì bọn họ cũng sẽ không nói, cứ để cho bọn họ sống chết với nhau tại đây đi, tốt nhất là đánh nhau một trận rồi kết thúc luôn.

Tôi đến trước mặt Chương Tử Quyết cùng Vũ  Huyên túm hai người bọn họ rồi nói: "Nhìn cái gì, đi thôi!"

Dính vào những người âm khí thì chỉ trong khoảng thời gian ngắn cũng có thể nhìn thấy những thứ người bình thường không thấy được. Tôi cũng chẳng giải thích gì thêm chỉ giục bọn họ đi nhanh, đừng đứng đó xem nào nhiệt nữa.

Sau khi đi được một đoạn, Vũ Huyên mới thỏ thẻ hỏi tôi: "Chị đại, anh chàng tóc dài đó là người như thế nào vậy, thoạt trong bộ dáng anh ta rất tuyệt. Có quan hệ gì với anh chàng mặc đạo bào đó vậy? Vừa nhìn đã thấy hai người bọn họ rất trâu bò, chị đại đúng là lợi hại , quên được nhiều cao nhân như vậy, bọn họ đều là quỷ sao? Người thì không thể làm cho chiếc xe lơ lửng trên không như vậy, lại còn có thể nói chuyện trên đỉnh núi nữa chứ!"

Tôi liếc nhìn Vũ Huyên tức giận nói: "Đã nói mấy lần rồi, chuyện không nên biết thì đừng có hỏi, biết nhiều quá sẽ không tốt. Nói chung cử ngậm miệng lại thì sẽ không chết. Người mặc đạo bào chính là cao nhân mà ba của Chương Tử Quyết mời đến, anh an tâm. Đoạn đường tiếp theo có bọn họ đi cùng thì sẽ không có chuyện gì hết."

Nói xong, tôi không nhịn được nên quay lại nhìn, quả nhiên hai tên đáng lo đỏ vẫn đứng đó, mắt to trừng mắt nhỏ như hai cái cột điện. Tôi vẫn rất sợ bọn họ đánh nhau cho nên mới tăng hằng buồn bực hét lên: "Hai người làm gì vậy? Không mệt sao!"

Trần Tú Tài phất cái áo thêu đi về phía tôi, chỉ thấy thân hình của Quý Vương Dạ Quân loáng một cái, trong nháy mắt đã không thấy bóng người.

"Trời ơi, trời ơi, Tử Quyết có thấy không, tôi đã nói cái tên tóc dài đó không phải người mà, anh ta đã biến mất giữa khoảng không rồi!" Vũ Huyên há hốc mồm, tôi đang muốn đập chết anh ta, hoảng hốt láu táu như vậy có còn là bộ dạng của một thằng đàn ông hay không chứ!

Bạch ngọc trước ngực rung mạnh một cái, tôi biết tên chết tiệt đã chui vào bên trong rồi, tôi sờ sờ bạch ngọc theo bản năng, nó lạnh đi trong tay tôi, rồi không động đậy gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro