40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật khó để tách bạch giữa hứng thú nhất thời và yêu đương chân thành, giữa cảm xúc mãnh liệt và tình yêu thuần khiết."

Câu này không phải Seungcheol nói, cũng không phải Jeonghan nói, mà là được in trong quyển sách mà hai người họ cùng đọc.

Lắm khi, Jeonghan cũng rất tin tưởng vào nó, đặc biệt là mấy người cô độc lâu nhưng lại khao khát có người bầu bạn, bọn họ thường chỉ vì một phút nông nỗi đổ trước cơn say mà đã vội vàng ra quyết định, hiểu nhầm hứng thú thành yêu đương, nhầm cảm xúc mãnh liệt thành tình yêu thuần khiết.

Nhưng cậu thì không.

Dù đã uống khá nhiều rượu, dẫu bầu không khí luôn mờ ám, thì lúc nào cậu cũng tỉnh táo cả. Đối với Jeonghan mà nói thì bản năng chỉ thúc đẩy một phần thôi, nó giúp cậu đập vỡ bức tường thành do bản thân mình tạo nên để tiến thêm nửa bước nhỏ, và một bước lớn còn lại vẫn phải dựa vào lý trí để lựa chọn.

Hôm nay, cho tới giờ phút này, chỉ có đúng khoảnh khắc lên cao trào là cậu mới không biết mình là ai thôi, còn những lúc khác thì cậu rất rõ mình đang làm gì, đang xảy ra chuyện gì với ai, và tại sao mình lại nguyện lòng làm việc ấy.

Tại sao ư?

Đương nhiên là vì cậu yêu Seungcheol rồi.

Jeonghan nằm trên thảm hôn môi với Seungcheol, trên người vẫn còn mặc áo ngủ của anh.

Hai người tắm táp xong, từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài đều có mùi hương y hệt nhau, bọn cậu là những người khác nhau hoàn toàn nhưng lại có mối quan hệ nhập nhằng nhất.

Seungcheol nương theo ánh trăng nhìn cậu:

– Có khi nào ngày mai sau khi trời sáng, chúng ta sẽ hối hận về một thoáng nông nỗi ngày hôm nay không?

– Xưa nay em chưa bao giờ quyết định dựa trên một phút nông nỗi – Jeonghan nằm nhìn anh, hai tay xõa ra tấm thảm mềm – Cũng càng không bao giờ lẫn lộn giữa kích động và tình yêu.

Seungcheol bật cười:

– Vậy ý em là, em yêu anh?

Jeonghan nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt ngập một dòng suối ngọt lành, nhưng lại không chịu mở miệng đáp.

– Có yêu anh không? – Seungcheol bóp nhẹ cằm cậu, ép cậu quay lại nhìn mình – Ngay bây giờ này, em có đang yêu anh không?

Muốn Jeonghan nói ra chữ "yêu" chẳng dễ dàng gì, một từ ngữ quá nặng cân, không đủ dũng khí và niềm tin thì khó lòng thốt lên được.

– Em đang sợ điều gì? – Seungcheol hôn nhẹ lên chóp mũi cậu – Hay là đang... xấu hổ?

Jeonghan phì cười:

– Em đang nghĩ, phải nói thế nào để trông mình đáng tin hơn.

– Sao cơ?

– Trong chuyện tình yêu, chẳng phải "làm" sẽ thực tế hơn "nói" sao? – Jeonghan nhìn anh – Ngôn ngữ biết lừa gạt người ta đấy.

– Vậy, nếu em nói em yêu anh, là đang gạt anh ư?

Jeonghan phát hiện, hình như Seungcheol thật sự được phái tới để "khắc" cậu hay sao ấy, cậu của ngày xưa có thể vạch trần hết mọi chiêu thức của người khác, nhưng khi đứng trước mặt Seungcheol thì chỉ có thể làm người bị vạch trần mà thôi.

– Không phải mà – Nếu không thích, không yêu, thì Jeonghan còn làm biếng lừa gạt nữa là nói chi.

Seungcheol cũng cười rộ lên, cúi đầu cắn nhẹ lên cằm cậu, sau đó cầm tay Jeonghan đang đặt trên thảm vòng qua cổ mình.

– Hôn thêm một lúc nữa nào – Seungcheol nói – Hôn cho em ngây ngất là em sẽ nói ra những lời anh thích rồi.

– Được thôi – Jeonghan cười nhìn anh – Vậy anh thử xem.

*

Khi tỉnh giấc thì thời gian vẫn còn sớm, cậu bấm ngón tay tính thử, hóa ra chỉ mới ngủ chưa tới bốn tiếng thôi.

Nằm trên một chiếc giường xa lạ trong một căn phòng xa lạ, nhưng lại không có cảm giác bất an như trong tưởng tượng, bên tai là tiếng thở đều đều của Seungcheol, khi ngủ anh còn ôm chặt cậu nữa.

Sáu giờ sáng, nhìn những giọt nắng len lỏi qua khe rèm cũng có thể đoán được hôm nay lại là một ngày đẹp trời.

Hóa ra mùa thu không hề tiêu điều, vào một vài thời điểm nào đó, nó còn tràn trề sức sống nữa là đằng khác.

Rón rén ngồi dậy, tắm táp qua loa, sau đó rót một ly nước ấm.

Jeonghan đi ra cửa sổ ngoài phòng khách vừa ngắm cảnh sắc bên ngoài vừa thong thả uống nước, chợt nhớ tới điều ước mà hai người đã tỏ bày bên hồ phun: Hy vọng ngày mai đối phương cũng vui vẻ.

Xem ra điều ước ấy đã trở thành hiện thực rồi.

Jeonghan nghe thấy tiếng động, không cần quay lại cũng biết đó là ai.

Seungcheol đi từ phía sau ôm lấy cậu, lim dim sấn tới, rồi đặt cằm lên vai cậu.

– Dậy sớm thế? – Nói xong Seungcheol còn ngáp một cái.

Jeonghan nhoẻn cười:

– Em làm ồn tới anh hả?

– Em nhúc nhích một cái là anh đã tỉnh rồi – Seungcheol hôn lên cổ cậu một cái – Sao không ngủ thêm lát nữa?

– Ngủ không nổi nữa – Jeonghan nói – Anh ngủ tiếp đi, không cần phải kè kè theo em suốt đâu.

– Vậy đâu có được – Seungcheol cứ ôm ấp như thế, cùng cậu nhìn ra ngoài cửa sổ – Lỡ em lén chạy mất thì chẳng phải thiệt cho anh quá rồi sao?

Jeonghan cười nản chí vỗ anh một cái.

– Đói chưa? – Seungcheol cười thỏa thích rồi thì nhẹ nhàng hỏi – Anh đi làm bữa sáng nhé?

– Anh làm?

– Em quên lúc trước anh từng nói gì rồi sao? – Seungcheol đứng thẳng dậy, kéo tay cậu đi về phía phòng bếp – Mấy năm anh đi du học ở Mỹ, giáo trình thì chả thấm thía được bao nhiêu nhưng tài nghệ nấu nướng thì tiến bộ vượt bậc.

Hai người đi vào bếp, Jeonghan đứng tựa cửa cười nhìn anh.

Seungcheol mở tủ lạnh ra hỏi:

– Em muốn ăn gì? Kiểu Trung hay kiểu Tây? Hay là cả hai?

Jeonghan mỉm cười:

– Nấu đại bát mì là được rồi.

Seungcheol lấy một túi mì cắt trong tủ lạnh ra:

– Có thể nấu mì, nhưng không thể "đại".

Sau khi lấy mì ra, Seungcheol lại lấy thêm cà chua và trứng ra. Bắt bếp lên nấu cà chua trước, đầu tiên là lột vỏ, xắt thành miếng, đợi chảo nóng thì đổ dầu vào xào trứng, tay nghề rất thành thạo, dòm qua cũng thấy là người thường xuyên nấu ăn.

Jeonghan vừa uống nước vừa cười toe toét nhìn anh. Dáng điệu Seungcheol rời khỏi tòa nhà cao tầng, thay âu phục thành đồ ngủ, bận rộn trong phòng bếp, vẫn khiến người ta cảm động không thôi.

Hai bát mì trứng cà chua chẳng mấy chốc đã hoàn thành, Seungcheol và Jeonghan bưng bát mì ra bàn ngồi ăn.

– Đây chỉ là một bữa sáng đơn giản thôi – Seungcheol nói – Sau này có cơ hội, anh sẽ làm một bữa thịnh soạn cho em.

Jeonghan cầm đũa, gắp một sợi mì lên:

– Ai mà ngờ, hóa ra sếp Choi vang dội trên thương trường cũng là một người đàn ông tốt của gia đình chứ?

Chỉ vì một bát mì mà Seungcheol được khen sướng mê tơi, anh phổng mũi:

– Bây giờ anh được xem là thành công kép cả về sự nghiệp lẫn tình yêu phải không nhỉ?

Jeonghan cúi đầu ăn mì, chỉ cười chứ không đáp.

– Em đó – Seungcheol hết cách với cậu – Chả chịu dỗ ngọt anh gì hết.

Jeonghan suýt nữa sặc mì vì câu nói này, cậu vội vàng nuốt miếng mì trong miệng rồi uống hớp nước kìm lại.

Sau đó Jeonghan ho nhẹ một tiếng:

– Em thấy hơi ngưỡng mộ anh.

– Ngưỡng mộ?

– Ngưỡng mộ anh thành công kép cả tình yêu lẫn sự nghiệp.

Jeonghan nói xong thì cúi đầu trộm cười, Seungcheol ngồi dối diện cười thôi cũng đủ no rồi.

Hóa ra yêu đương lại thú vị thế.

Một Jeonghan trước giờ không trông đợi gì vào tình yêu bây giờ cũng phải thừa nhận là cậu rất thích yêu đương.

Những người đang chìm đắm trong tình yêu chắc là chỉ cần ở bên nhau thì làm bất kì chuyện gì cũng thấy thích thú, dù chỉ là ngồi uống nước cạnh nhau thôi cũng đã sung sướng lắm rồi.

Cuộc hẹn hò hai mươi bốn tiếng của hai người kết thúc bằng một nụ hôn nồng nhiệt.

Hai mươi bốn tiếng trước cậu thật sự không ngờ nó lại kết thúc theo cách này.

– Thấy tiêng tiếc sao á – Seungcheol nói – Lần đầu tiên anh cảm thấy hai mươi bốn giờ trôi nhanh như vậy.

– Em thì thấy bình thường – Jeonghan nhịn cười nói với anh – Những lúc không có lịch bay thì em ngủ một giấc cũng đã qua hết một ngày rồi.

Seungcheol vừa tức vừa bất đắc dĩ, anh bóp nhẹ mũi Jeonghan:

– Biết nói đùa rồi ha.

Jeonghan bật cười:

– Anh ngạc nhiên lắm à?

– Anh thấy rất dễ thương.

– Dùng dễ thương để miêu tả một người đàn ông...

– Chứng tỏ là anh thật sự rất thích người đàn ông đó - Seungcheol nói – Em có thấy anh dễ thương không?

Sao tự dưng sến sẩm vậy nè? Jeonghan bụng bảo dạ là thế nhưng khi mở miệng lại nói:

– Cũng khá dễ thương.

Cậu nhắm nghiền mắt lại, tận hưởng cái ôm và nụ hôn của Seungcheol, tận hưởng sự sến sẩm của quả cherry ngâm rượu mà cậu chưa từng nếm thử bao giờ.

Cuộc hẹn hai mươi bốn tiếng đã kết thúc, nhưng mỗi một lần chung đụng về sau sẽ trở thành những cuộc hẹn tươi đẹp và triền miên. Jeonghan hy vọng những cuộc hẹn ấy sẽ kéo dài mãi mãi, đến khi bọn họ bảy mươi tám mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng, Seungcheol nghỉ hưu, cậu cũng chẳng còn thể nào lấy thân phận tiếp viên hàng không để đứng trên khoang máy bay nữa.

Đến lúc đó, bọn họ vẫn còn có thể trao nhau những nụ hôn, vẫn còn có thể ôm ấp quyến luyến, vẫn còn có thể cùng nhau ngắm sao trên bầu trời cao ba mươi nghìn feet.

Nhưng mà vào lúc đó thì chắc bọn họ đã là hai ông lão đi du lịch vòng quanh thế giới, đi tới nhà thờ ở Berlin để tổ chức hôn lễ của riêng họ, rồi đến New York thăm lại bạn cũ. Hai ông già tay nắm tay, đi tới bên kia sườn núi cuộc đời.

Cậu được hôn tới nỗi tim đập liến thoắng, đột nhiên nhận ra mình đã nghĩ viển vông quá rồi.

Câu chuyện tình yêu chỉ mới vừa bắt đầu mà cậu đã tưởng tượng đến ngày bạc đầu giai lão.

– Đang nghĩ gì thế? – Seungcheol kéo cậu ra ngồi trên ghế sô pha.

Hai má Jeonghan đỏ lựng lên vì nụ hôn kia, cậu nói với anh:

– Em đang nghĩ tới chuyến bay đi Rio de Janeiro vào buổi tối.

– Tối nay ư? – Seungcheol vô thức quay đầu nhìn đồng hồ.

– Ừm – Jeonghan nói anh biết – Tám giờ tối bay, nên trước năm giờ em phải tới đó rồi.

– Còn chưa tới tám tiếng nữa – Seungcheol nói – Em ngủ một giấc nghỉ ngơi cho khỏe đi.

– Anh phải đến công ty hả? – Jeonghan không nói nhưng cậu rất hy vọng Seungcheol có thể ở bên cạnh mình lúc này.

– Ừm, tối qua vẫn còn tồn đọng nhiều việc chờ anh xử lý – Trong lúc nói thì Seungcheol đã đứng dậy khỏi sô pha rồi.

Trái lại Jeonghan không có bất kì biểu hiện nào là không vui cả, cậu đi theo anh vào phòng ngủ:

– Anh vất vả quá, vậy em...

Cậu định vào phòng ngủ thay quần áo, sau đó theo Seungcheol ra khỏi nhà, anh tới công ty, còn cậu sẽ về nhà ngủ.

Nhưng kết quả, vừa mới theo người ta vào phòng, chưa kịp phản ứng gì đã bị ngã ngửa ra giường rồi.

Khi đối diện với đôi mắt đầy hứng khởi của Seungcheol thì Jeonghan biết mình đã trúng kế.

Cậu dở khóc dở cười:

– Anh còn chơi chiêu nữa hả?

– Vì anh muốn xem em nhõng nhẽo – Seungcheol nói – Anh cứ tưởng là em sẽ ôm rịt lấy anh không cho anh đi chứ.

Jeonghan cười:

– Em đâu phải người như vậy.

– Anh biết, nhưng lỡ điều đó xảy ra thì sao? – Seungcheol nói – Em không thể hiện cho người khác coi, nhưng không chừng em lại cho anh coi thì sao?

Jeonghan yên lặng nhìn anh rồi cắn nhẹ môi dưới.

– Anh muốn xem à? – Jeonghan hỏi.

– Em biết nhõng nhẽo không?

Cậu thật sự... không biết.

Nhõng nhẽo thì không biết nhưng mà Jeonghan biết cái khác.

Cậu ôm Seungcheol, trở mình đè anh xuống:

– Anh đừng đi nhé, ở lại ngủ cùng em đi.

Cậu kéo chăn lên, trùm hai người lại.

Chín giờ mười lăm phút sáng, ngón tay Seungcheol cởi bỏ khuy áo ngủ của Jeonghan.

Chỉ là ngủ thôi sao?

Dĩ nhiên là không rồi.

Dù sao cũng còn tám tiếng nữa lận, Jeonghan chỉ cần ngủ bù sáu tiếng là được rồi, hai tiếng còn lại, có thể để dành làm chuyện mà họ thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro