CHƯƠNG 191

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không muốn chết, nhưng lại sợ tên chết tiệt vì tôi mà bị khống chế. Bọn họ tính kế lừa gạt tên chết tiệt và Trần Dương, nói như vậy, Trần Dương đã nhúng tay vào chuyện này, lúc trước lo lắng anh ta sẽ dừng tay, xem ra là nghĩ nhiều rồi! Tôi sợ chết, nhưng tôi cũng sợ có nhiều người vô tội hơn dính vào, anh em Thanh Minh đã bị bọn họ giết chết, tôi hy vọng tên chết tiệt không cần để ý tôi, ra tay diệt trừ hai tên ác nhân, nhưng lại sợ bọn họ tức giận giết chết cô hai, rốt cuộc nên làm thế nào cho phải?

Đây là sự lựa chọn khó khăn, hai tên bỉ ổi, thật đáng hận!

Ngoài cửa sổ, sắc trời, dần dần sáng lên, ánh sáng chiếu vào, tôi rốt cuộc cũng thấy người núp trong bóng tối.

Huyết thi, danh xứng với thực!

Một cổ xương trên người còn một vài miếng thịt chưa rơi xuống, máu từ chỗ ngồi theo chân ghế không ngừng chảy xuống đất, tạo thành một vũng lầy lớn!

Huyết thi chống tay, cứ như vậy lẳng lặng nhìn tôi. Bên dưới lớp da là xương trắng. Thịt và máu lẫn lộn, có lẽ nó đã biến thành máu và khô dưới chân hắn. Lúc này, hắn ta là một bộ xương người, vẻ ngoài hung dữ, ngay cả những con ruồi cũng không buông tha. 

Tôi nhìn chằm chằm vào con ruồi kia. Nó đậu trên da thịt thối rữa, trong vòng chưa tới một giây nó đã bay lên, nhưng đôi cánh rơi xuống đất và chết trước khi bay đi!

Tục ngữ nói, ruồi đậu trên vật thối rửa, nhưng tên này, kể cả ruồi cũng ghét bỏ.

Ghê tởm đến không dám nhìn thẳng, dạ dày sôi trào theo, tôi bắt đầu không ngừng ho khan, nôn ọe! 

Huyết thị xê dịch người, lại có nhiều huyết dịch từ dưới người hắn nhỏ ra, nhỏ xuống đất, cùng máu khô trước đó hòa làm một thể.

"Ghê tởm sao? Đây đều là do Diệm Thiên Ngạo ban tặng, nếu như không phải hắn ra tay lúc ta đang vận khí, ta sẽ biến thành bộ dáng này sao? Ha ha, tiểu cô nương, không đành lòng nhìn, cũng phải nhìn, đây là điều người phải chịu! Ngươi nếu dám dời tầm mắt đi, ta liền giết con ma nữ bên cạnh!"

Dám lấy cô hai uy hiếp tôi!

Tôi hít sâu một hơi nhìn chằm chằm động thịt vụn trên ghế kia, cố nén buồn nôn trong người, để bản thân nhìn quen là được! Tôi phải nhớ kỹ đống thịt này, chính là hắn hại chết Ninh Nghi, làm hại cô ấy cho dù xuống dưới cũng không có cách nào cùng người yêu gặp mặt. Chỉ cần có cơ hội, tôi nhất định phải đem hắn băm thấy trăm mảnh!  

Lệ quỷ đứng ở một bên cười khan hai tiếng nói: "Tiểu cô nương này rất tinh ranh, người phải cẩn trọng không được khinh suất! Ta bây giờ đi ra ngoài kiếm hai cô gái đẹp trở lại cho ngươi bồi bổ, nói thật ra, nhìn ngươi ta cũng sợ a! Nơi này giao cho ngươi! Trông coi cẩn thận."

Huyết thi hướng về phía Lệ quỷ nói: "Sở huynh, làm phiền ngươi! Bên ngoài để lại dấu vết, không được để hai tên kia phát hiện!" 

Mới vừa liên thủ liền bắt đầu xưng huynh gọi đệ, thân thiết giống như anh em! Một khi lợi ích như nhau, hai người sẽ còn hòa thuận như vậy, nếu không đã sớm lật mặt! Đứng trước sinh tử, không có tình nghĩa, nhất là loại người không có đạo đức như này.

Lệ quỷ không nói nữa, hắn hóa thành khí đen, chớp mắt liền biến mất.

Lần này, hắn đi ra ngoài nhất định lại có người bị hại, hy vọng lúc hắn động thủ, tên chết tiệt sẽ phát giác, kịp thời cứu giúp.

 Không suy nghĩ nhiều, tôi đẩy đẩy cô hai bên cạnh, cô ấy cúi đầu không có chút động đậy, tôi trong lòng nóng vội, không biết cô ấy bị thương chỗ nào.

"Con ma nữ này là người đàn bà của Thanh Minh! Tuổi còn trẻ sao ngu xuẩn như vậy, vì cứu đàn ông, ngay cả mạng cũng không cần! Cô ta bị thương rất nặng, ngươi cũng không cần tốn nhiều sức lực, vẫn chưa tỉnh lại coi như ả xui xẻo, rơi vào hồn tan phách tán, nếu có thể tỉnh lại, cũng không chữa khỏi, ngược lại nhân dịp bây giờ luyện thành huyền hồn đan cho người ăn!"

Tôi vừa nghe lập tức muốn khóc, cô hai vì cứu Thanh Minh ngay cả hồn phách mình cũng không để ý, sao cô ấy lại ngốc như vậy!

"Quần què! Tôi không cho phép người đụng vào cô ấy! Các ngươi giết quan, cho là như vậy thì có thể chạy khỏi, đừng có nằm mơ! Người của thiên đình nhất định sẽ truy xét chuyện này, đến lúc đó, đừng nói báo thù, sợ rằng ngay cả nơi này cũng không ra được, ngươi hay là đàng hoàng nhận tội đi!"

Huyết thi ha ha cười lớn, tôi thật lo lắng dưới sự run rẩy của hắn ta, con ngươi treo trên mắt hắn không cẩn thận rơi xuống đất, thật là khiếp người! "Ta lại không ngốc! Giết quan, thiên đình tự nhiên sẽ nhúng tay vào chuyện này, ta thù lớn chưa trả, sẽ không tăng thêm phiền toái cho mình! Ngươi có sức lo lắng cho người ngoài, trước tiên hãy suy nghĩ đến mình một chút, bị người mổ bụng còn có thể không chết, lão phu chưa thấy qua mấy người!" 

Biết rằng hai anh em Thanh Minh còn sống, tôi cũng coi như nhẹ lòng, chỉ là lo lắng cho cô hai, nếu như không chữa trị kịp thời, e rằng thật sự sẽ vì thương nặng mà hồn bay phách tán. Sinh thời cô chết thật thê thảm, nhưng đừng xuống dưới đó còn phải đối diện với loại tội nghiệt đau đớn này!

Huyết Thi nói xong thì chẳng thèm để ý đến tôi nữa, đại khái là nói chuyện sẽ hao tốn rất nhiều nguyên khí mà chết, hắn ngồi ở đó chẳng động đậy, không biết là ngủ thiếp đi hay là chết rồi nữa.

Không lâu sau, Lệ quỷ dẫn theo hai cô gái hôn mê bất tỉnh bước vào, hắn tiện tay quăng hai cô gái đến trước mặt Huyết Thi, nói: "Thời gian cấp bách, người dùng tạm đi!".

Huyết Thi đáp lại một tiếng, quay về phía hai cô bé đang giật mình trên đất, tiện tay bắt lấy một đứa bước vào trong bóng tối.

Tôi không nhìn thấy tướng mạo của cô bé, chỉ là thấy ánh mắt mười phần mơ màng chúng nhìn nhau sau khi tỉnh lại, cùng với sự xuất hiện của Huyết Thi, cô gái kêu gào không dứt, một người bị đưa đi không lâu sau, người khác cũng bay lên từ mặt đất, bị kéo vào trong bóng tối!

Lúc Huyết Thi đang ngồi đó, tôi vốn không hề cảm giác hắn to cao cỡ nào, lúc hắn đi đến chỗ cô gái, nhìn từ bóng, khung xương của hắn rất lớn, tuy rằng lưng gù, nhưng có thể nhìn ra thể lực khỏe mạnh của hắn, là một nam tử cao lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro