CHƯƠNG 125: ĐẠI CHIẾN ĐẤU KHẨU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi khi tôi không tập trung một đêm chết tiệt luôn có cách lôi tôi về từ cõi tiên, sau đó hung hăng tăng thêm 'trừng phạt', để cho tôi nhớ kỹ.

Nhưng mà lần này thật sự không thể trách tôi được, ai bảo bọn họ bắt đầu cãi nhau rồi chứ!

Có lẽ Đặng Văn Nhi không chịu nổi Chương Linh Linh kêu gào cả đêm, bàn đã nói sẽ dọn dẹp cũng không làm, cho nên cô ấy mới tìm tới cửa tranh luận phải trái!

Tôi oán giận trừng mắt nhìn tên chết tiệt, âm thanh muốn kêu lên bởi vì Đặng Văn Nhi mà nghẹn lại trong cổ họng, nhưng rõ ràng tên chết tiệt này biết tôi đang lo lắng cái gì, vậy mà còn cố ý dùng sức đâm tôi, vẻ mặt cười xấu xa rất đáng ghét: "Đừng ầm ĩ, bên ngoài sắp cãi nhau rồi kia! A, anh!"

Quỷ Vương Dạ Quân dùng hành động chứng minh ai mới là người không nên ầm ỹ!

Sau khi tôi kêu ra tiếng thì há miệng cắn lấy chăn, mãi đến khi anh bắn xong mới dám buông chăn ra.

"Nếu lần sau còn dám không tập trung, sẽ không dễ dãi như thế đâu."

Tôi nằm trên giường thành hình chữ đại, sau khi bình tĩnh lại mới đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra ngoài, lời nói của tên chết tiệt vẫn còn vang vọng bên tai tôi, hình như anh rất để ý đến vấn đề đó, tôi quay đầu lại nhăn mặt nhăn mũi làm mặt quỷ với anh, anh chỉ đáp lại tôi một ánh mắt lạnh lùng, sau đó bắt đầu nghiên cứu điện thoại của tôi.

Trong phòng khách, ba người đã ầm ĩ thành một đám. Bạn trai của Chương Linh Linh cũng lợi hại lắm, không nghĩ cách khuyên ngăn, mà còn giúp đỡ bạn gái của mình mắng Đặng Văn Nhi, toàn bộ quá trình đều mắng tới mẹ người ta, cũng không ngại dơ miệng sao.

"Sao vậy? Hơn nửa đêm rồi còn làm ầm ĩ cái gì, không sợ ầm ĩ khiến hàng xóm thức dậy sao?" Tôi đi đến đứng giữa bọn họ, cầm ly nước lên uống một ngụm cho thuận giọng: "Có chuyện gì thì ngồi xuống trao đổi cho tốt là được rồi, đừng cãi nhau nữa."

Đặng Văn Nhi thấy tôi bèn giành nói: "Cậu nói xem? Tất cả mọi người đều sống cùng một mái nhà, vấn đề vệ sinh tối thiểu nhất mà cũng phải nói! Ăn xong rồi không dọn, còn chờ người khác dọn hay sao? Bình thường không quét rác không lau sàn còn chưa tính, mẹ nó còn làm tới trong phòng tắm, có thấy mất mặt hay không, bao sử dụng xong còn ném luôn ở đó, mấy người làm vậy cho ai xem hả!"

A, thì ra là có chuyện như vậy! Làm chuyện đó ngay trong phòng tắm, thật sự có chút khiến người ta xấu hổ, nhưng Chương Linh Linh cũng không ngại mất mặt chút nào, cô ta nâng vai lên, khối thịt lớn trước ngực lộ ra bên ngoài, vừa nhìn là biết không có mặc đồ lót!

"Này, cô nói chuyện cho rõ ràng nha, tôi có nói tôi không dọn dẹp hay sao? Dọn dẹp một chút thì cản đường cô à! Cô rõ ràng là kiếm. chuyện mà, dáng vẻ xấu như vậy không ai làm cô nên cô thấy khó chịu có đúng không? Vừa rồi cô cũng đã nói, phòng tắm là nơi công cộng, sao tôi không được làm ở đó chứ? Tôi thấy người xấu xí như cô rõ ràng chính là ghen tị với tôi, không có gì còn gây chuyện thì có! Đừng cho rằng tôi không biết, cô chính là một gái quán bar bị vạn người khinh thường, cô còn có mặt mũi ở đây giả vờ ngây thơ với tôi hả, cuối cùng là ai không biết xấu hổ đấy!"

Lời này thật khó nghe, người đứng xem như tôi cũng nghe không nổi nữa, nói chi là Đặng Văn Nhi tính cách nóng nảy, cô ta bị chọc tức, tiến về phía trước giơ tay lên muốn tát vào mồm Chương Linh Linh, nhưng lại bị bạn trai . của Chương Linh Linh đẩy ra.

"Tôi đã cảnh cáo với cô rồi, cô lại còn hung hăng dọa người như vậy, dám đụng vào cô ấy một chút, ông đây lập tức đánh cô!" Bạn trai của Chương Linh Linh là người phương Bắc, vóc người cao lớn, đau lòng vì bạn đương nhiên cũng sẽ hung hăng với Đặng Văn Nhi.


Đặng Văn Nhi cắn môi, về phòng lấy ra một chồng tiền ném vào mặt hai người."Tôi trả tiền cho hai người, con mẹ nó hai người bây giờ lập tức cút ngay cho bà đây! Còn nữa miệng của cô sạch sẽ chút cho tôi, tôi bán rượu không bán thân, mẹ nó nếu cô còn nói lung tung, tôi lập tức xé nát miệng cô ra."

Chương Linh Linh nâng cằm, kiêu ngạo nhìn chằm chằm Đặng Văn Nhi đắc ý nói: "Muốn đuổi tôi đi cũng được, lúc trước chúng tôi đã ký hợp đồng rồi, tôi cũng không làm hư hỏng thiết bị ở đây, cô không có quyền đuổi tôi đi! Trừ khi cô trả tôi gấp đôi tiền như trong hợp đồng quy định, nếu không tôi sẽ không đi." Nói  xong, Chương Linh Linh kéo bạn trai mình, khinh thường nhìn Đặng Văn Nhi, sau đó xoay người trở về phòng, đóng mạnh cửa làm trò trước mặt chúng tôi.

Đặng Văn Nhi đứng yên tại chỗ, hai mắt ửng đỏ, cô cố gắng cắn chặt môi nhịn không cho nước mắt rơi xuống.

"Đừng so đo với loại người như cô ta! Cùng lắm thì chờ hết hạn hợp đồng, chúng ta không cho cô ta thuê nữa là được!"

Đặng Văn Nhi hít sâu một hơi, gật đầu với tôi, sau đó xoay người trở về phòng mình.

Cãi nhau với người không phân rẽ phải trái, vẫn là mình chịu thiệt thôi! Đối phương rõ ràng cảm thấy mình không có chỗ nào sai, ầm ĩ đến cuối cùng ngược lại mình lại trở thành bên quá đáng!

Tôi trở về phòng, thấy tên chết tiệt đang mặc một cái quần lót ngồi ở chỗ kia đùa nghịch điện thoại của tôi. Bò lên giường đến gần muốn xem thử anh đang làm gì, không ngờ người này đang làm dáng trước camera, tôi không nhịn được cười ra tiếng, anh trắng mắt liếc tôi một cái, sau đó lại tiếp tục tập trung tìm gì đó. 

"Gương ở Quỷ giới của các anh chỉ có thể soi ra dáng vẻ mờ mờ, có phải cảm thấy cái này soi rất rõ ràng không!"

"Đây là gương ở chỗ bọn em à?"

Tôi che miệng cười rộ lên:"Không phải đâu! Ở đây có camera, có thể thu tác động phản ứng này là đã có thể chụp được ảnh rồi, rồi sẽ lưu xuống đây! Đến đây, cười một cái nào!" Tôi đoạt lấy điện thoại trên tay anh, giữ cổ để anh đối diện với ống kính, răng rắc một tiếng, hình ảnh được chụp vào ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro