CHƯƠNG 190

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô Hai tự mình mở ti vi rồi xem, thấy chỗ thú vị, còn cười ha ha không dứt, giống như con nhóc trong trí nhớ của tôi.

Viêm Hoàng mặt lạnh lùng, Thanh Minh cũng như anh ta, giống như thần giữ cửa bên cạnh chúng tôi, kêu bọn họ ngồi cũng không ngồi, nói là tới thi hành nhiệm vụ, không phải tới chơi, không thể buông lỏng cảnh giác!

Tôi bĩu môi một cái, liếc cô hai một cái, đùa giỡn nói: "Thi hành nhiệm vụ còn mang theo người thân a! Dượng, không cần nghiêm túc như vậy, có hai vị quan mặt lạnh ở chỗ này, ai dám tới tìm phiền phức, thả lỏng một chút, các người như vậy, làm tôi cũng rất lo lắng."

Khóe miệng Thanh Minh co lại, nhìn cô Hai một cái đáp lại: "Linh Nhi nói không đưa theo nàng ấy, cũng không để cho ta ra cửa! Ta không đến thật có lỗi với Dạ Quân."


Ha ha!

Tôi vui vẻ che miệng lại nói: "Cô Hai cũng là vì tốt cho anh, để cho hai nam nhân các người tới chỗ tôi, cũng rất lúng túng, cho nên mới tự động xin đi theo, cùng tôi nói chuyện, hóa giải không khí! Có điều thấy anh đối tốt với cô Hai như vậy, cho dù là anh phạm sai lầm, tôi cũng sẽ bảo tên chết tiệt bỏ qua cho anh!" 

Xem ti vi với cô Hai, người mệt mỏi muốn trở về phòng ngủ, cô Hai liền tắt ti vi, đi theo tôi vào phòng, để lại hai anh em họ ở bên ngoài trông coi.

Nằm ở trên giường, có hai bỗng nhiên hướng về phía tôi nói: "Bảo bối, con có biết chuyện Vương phi muốn tới không?"

Hửm?

Tôi nháy mắt mấy cái tên chết tiệt không phải nói không để cho cô ta tới sao? Chẳng lẽ anh là ngoài mặt qua loa lấy lệ tôi, lại ngấm ngầm làm những chuyện khác? Nếu là thật, vậy thì uổng phí tôi tin tưởng anh, anh chính là tên khốn kiếp trong ngoài không đồng nhất! "Tùy thôi, cô ta muốn tới thì tới, liên quan gì đến cháu?"

Cô hai khẩn trương nắm cánh tay tôi nói: "Làm sao không liên quan tới cháu? Bảo bối, cháu làm sao một chút ý thức nguy hiểm cũng không có a! Dạ Quân có nhiều đàn bà, nhất là cái cô Vương phi đó, tuyệt đối không phải loại hiền, cháu cũng phải cẩn thận một chút! Bây giờ Dạ Quân cưng chiều cháu như vậy, đám đàn bà phía dưới đều náo loạn cả lên."

Thanh Minh ở ngoài cửa ho khan mấy tiếng nói: "Linh Nhi, không được nhiều chuyện!"

Trong lòng tôi hiểu, Thanh Minh là lo lắng vợ mình nói nhiều gây phiền phức, đắc tội Vương phi, dĩ nhiên là không có ngày tháng yên ổn."Cô hai, cô yên tâm, những thứ này cháu đều biết, cô không cần vì cháu lo lắng."

Cô hai dẩu môi, trợn mắt nhìn cửa phòng nói: "Anh ta người này chính là như vậy, làm gì cũng cẩn thận, ta lại là cô của cháu, sao có thể để cháu tùy ý bị khi dễ a! Dù sao, cháu nhớ lấy, thừa dịp bây giờ Dạ Quân sủng ái cháu, nếu những người đàn bà kia tìm cháu gây chuyện, cháu phải nói với hắn, bọn họ đều sợ Dạ Quân, có hắn ra mặt giúp cháu cũng tốt!"

Tố cáo loại chuyện này, tôi không thể làm được, nước tới chân rồi tính, đến lúc đó rồi hãy nói.

Cô hai thấp giọng tiến tới bên tai tôi nói tiếp: "Bảo bối ngoan a, bây giờ Dạ Quân không ở dưới, có người tự nhiên không nhịn được, muốn gây chuyện! Cháu phải nhớ, những thứ khác ta không nói nhiều, tránh cho Thanh Minh lại trách ta, tự mình cẩn thận một chút!"

"Cô hai, cháu là người sống, bọn họ muốn gây chuyện thì cứ làm, chẳng lẽ còn chạy tới nhân giới tìm cháu làm loạn? Không có chuyện gì, cô không nên nghĩ lung tung!"

Nhân vật có lớn cỡ nào, cũng là một người chết, âm dương hai giới cũng không phải là cô ta nói tới liền có thể tới, tôi cần gì phải đi để ý người chết! Nghĩ tới đây liền thúc giục cô hai đi ngủ, do có cô ở đây, tôi tự nhiên cũng an tâm ngủ ! Cô hai không ngủ được, cầm điện thoại tôi lên chơi, tôi nhìn cô ấy liền ngủ thật say.

Chờ tôi tỉnh dậy, phát hiện mình cũng không ở trên giường, mà là bị người ta dùng dây trói, nhốt trong một căn phòng!

Đây là xảy ra chuyện gì?

Tôi rõ ràng nằm ở bên cạnh cô hai, làm sao lại đến nơi này? Mở mắt ra, tôi tìm bốn phía, phát hiện có hai cũng bị trói, chẳng qua là cô ấy vẫn còn đang ngủ mê man.

Thanh Minh và Viêm Hoàng đâu? Chẳng lẽ bọn họ?

Tôi ở trong không trung vùng vẫy mấy cái, sợi dây trói tương đối chặt, hơi động một cái, sợi dây giống như là muốn bóp vào trong da thịt, siết tôi không thở nổi.

Một bóng đen xoẹt qua trước mặt tôi, tên Lệ quỷ khoét bụng tôi đột nhiên xuất hiện bên cạnh.

"Là ngươi!" Tôi trợn mắt nhìn hắn, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Lệ quỷ hừ lạnh một tiếng nói: "Không sai, chính là chúng ta! Có thể bắt các ngươi, giết hai tên quan, cũng coi như đáng giá! Có điều, tên Trần Dương và Diệm Thiên Ngạo có bản lĩnh như vậy, nhưng cũng vô cùng ngu xuẩn, một chiêu nhỏ thôi, liền trúng kế điệu hổ ly sơn của ta, đáng tiếc đáng tiếc!"

Chúng tôi? Nói như vậy Lệ quỷ đã liên thủ với tên huyết thi kia? Bọn họ giết Thanh Minh, Viêm Hoàng, hai người kia lợi hại như vậy, làm sao có thể? Tôi không dám tin, lúc tôi ngủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện.

 Đang lúc tôi đang suy đoán lung tung, từ chỗ u ám truyền tới âm thanh: "Bây giờ còn chưa phải là lúc ngươi động thủ, chờ lão phu giải quyết xong, hai người đàn bà này đương nhiên thuộc về ngươi, bây giờ nếu người giết bọn họ, làm hư chuyện của ta, vậy cũng không nên trách lão phu trở mặt vô tình."

Người này nói chuyện giọng điệu vô cùng u ám, nghe khiến người ta hết sức kiềm chế, tôi nhìn chằm chằm chỗ bóng tối nhưng không thấy được mặt hắn, chẳng qua là trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng.

Đương nhiên! Chờ ngươi báo thù xong, ta lại đối phó với người đàn bà này. Người và ta đều được cái mình muốn, có điều trước đó, quyết không thể để Diệm Thiên Ngạo tìm tới nơi này, nếu không người và ta đều gặp phiền toái."

Hai người bọn họ muốn lợi dụng tôi để đối phó Quỷ vương Dạ Quân, chờ huyết thi báo thù, tôi rơi vào trong tay lệ quỷ, đương nhiên cũng sống không được, với sự độc ác của hắn, nhất định là sau khi lấy đi thai nhi trong bụng tôi, sẽ giết tôi cho hả giận! Hai người họ liên thủ, không biết sẽ còn có bao nhiêu người vô tội mất mạng ở trong tay bọn họ, thật là đáng ghét hết sức! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro