CHƯƠNG 137+138: KHÔNG CÓ LÝ LẼ TRÊU CHỌC EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm gì?"

Nhịn nửa ngày, giọng nói giận dỗi của Quỷ Vương Dạ Quân truyền ra từ trong ngọc bội màu trắng. Cậu bé khó chịu kia cuối cùng cũng đáp lại lời tôi! Ha hả, gọi anh là ông xã thấy là lạ, nhưng mà hiệu quả cũng không tệ.

"Ông già này, nói trước là đứng có tức giận đấy! Tôi cũng biết chuyện này rất quan trọng với anh, như vậy được không, nếu ngày mai cô gái kia không đến trường học, tôi sẽ xin lỗi anh, sau đó anh muốn làm thế nào cũng được, tôi không cản anh nữa, nhưng nếu cô ta tới, việc này anh phải kiên nhẫn chờ một chút, được không?"

"Nương tử à, chuyện của Quỷ giới em không hiểu đâu! Em thật sự cho rằng vi phu vì chuyện của thôn Hạ mới bị phải đến Dương giới tu luyện sao? Ta là Quỷ Vương, có chuyện lớn xảy ra, ta phải gánh vác một mình, với tránh không cho thuộc hạ của ta bị liên lụy! Một ngày không gọi về được sử giả của biển chết, Quỷ giới sẽ có một ngày không yên ổn, mười mấy năm qua, không biết đã có bao nhiêu Con quỷ chạy ra từ nơi đó rồi nữa, em cho rằng ta có thể thật sự yên tâm thoải mái sao? Tiếu quỷ thì còn không ngại, nhưng mà bốn năm trước, có một con ác quỷ chạy trốn khỏi địa phủ, ẩn náu ở Dương giới, đến nay vẫn chưa tìm ra, em kêu vi phu chờ thế nào đây? Nếu vì hai giới Am Dương không tìm được sứ giả của biển chết trở về nhà để xảy ra rối loạn, trách nhiệm này không ai có thể gánh nối cả!"

Tôi biết chuyện hôm nay bởi vì có liên quan đến tôi, tên chết tiệt mới đè nén tức giận trong lòng, trơ mắt nhìn con vịt tới tay rồi cứ thế bay đi, nếu đổi thành ai cũng sẽ cực kỳ tức giận, nói chi là một nhân vật quan trọng như anh chứ.

Tôi có chút xíu xiu áy náy, nhưng vẫn là cảm thấy chuyện này chưa chắc có thể giải quyết bằng bạo lực, cho nên vẫn muốn khuyên anh cho tốt, hy vọng anh có thể hiểu ý của tôi:"Tôi đúng là không hiểu chuyện của Quỷ giới, nhưng mà tôi biết cái gì gọi là đạo lý dùng người nha! Sứ giả biến chết có bao nhiêu quan trọng với Quỷ giới tôi cũng hiểu được, nhưng anh là Quỷ Vương, cậu ta là một trong những sứ giá quỷ, anh dùng sức mạnh ép cậu ta về, anh không sợ cậu ta xuống dưới đó sẽ gây thêm chuyện cho anh hay sao? Hôm nay tôi thấy tình cảm của cậu ta và cô gái kia rất sâu sắc, hiệu như anh không từ từ khuyên cậu ta cam tâm tình nguyện đi theo mình, cuối cùng người gặp phiền phức cũng chỉ là anh thôi! Chuyện này chuyện kia cũng sẽ từ từ đến, dù sao ác quỷ kia cũng đã trốn thoát mấy năm nay rồi, chúng ta lợi dụng cơ hội này tìm ra nó luôn, anh phải đồng ý với tôi, lần này tuyệt đối không thể làm tùy ý được."

 Quỷ Vương Dạ Quân cắt ngang nói "Chỉ cần câu ta trở lại địa phủ, bản tôn sẽ có cách khiến cậu ta không thể thoát khỏi lòng bàn tay mình! Em đúng là lòng dạ đàn bà, em nghĩ sau này hai người bọn họ sẽ có kết quả tốt gì chứ? Cho dù cô gái  kia chịu đi theo cậu ta xuống địa phủ, cũng sẽ bị ngăn cách bởi nước, mãi mãi không thể ở bên nhau."

Không nghĩ tới tên chết tiệt còn là một người nhạy cảm như vậy đấy, anh đều hiểu hết mọi lo lắng của tôi, chỉ là chúng tôi chọn sử dụng hai cách không giống nhau thôi.

Hơn mười mấy năm, con rồng đó đã sớm xem cô gái là người quan trọng nhất mà bảo vệ, đúng như tên chết tiệt nói, bây giờ tách bọn họ ra cũng đã muộn rồi, nhưng mà không biết cô gái này có được quả trứng rồng kia như thế nào, rồi ở cùng với cậu ta như thế nào nữa.

Cũng may, tên chết tiệt không kiên trì nữa, anh có lòng với tôi, nên tôi cũng không tiếp tục lải nhải làm phiền anh mà nằm xuống giường, tôi phải nghĩ kỹ chuyện ngày mai, làm sao mới có thể cho bọn họ một kết quả thích hợp, hy vọng không qua thê thảm là được!

Mới vừa nhắm mắt lại, Chu Công cũng đến tìm tôi rồi, nhưng tên chết tiệt kia lại bất thình lình đè lên, nắm lấy cằm tôi không đứng đắn nói: "Đánh thức ta mà còn dám ngủ?"

 Tôi mệt đến mí mắt cũng đang đánh nhau, lười nhác trợn mắt mặc cho anh nắm cằm ậm ờ nói: "Mệt mỏi quá, anh đừng làm ầm ĩ có được không?"

"Không được! Có phải vi phu quá nuông chiều em rồi không, cho nên bây giờ không chỉ dám tranh cãi với vi phu, mà còn có thể chống lại ta nữa? Ta thấy em giống như càng ngày càng láo xược, không còn sợ bản tôn chút nào nữa có đúng không?"

 Hơi thở nặng nề của tên chết tiệt phủ lên mặt tôi, ngưa ngứa, cảm giác của tôi ngày càng trở nên mơ mơ màng màng: "Sợ, ai nói không sợ , mỗi lần anh tức giận với tôi, tôi đều sợ không chịu được ấy! Chỉ là, ở chung với anh đã lâu, cũng đã hiểu tính tình của anh rồi, chính là một cậu nhóc không lớn nổi, phải vuốt cho thuận lông, không thể vuốt ngược, nếu là vuốt ngược một lần thì sẽ xù lông một lần, rất dọa người đó! Tôi ngoài việc mỗi ngày đều dỗ dành anh thì có thể làm gì khác đầu. Tôi đã đau đầu sợ hãi thế rồi, vậy mà anh còn nói anh nuông chiều tôi hả?"

Trong lòng chị đây rất oan ức, nhưng chị đây không nói thôi.

Tôi chu môi, buồn ngủ đến đầu óc mơ màng. Mắt to híp lại thành một đường, cười hì hì với khuôn mặt đang đeo mặt nạ xấu xí của anh.

"Ba" một tiếng, để hai tay lên mặt nạ của tên chết tiệt, dùng sức kéo nó xuống. Cười ngây ngô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không gì sánh bằng kia "Ừ, không tệ, nhanh cười với chị một cái nào!"

Cũng không biết tôi thực sự buồn ngủ đến đần độn hay là bị động kinh nữa, lại có thể dựng thẳng ngón tay nâng cằm của Quỷ Vương Dạ Quân lên, lại còn trêu chọc anh nữa.

Hi hi!

Hình như tôi nghe thấy anh đang cười, tôi muốn mở mắt ra để cố gắng nhìn rõ dáng vẻ cười rộ lên của anh, nhưng đón lấy tôi lại là một đôi mắt mang theo tức giận.

Ai u má ơi, lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách nữa, chị đây không đỡ được đâu.

"Nói xằng nói bậy, cả ngày học cái thứ gì ở bên ngoài vậy?"

Tôi không phục ngẩng đầu lên, không sợ chết la lớn: "Không chịu, tôi là muốn thấy anh cười, nhanh cười cho chị đây nhìn một cái, ngoan!"

Khi đó, tôi vẫn chưa nhận ra mình đang tìm đường chết, chờ đến khi tên chết tiệt độc ác chọc phá thân thể tôi, tôi mới giật mình giác ngộ một đạo lý, tự làm bậy không thể sống

Kết quả của đêm nay, tôi không còn gì để nói nữa. Một chữ thôi "thảm".

Cũng không biết tên chết tiết học kỹ xảo mới ở đâu ra, suốt một đêm, tôi chỉ cảm thấy mình bị làm đến lên trời xuống đất, trời đất quay cuồng, gần như tất cả động tác có độ khó cao tôi đều đã thử, bị anh ép đến chết đi sống lại mà vẫn không nhìn thấy được một nụ cười của anh như mong muốn.

Cái này gọi là gì, vừa mất vợ vừa mất cả lính, quá buồn mà!

Không phải chỉ cười một cái thôi sao, còn làm như khó lắm vậy?

Xuống khỏi xe taxi, tôi đi chậm từng bước tiến vào lớp học. Tiết học buổi sáng đã đầy rồi, buổi chiều chỉ có một tiệt, có thể về sớm chút để ngủ bù.

Sau khi ngồi xuống, tôi quan sát xung quanh, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của cô gái kia, lập tức cảm thấy tâm trạng sa sút. Không thể nào, đừng nói là bị tên chết tiệt kia đoán trúng rồi nhé? Ngày hôm qua tôi mạo hiểm tính mạng ngăn cản Quỷ Vương Dạ Quân cho bọn họ một con đường sống, bọn họ lại báo đáp tôi như vậy à, chơi trò mất tích với tôi?

Quên đi, nếu hôm nay cô ta không đến, tôi cũng bó tay. Quỷ Vương Dạ Quân chắc chắn sẽ dùng cách của mình để bắt thiếu niên kia về, cho dù con rồng kia có lợi hại cỡ nào, cũng chỉ là một tên sứ giả ở dưới Quỷ Vương thôi, cậu ta không đấu lại tên chết tiệt, cho nên tôi hy vọng hai người bọn họ có thể suy nghĩ cẩn thận hậu quả của chuyện này. Hơn nữa, bây giờ địa phủ đã biết được chỗ của trứng rồng, tìm tới cửa cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, có lẽ bây giờ đã rục rịch trong chỗ tối rồi.

Chuông vào học vang lên, tôi ngồi trên ghế bằng một tư thế kỳ lạ, cũng không quan tâm người bên cạnh nhìn mình bằng ánh mắt gì, tóm lại, bây giờ tôi chỉ muốn thấy thế nào mới thoải mái thì làm như thế đó. Học cả một buổi sáng, nếu như tôi không cho mình ngồi tư thế thoải mái một chút, vậy chẳng phải sẽ giống như ngồi  trên ghế hùm hay sao.

Nằm sấp lên  bàn, nghĩ đến trận chiến mưa rền gió dữ tối hôm qua, tôi lại không rét mà run, nếu không có tên chết tiệt, tôi cũng không biết mình sẽ điên cuồng như thế, còn dùng hết sức kêu la thất thanh.

Sau khi chuông vào học vang lên lần thứ hai, nữ sinh kia vẫn chưa thấy xuất hiện ,tôi thật sự hết sức thất vọng, không quan tâm nữa, tùy bọn họ thôi, đã có lên chết tiệt tính cách khó chịu kia đi xử lý rồi, dù sao chuyện liên quan đến sứ giả của biển chết rất quan trọng.

Giáo viên đi từ bên ngoài vào, tôi ngẩng đầu, phát hiện cô gái kia đi sát phía sau cô giáo, cô ta bước nhanh đến chỗ của mình ngồi xuống, sau khi hai người chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, trái tim đang treo lên của tôi cuối cùng cũng hạ xuống. Nếu cô gái đến trường học, có nghĩa là tôi đã cược thắng rồi, có lẽ tên chết tiệt sẽ không còn gì để nói có đúng không

Chịu đựng đến lúc tan học, tôi chủ động tìm tới cô gái kia, cô ta không nói gì cả, dẫn tôi tới một nơi yên tĩnh hỏi "Sao cô lại tìm ra tôi? Cô là ai? Vì sao lại biết chuyện của Dương Mặc?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro